Nhị hoàng tử khóc một đường, thẳng đến khi bị Tạ Bất Phùng một lần nữa áp giải về trắc điện mới coi như ngừng lại.

Trên đường có mấy lần hắn muốn nói chuyện với người caca từ nhỏ đã bị đưa đến Túc Châu, sớm nhận rõ bản chất của hoàng đế, nhưng đều bị Tạ Bất Phùng lạnh lùng lườm trở về.

Nhìn cái thế này của Tạ Quan Chỉ hẳn là sẽ không tự sát nữa.

Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người rõ ràng chỉ kém một tuổi, nhưng Văn Thanh Từ lại nhìn thấy một thứ gọi là "khoảng cách thế hệ" trên người bọn họ.

Mệnh lệnh tra rõ Kinh Triệu Doãn của Hoàng đế đã phát đi.

Cho đến khi khởi hành thuyền đến Tùng Tu phủ, Tạ Quan Chỉ và Tuệ phi đều bị quản thúc tại gia trong khoang thuyền, ngay cả cửa cũng không thể ra.

Đoạn từ Đăng Thành phủ đến Tùng Tu phủ trên kênh đào Đại Vận Hà, dòng sông rộng lớn, không cần người kéo thuyền cũng có thể mỗi ngày đi ngàn dặm.

Hơn nữa chuyến đi này vừa vặn thuận buồm xuôi dòng mà xuống, đoàn người chỉ mất một ngày ngắn ngủi đã đến Tùng Tu phủ.

Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng, Văn Thanh Từ khoác áo khoác đi lên mạn thuyền, y vốn đã ngủ nông, giấc ngủ không sâu lắm, thuyền lắc lư theo tiếng nước nên suốt chặng đường y nửa tỉnh nửa mê mà đến nơi này.

Sau khi tỉnh táo, y định ngủ lại.

Nhưng vừa nghĩ đến Tùng Tu phủ là quê hương của nguyên chủ, Văn Thanh Từ lại có chút tò mò đi ra sớm, muốn nhìn toà thành trấn này từ xa.

Vừa ra khỏi cửa khoang thuyền, đập vào mắt là mặt sông rộng lớn mênh mông vô tận.

Đột ngột nhìn vào thì giống như một hồ nước.

Văn Thanh Từ không kìm được vịn lan can, nhìn về phía thị trấn phồn hoa xa xa.

Ngoại trừ một mảng gạch xanh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bờ đê dài đầy liễu rủ.

Tùng Tu phủ nằm trong nội địa Giang Nam, nơi đường thủy ngang dọc đan xen, nông sâu cũng không nhất quán, mặc dù lượng nước dồi dào nhưng việc xây dựng dòng sông rất phức tạp.

Để giữ cho độ sâu của kênh ổn định, kênh rạch được xây dựng theo từng đoạn ngăn chặn mực nước sông - con đê mà Văn Thanh Từ vừa nhìn thấy chính là một trong những đoạn đê đó.

Một trận gió nhẹ thổi tới, Văn Thanh Từ không khỏi khép cổ áo lại.

Nhận thấy cái lạnh, y dự định đi vào trong buồng nhưng vừa mới xoay người, sau lưng bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.

- " Văn thái y, ngài mau mang theo hòm thuốc tới đây!" Hiền công công thở hồng hộc chạy tới, "Đến xem bệ hạ.

"Không quan tâm nhiều, lão hơi sốt ruột nói với Văn Thanh Từ.

Hoàng đế gặp chuyện không may?

Văn Thanh Từ vội vàng gật đầu, bước nhanh trở lại phòng xách hòm thuốc ra, tiếp theo đi cùng với Hiền công công về phía phòng ngủ của Hoàng đế.

Vừa vào cửa Văn Thanh Từ lại ngửi được mùi hương nồng đậm kia, so với hậu điện Hành cung, không gian trong khoang thuyền hẹp hơn rất nhiều.

Ngay cả như vậy, nơi này vẫn bày đầy bảy lư hương lớn nhỏ khác nhau.

Nhìn từ xa làn khói lượn lờ, giống như đang bốc cháy.

Y không kìm được ho nhẹ vài tiếng.

"Bên này đi..."Hiền công công vén rèm châu ra nói với Văn Thanh Từ.

"Ừm."

Trên đường tới, Văn Thanh Từ cũng đang tự hỏi hoàng đế lần này rốt cuộc là làm sao vậy.

Tuy rằng trong lòng đã có chút chuẩn bị, thế nhưng vòng qua bình phong, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến y ngạc nhiên.

Hoàng đế mặc áo ngủ màu vàng tươi, nhíu mày nằm trên giường, biểu cảm của lão hình như bị ác mộng ám ảnh, mang theo vài phần hoảng sợ và bất an.

Một lát sau lại chậm rãi nở nụ cười, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Khoang thuyền nơi hoàng đế ở cách âm rất tốt, hầu như không nghe thấy tiếng nước.

Trong sự yên tĩnh này, ý cười đột ngột trông có vẻ càng thêm đáng sợ.

Hiền công công không khỏi nổi da gà.

Văn Thanh Từ đặt tay lên cổ tay hoàng đế.

Đồng thời theo bản năng nhìn về phía góc khoang thuyền —— nơi đó bày một lư hương ngọc chất không khác lắm so với cái Văn Thanh Từ nhìn thấy trong hành cung.

Thấy Văn Thanh Từ bắt mạch, Hiền công công vội vàng ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: "Sáng nay gọi thế nào bệ hạ cũng không tỉnh, nhìn qua trạng thái thật sự không tốt.

Qua nửa canh giờ nữa chư vị đại nhân sẽ tới nơi này gặp bệ hạ, không có cách nào, đành phải gọi ngài tới..."

Nói xong giọng nói dần dần nhỏ đi.

Hiền công công nhìn thấy sau khi Văn Thanh Từ bắt mạch không bao lâu, ý cười quen thuộc trên mặt đã biến mất, lông mày cũng cau chặt lại, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.

Trầm mặc một lát, lão rút cục không kìm được hạ giọng hỏi: "...!Văn thái y, bệ hạ làm sao vậy? ”

Từ trước đến nay thuốc hoa bìm bìm chỉ trị được đau đầu chứ không phải ngộ độc kim loại nặng.

Tuy nhiên là một loại thuốc giảm đau, nó cũng có thể làm giảm hoảng loạn và lo lắng gây ra bởi cơn đau một cách thích hợp.

Hoàng đế miễn cưỡng có thể mượn nó bảo trì tỉnh táo và bình tĩnh.

Nhưng mà hiện tại bởi vì uống thuốc quá liều, thuốc hoa bìm bìm đã bị Hoàng đế uống sạch.

Sau khi ngừng thuốc, các triệu chứng vốn đã bị đè nén trước đó lại cùng nhau bộc lộ.

Đau đầu chỉ là một trong những triệu chứng nhỏ nhất.

...!Vấn đề về tinh thần dường như đã bị phóng đại lên rất nhiều.

"Văn thái y?" Thấy y không nói gì, Hiền công công không kìm được hỏi lại.

Rối loạn tâm thần do ngộ độc kim loại nặng.

Đáp án đã đến bên miệng, nhưng Văn Thanh Từ không thể nói ra.

Ngay cả người hiện đại cũng giữ bí mật về bệnh tâm thần chứ đừng nói đến thời cổ đại.

Nếu trực tiếp nói hoàng đế có vấn đề về thần kinh, như vậy thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Văn Thanh Từ nhẹ nhàng lắc đầu, y thu tay trở về, hạ giọng ẩn ý nói: "Bệ hạ làm việc quá sức, nên nghỉ ngơi thật tốt.

Hiền công công không nghi ngờ y, tời gian gần đây đúng là hoàng đế rất mệt mỏi.

Tạ Quan Chỉ bị giam lỏng, chuyện điều động thuyền cũng rơi xuống đầu Hoàng đế.

Ngoài ra, vấn đề công vụ và biên giới cũng trở thành vấn đề khiến lão đau đầu.

Không giống như thời gian trước, thời gian gần đây Hoàng đế hầu như ngày nào cũng phải làm việc đến nửa đêm.

"Vậy Văn tiên sinh có biết khi nào bệ hạ có thể tỉnh không?"

"Ta thi châm trước thử xem." Văn Thanh Từ nói xong liền xoay người lấy ngân châm từ trong rương thuốc ra, nhẹ nhàng đâm vào trán Hoàng đế.

Trên thực tế hoàng đế gần đây bận rộn những chuyện này, có một phần lớn đều có thể phân cho các đại thần làm.

Nhưng Văn Thanh Từ phát hiện, ngoại trừ bản thân lão ra thì ai lão cũng không chịu tin.

Đây có lẽ là xuất phát từ bản tính mẫn cảm đa nghi, hoặc có thể là...lão đã làm chuyện gì đó bất trung bất nghĩa dẫn đến việc chột dạ quá mức.

Tỷ như năm đó đi lão đi theo con đường tà môn lệch đạo cướp ngôi vị hoàng đế.

Mấy mũi châm xuống, hoàng đế nhíu chặt lông mày rốt cục từ từ giãn ra.

Miệng cũng không còn lẩm bẩm tới cái gì nữa.

Hiền công công vội vàng đi dặn dò người làm bữa sáng.

Mà ngay khi Văn Thanh Từ định thu châm viết phương thuốc, Hoàng đế lại chợt mở mắt ra.

Trong đôi mắt này phủ đầy tơ máu, đỏ ngầu giống như ác quỷ trong truyền thuyết…

Lão nhìn chằm chằm nóc nhà, đột nhiên nhổ ra một câu: "...!Du Chiêu...! Ngươi, là ngươi sao?" Giọng nói khàn khàn mang theo nỗi sợ hãi khó tả.

Một giây sau, lại nặng nề nhắm mắt lại.

Văn Thanh Từ:!!

Hoàng đế liếc mắt một cái quả thực làm Văn Thanh Từ hoảng sợ.

Trạng thái vừa rồi của Hoàng đế đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.

Cho nên trước khi đi tìm Văn Thanh Từ, Hiền công công đã cho lui tất cả mọi người, cảnh tượng vừa rồi chỉ có một mình Văn Thanh Từ nhìn thấy.

Y hít sâu một hơi vội vàng thu dọn hộp thuốc rồi bước nhanh ra ngoài.

Thẳng đến khi rời khỏi khoang thuyền, hứng cơn gió lạnh buổi sáng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, y không khỏi nghĩ—— cái tên hoàng đế vừa đọc kia, đến tột cùng là ai?

- -----------------------------

Văn Thanh Từ rời đi không bao lâu thì hoàng đế đã tỉnh táo lại.

Lão dường như đã quên mất chuyện mình làm lúc nửa tỉnh nửa mê, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì thảo luận với các triều thần về sự vụ biên quan.

Không giống như Đăng Thành phủ mấy năm nay phát triển nhờ kênh đào, Tùng Tu phủ từ trăm năm trước chính là trọng trấn Giang Nam, sản nghiệp dược phẩm phát triển, dân chúng cũng rất giàu có.

Không có nhiều không gian trống để xây dựng hành cung ở đây.

Sau khi Hoàng đế đến Tùng Tu phủ thì giống như lần nam tuần đầu tiên mười bảy năm trước, ở trong phủ mấy quan viên địa phương.

So với hành cung, quy mô phủ đệ nhỏ hơn không ít.

Ở lại đã rất khó khăn chứ đừng nói là ở bên trong không đi ra ngoài.

Bởi vậy Văn Thanh Từ với tư cách là người đi cùng, sau khi bận rộn xong, cũng có thể tự do rời khỏi phủ ra đường chơi.

Tạ Bất Phùng luôn luôn theo sát bên cạnh Văn Thanh Từ, ra khỏi phủ cùng với y.

Đại khái bởi vì nơi này là trọng trấn thương nghiệp, tuy rằng Tùng Tu phủ nằm ở Giang Nam nhưng giọng người đi đường lại không giống nhau.

Giọng nam điệu bắc nghe có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Trên đường phố đông đúc chật chội nhưng bên cạnh Văn Thanh Từ lại trống một khoảng trống.

Thiếu niên một thân đồ đen đi bên cạnh Văn Thanh Từ thỉnh thoảng nhìn người bốn phía muốn tới gần.

Ánh mắt của hắn sắc bén như chim ưng, lại có chút sát ý.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến người bên cạnh Văn Thanh Từ tự giác tản ra.

Nhưng Văn Thanh Từ đang cẩn thận quan sát chung quanh không để ý tới điểm này.

Tuy rằng kiếp trước y cũng sinh ra ở phương nam, nhưng bất kể là viện mồ côi hay là trong nhà cha mẹ nuôi đều sẽ nói tiếng phổ thông, nửa câu phương ngữ y nghe cũng không hiểu.

Nhưng mà sau khi đến Tùng Tu phủ, Văn Thanh Từ lại phát hiện, mình lại có thể nghe hiểu hơn phân nửa phương ngữ trên đường này.

Đây có thể là bản năng đến từ cơ thể nguyên chủ.

Văn Thanh Từ vừa kiên nhẫn vừa mới lạ quan sát xung quanh, vừa thử dựa vào bản năng đi về phía đích đến chuyến đi của mình.

Cách đây không lâu thái y lệnh Vũ Quan Lâm viết thư nhờ Văn Thanh Từ mua thuốc.

Bởi vậy đích đến của y chính là y quán có liên hệ với Thần Y cốc.

Xuyên qua những con phố thật dài, một hiệu thuốc khiêm tốn xuất hiện trước mắt Văn Thanh Từ.

Nhìn thấy hiệu thuốc này trong lòng y bỗng nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc cực kỳ.

"Điện hạ, đây chính là nơi ta muốn tới." Văn Thanh Từ dẫn theo Tạ Bất Phùng cùng đi vào, "Ngài chờ ta ở đây, ta đi tìm ông chủ hỏi xem có Minh Hưng Quyết hay không." Y quay đầu lại nói với thiếu niên.

Thứ Vũ Quan Lâm muốn là dược liệu quý hiếm tên là "Minh Hưng Quyết", có tác dụng làm ấm cơ thể, xua tan cảm lạnh.

Cả Vệ triều chỉ có Tùng Tu phủ mới sản xuất.

Bên ngoài hiệu thuốc có một cái ghế dài, Văn Thanh Từ ý bảo Tạ Bất Phùng ngồi ở chỗ này chờ y.

Mặt mày của y vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói lại mang theo vài phần ý không được từ chối.

Tạ Bất Phùng vô thức muốn đuổi theo nhưng lại vì sợ quấy nhiễu đến Văn Thanh Từ nên lui về.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng ngồi xuống như đối phương nói.

Giờ khắc này, Văn Thanh Từ đọc trược một chữ " Ngoan " trên người Tạ Bất Phùng.

Sau khi đi vào trong nội thất, thái y một thân xanh nhạt không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dựa theo sự hiểu biết của y thì Thần Y cốc cách Tùng Tu phủ không xa.

Nếu như suy đoán của mình không sai.

Gian y quán chôn sâu trong trí nhớ của nguyên chủ này, hẳn là một trong mấy nhà có liên hệ mật thiết nhất với Thần Y cốc.

Thay Vũ Quan Lâm lấy thuốc chỉ là một cái cớ.

Văn Thanh Từ nhất định phải liên lạc với sư huynh nguyên chủ ở đây, để hắn trợ giúp mình chuyện tương lai giả chết rời khỏi hoàng cung.

Cả một đường Văn Thanh Từ đều căng thẳng, may mà Tạ Bất Phùng không phát hiện.

......

Thấy Văn Thanh Từ tiến vào, ông chủ y quán vốn đang cúi đầu đọc sách không khỏi lộ ra biểu tình kinh hỉ.

"Văn tiên sinh! Mau mời vào, mau mời vào, " Nói xong bèn kéo rèm trúc lên, đưa Văn Thanh Từ đến tiểu viện phía sau, trong miệng còn lải nhải lẩm bẩm lẩm bẩm, "Một thời gian trước đã nghe nói hôm nay thuyền nam tuần sẽ đến Tùng Tu phủ, ta đoán được ngài sẽ tới nơi này, không ngờ lại nhanh như vậy! ”

Nói xong cũng đã đưa một chén trà vào trong tay Văn Thanh Từ.

Mới nhận được trà còn chưa kịp thưởng thức tư vị của nó, bên tai Văn Thanh Từ đã vang lên tiếng bước chân.

"Thanh Từ quả nhiên đã đến sớm."

Văn Thanh Từ vô thức ngước mắt lên, sau đó nhìn thấy một người đàn ông mặc thanh y có đôi mắt xám đen đang mỉm cười nhìn mình.

Ngũ quan người tới nhu hòa, màu tóc cũng nhạt, chỉ có một đôi mắt nhìn qua đặc biệt lạnh.

Giống như tuyết chưa tan vào đầu mùa xuân, lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Ông chủ y quán cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua: "May mà Cốc chủ đã sớm chờ ở nơi này, bằng không sợ là sẽ bỏ lỡ."

......!Cốc chủ?

Cho nên nói người trước mắt này chính là sư huynh nguyên chủ, Thần y cốc cốc chủ Tống Quân Nhiên!

Ông chủ lại bưng một chén trà lên, tiếp theo lui xuống, để lại nơi này cho Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên.

Sau khi bốn phía im lặng, Văn Thanh Từ nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm để che giấu cảm xúc của mình.

Tuy rằng đã xuyên tới một thời gian, y cũng dần dần thích nghi với thân phận này.

Nhưng gặp được người quen của nguyên chủ, Văn Thanh Từ vẫn vô thức căng thẳng.

Nhưng hình như vị cốc chủ này cũng không phát hiện Văn Thanh Từ có gì khác thường, trái lại Tống Quân Nhiên còn đùa với y: "Sao rồi Thanh Từ? Đã lâu không uống, thấy trà của Tùng Tu phủ mới lạ sao? Ta biết đệ không quen sống ở Ung Đô."

Cũng được, cũng được.

Nghe đến đây Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra nguyên chủ và sư huynh y vẫn chung một phương thức, không khác gì sư huynh đệ bình thường.

Văn Thanh Từ bỏ chén trà trong tay xuống khẽ cười với Tống Quân Nhiên nở nụ cười nói: "Đúng là Tùng Tu phủ vẫn tốt hơn."

"Ha ha ha, mỗi lần đệ khách khí với ta như vậy, nhất định là có việc muốn ta hỗ trợ." So với sự cẩn thận của Văn Thanh Từ, phản ứng của Tống Quân Nhiên tự nhiên hơn rất nhiều, "Ta biết đệ không thể ở chỗ này quá lâu, cứ nói thẳng đi, không cần phải thừa nước đục thả câu."

Không thể không nói vị cốc chủ trước mắt này vô cùng phù hợp với khuôn mẫu của Văn Thanh Từ đối với nhân sĩ giang hồ.

Hắn nói chuyện tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn bất đồng với người trong cung Thái Thù.

Nếu như suy đoán của Văn Thanh Từ không sai, Tống Quân Nhiên tuyệt đối biết ý đồ chân chính của nguyên chủ tiến cung.

Thời gian gấp gáp, Văn Thanh Từ cũng không vòng vo nữa, y buông chén trà trong tay xuống, nhìn về phía con ngươi xám xịt của người đối diện, tiếp theo nhẹ giọng nói: "Ta muốn sư huynh giúp ta thoát thân..."

Người đàn ông đối diện nhẹ nhàng nhíu mày, tựa hồ không hề ngạc nhiên đối với yêu cầu của Văn Thanh Từ.

Cũng không biết có phải nguyên chủ năm đó rời khỏi Thần Y cốc đã nói qua chuyện này với sư huynh mình hay không.

Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên câu thông vô cùng thuận lợi, dăm ba câu đã sắp xếp xong mọi chuyện.

Ở Vệ triều vô cùng thịnh hành việc hun hương, mặc dù mọi người không cuồng nhiệt như hoàng đế, nhưng góc nhà vẫn sẽ bày một hai ba lư hương.

Y quán cũng không ngoại lệ.

Sau khi tán gẫu xong chuyện rời đi, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng chú ý tới khói xanh nhàn nhạt ở góc.

Sau đó y lại giống như nhớ tới cái gì đó hỏi: "...!Chuyện đan sa có độc, có phải từng viết thành y thư lưu truyền ra ngoài không? ”

Không giống như vừa rồi, lần này Tống Quân Nhiên rốt cục có chút nghi hoặc nhìn về phía y, tiếp theo lắc đầu nói: "Chưa từng có."

Văn Thanh Từ vô thức nắm chặt lòng bàn tay.

Nếu trong y thư thật sự không có viết, như vậy người hạ độc hoàng đế có quan hệ gì với Thần Y cốc?

Thấy y bỗng nhiên nghiêm túc, Tống Quân Nhiên không kìm được hỏi: "Làm sao vậy?"

Có vài điểm nghi ngờ Văn Thanh Từ cần phải làm rõ, y khẽ lắc đầu, im lặng vài giây rồi nói: "...!Ta thấy có người dùng đan sa hạ độc trong cung, không biết có liên quan tới trong cốc hay không."

"Sư huynh có biết ai rõ chuyện đan sa hàm độc không?"Lúc nói những lời này, thật ra Văn Thanh Từ cũng không trông mong tìm được đáp án từ sư huynh của nguyên chủ.

Thế nhưng thật không ngờ, đối phương lại nói ra một câu khiến y vô cùng khiếp sợ.

Tống Quân Nhiên suy nghĩ một chút, dừng lại một lát trả lời: "Có lẽ có một người.

Vậy mà thật sự có?!

Tống Quân Nhiên chậm rãi nói: "Ai đế tiền triều sinh ra đã kém cỏi, cơ thể luôn luôn không khoẻ, từ sau khi sinh ra hoàng thất đã nhiều lần mời phụ thân ra khỏi cốc cứu trị, nhưng khi đó phụ thân không muốn bị liên lụy vào sự vụ Ung Đô bèn lấy lý do tuổi tác đã cao cự tuyệt bọn họ.

"Phụ thân" trong miệng Tống Quân Nhiên chính là cốc chủ đời trước của Thần Y cốc.

Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu với Tống Quân Nhiên.

“......! Nhưng hắn là dòng dõi độc đinh của tiền triều, đương nhiên hoàng thất không thể dễ dàng buông tha như vậy.

Vì thế phụ hoàng hắn dứt khoát thay đổi một phương pháp khác, trực tiếp đưa hắn đến thần y cốc, khi đó hắn hẳn là còn chưa tới mười tuổi."

"Vậy mà lại như thế..."

Hoàng thất luôn luôn để ý chuyện con nối dõi khoẻ mạnh, càng đừng nói tới Ai đế của tiền triều là người thừa kế duy nhất lúc ấy, hắn tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Hoàng thất làm như vậy, vừa là tín nhiệm đối với Thần Y cốc, lại càng là hành động vạn bất đắc dĩ.

Nói là tuyệt vọng cái gì cũng thử không sai.

Chuyện Thái tử bị đưa đến Thần Y cốc người biết không nhiều lắm, nhưng năm đó vẫn gây ra tranh cãi lớn trong phạm vi nhỏ.

Huống chi Thần Y cốc có yêu cầu, không thể bại lộ vị trí.

Cho nên năm đó hắn chưa tới mười tuổi một mình bị đưa tới Thần Y Cốc.

Dưới sự lôi kéo của nhiều bên, Ai Đế chỉ ở trong Thần Y cốc chưa đầy một năm đã được đón trở về.

"Ai đế từ nhỏ đã dùng đan dược, hắn vừa vào cốc, việc đầu tiên phụ thân làm chính là dừng việc đung đan của hắn, " Nam nhân mặc thanh y nhấp một ngụm trà nói, "Cho nên hắn hẳn là biết đan sa có độc.

Văn Thanh Từ: "..."

Người biết đan sa có độc thế mà lại Ai đế tiền triều!

Triệu công công cũng không thể là nghe theo chỉ huy của Ai đế đã chết hai mươi năm hạ độc hoàng đế đi…

Khả năng này suy nghĩ thôi đã cảm thấy vô lý.

Manh mối bỗng nhiên đứt ở đây, Văn Thanh từ không khỏi có chút mất mát.

Lo lắng khiến người ta hoài nghi, y tán gẫu vài câu với Tống Quân Nhiên thì vội vàng rời khỏi y quán.

Trước khi đi, Tống Quân Nhiên còn lải nhải dặn dò rất nhiều, lại đút một động giải dược Thiên Từ cho y, lúc này mới thả Văn Thanh Từ đi.

*

Thật vất vả mới có được thời gian rảnh rỗi, Văn Thanh Từ không vội vàng trở về nơi ở.

Y dựa vào bản năng quen thuộc Tùng Tu phủ của cơ thể, dẫn theo Tạ Bất Phùng đi dạo chung quanh.

Cuối cùng vào nơi có danh tiếng nhất Tùng Tu phủ "Tàng Nhã Hiên".

Mặc dù Tàng Nhã Hiên là tiệm cơm lớn nhất phụ cận, nhưng vẫn đơn giản hơn nhiều so với yến hội trong cung.

Chủ quán bưng cua biển đặc sản nơi này lên, một món đưa tới, còn có hai chén trà đầy.

Văn Thanh Từ tưởng trong này đựng trà, sau khi uống một ngụm đột nhiên nhíu mày.

Y không khỏi nhìn Tạ Bất Phùng, cũng lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ, chờ một chút.

Đây là hoàng tửu..."

Sao mình có thể mang đại boss tương lai ra ngoài uống rượu chứ?

Lời còn chưa dứt, Văn Thanh Từ phát hiện thiếu niên đã uống sạch đồ trong chén trà.

Thấy thế, ngón tay Tạ Bất Phùng không khỏi dừng lại.

Hắn ở Túc Châu cùng ăn cùng ở với thị vệ thủ lăng, không biết đã uống bao nhiêu rượu mạnh.

Hoàng tửu trong chén chua ngọt hơi đắng, đối với thiếu niên mà nói thì không khác nước là bao.

Nhưng giờ phút này bị Văn Thanh Từ nhìn, Tạ Bất Phùng lại chột dạ.

......!Y không thích người uống rượu sao?

Thiếu niên nắm chặt ly rượu trong tay, mím môi mất tự nhiên rồi đặt ly rượu trong tay sang một bên như không có hứng thú.

Thấy thế Văn Thanh Từ không khỏi lộ ra biểu tình "quả nhiên là như thế".

Y bưng bình nước ở bên cạnh qua, đổi một cái chén sạch sẽ, rót cho thiếu niên một chén nước trong.

Nếu ở quá khứ Tạ Bất Phùng tuyệt đối sẽ phỉ nhổ loại người bỏ rượu không uống ngược lại đi uống nước này.

Nhưng hôm nay hắn lại vươn tay, thật cẩn thận nhận lấy chén trà, nắm chặt trong tay.

Thật ra Tùng Tu phủ cũng không gần biển, nhưng giao thông đường sông ở đây rất phát triển, hải sản có thể được giao trong vòng chưa đầy một ngày sau khi đánh bắt.

Cua biển được xem là một trong những nét đặc trưng của Tàng Nhã Hiên.

Cho dù hiện tại còn chưa đến mùa, phàm là người ở Tùng Tu phủ cũng đều sẽ nếm thử một chút.

Cua biển có vị ngon, nhưng bóc vỏ cua không dễ dàng, càng đừng nói trước đó Tạ Bất Phùng chưa từng ăn qua thứ này.

Văn Thanh Từ lơ đãng nhìn thấy, ngón tay Tạ Bất Phùng không biết bị vỏ cua làm trầy xước từ lúc nào, bắt đầu xuất hiện một vết máu thật sâu.

Những hạt máu đỏ sậm đang lần lượt chảy ra nhưng thiếu niên sinh ra không có cảm giác đau đớn, hình như vẫn chưa phát hiện ra chuyện này.

"Điện hạ bàn tay ngài." Văn Thanh Từ không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Bàn của Tàng Nhã Hiên rất hẹp, trong lúc nói chuyện y đã lấy khăn lụa ra, áp vào vết thương của thiếu niên.

Vết máu màu đỏ sậm trong phút chốc đã làm ướt khăn lụa, thậm chí có một chút nhiễm vào đầu ngón tay tái nhợt của Văn Thanh Từ, nhìn qua vô cùng chói mắt.

Cùng với máu nhuốm đỏ còn có mùi rỉ sét, trong khoảnh khắc hòa vào mùi hương đắng tràn ngập không khí.

Thiếu niên theo bản năng rút tay mình lại.

"Sao thế?" Văn Thanh khó hiểu hỏi.

Tạ Bất Phùng chầm chậm lắc đầu, nắm chặt ngón tay còn đang chảy máu của mình: "Bẩn.

Hắn không muốn để cho bất cứ thứ gì nhiễm bẩn ngón tay của Văn Thanh Từ.

Cho dù là máu của mình cũng vậy.

Thiếu niên vô thức tránh né ánh mắt Văn Thanh Từ.

......!Đây là ý gì?

Thái y ngồi đối diện hắn không khỏi dừng lại, tầm mắt bất giác rơi vào vành tai ửng đỏ của Tạ Bất Phùng.

Chẳng lẽ là rượu vừa rồi khiến hắn say rồi sao?.