Ngay khi vừa tỉnh dậy, giữa ngực và phổi của Văn Thanh Từ lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, tiếp theo y tê tâm liệt phế ho khan dữ dội.

Nếm được vị ngọt tanh quen thuộc kia, người trên giường vô thức muốn giơ tay lên môi.

Thế nhưng ngay sau đó cổ tay Văn Thanh Từ lại bất lực rũ xuống.

Ngọc dược màu lam trong suốt cũng nặng nề rơi xuống đất.

"Ta đi gọi Vũ Quan Lâm."

Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã xoay người đi ra ngoài điện.

Bước chân của hắn cực kỳ nhanh, gần như là chạy trốn.

Tạ Bất Phùng xảy ra chuyện gì vậy?

Văn Thanh Từ đang bị bệnh, tạm thời không có thời gian suy nghĩ kỹ vấn đề này.

Vết máu từ môi Văn Thanh Từ quanh co chảy xuống nhỏ giọt, Vũ Quan Lâm vừa mới vào thấy y như thế thì hoảng sợ.

Lão thái y lấy ngân châm dài nhỏ ra đâm vào huyệt yết hầu của Văn Thanh Từ.

Cơ thể người trên giường khẽ run lên.

Không giống như Tạ Bất Phùng mất đi cảm giác đau từ lúc còn nhỏ, Văn Thanh Từ rất sợ đau.

Lúc còn nhỏ bị bệnh, cho dù cỡ nào đi nữa y cũng không chịu châm cứu, nhưng thuốc đắng tới đâu thì cũng nuốt được.

Nhưng lần này, dưới sự ăn mòn của cảm giác khó chịu to lớn giữa lồ ng ngực và phổi, y gần như phớt lờ vết đau nhỏ trên tay.

Vài mũi chích, Văn Thanh Từ vẫn không hồi phục.

"Khụ khụ.

Vũ đại nhân không cần hao tâm tổn trí." Y cố gắng chống đỡ, mặt tái nhợt cười nói với Vũ Quan Lâm, "Cùng lắm chỉ là bệnh cũ mà thôi." Đồng thời tính toán đưa tay ngăn trở động tác của đối phương.

Tay trái bị thương của Văn Thanh Từ tê dại, hơi nâng lên một chút rồi lại rũ xuống bên cạnh, rốt cục y cũng nhận ra tay mình có vấn đề.

Vũ Quan Lâm không khỏi mím môi, quay sang bên cạnh, một lát sau mới quay đầu giải thích: "Đêm qua máu của Văn Thái y chảy mãi lâu không ngừng, thử rất nhiều thuốc trị thương cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể cố gắng băng bó, qua thời gian dài thì..."

Lão thái y còn chưa nói hết, Văn Thanh Từ cũng đã hiểu được ý của lão —— Dưới sự chèn ép của ngoại lực một thời gian dài, máu ở cánh tay không lưu thông sẽ xuất hiện tình huống tê liệt yếu ớt.

......!Tương lai cổ tay mình có lẽ sẽ thường xuyên bị tê liệt đau đớn, thậm chí không thể nhấc vật nặng.

Mặc dù biết bản thân Văn Thanh Từ là thần y, nhưng nói xong lời vừa rồi, Vũ Quan Lâm vẫn an ủi y theo bản năng: "Tĩnh dưỡng cho tốt, tương lai hẳn là sẽ khôi phục được tám phần."

Không ngờ Văn Thanh Từ nằm trên giường sắc mặt tái nhợt chỉ khẽ cười nói: "Khụ khụ...!Không sao, chỉ là tay trái mà thôi.

Là một người đã chết một lần, tâm tư Văn Thanh Từ vô cùng rộng lượng, có lẽ y là người rõ hơn ai hết, ngoại trừ sinh tử ra, hết thảy đều là chuyện nhỏ.

Chuyện tối qua thật sự quá mạo hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng.

Hôm nay tốt xấu gì cũng nhặt được một cái mạng, tay trái có còn hay không đã không còn là chuyện quan trọng nữa.

Vũ Quan Lâm không ngờ Văn Thanh Từ lại phản ứng như vậy.

Lão thái y nhìn y thật sâu, cuối cùng cười như thường lệ thu dọn hòm thuốc.

Chỉ là trước khi rời đi, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó thuận miệng nhắc nhở: "Trên đời này vô số người tò mò cái gọi là Dược nhân, hiện giờ biết được Văn thái y chính là người bọn họ muốn tìm.

Về sau bên người ngài, chỉ sợ sẽ rất náo nhiệt..."

Văn Thanh Từ dần dần ngừng ho, y hít một hơi, không kìm được nắm chặt lòng bàn tay.

Lúc ấy y quá sốt ruột nên bất chấp tất cả hậu quả, Vũ Quan Lâm nhắc nhở không sai.

Sau khi thân phận bại lộ, cuộc sống vốn không yên tĩnh của y sẽ càng trở nên nguy hiểm.

Bất kể là từ góc độ nào, mình hẳn là nên mau chóng tính toán làm sao có thể rời khỏi Ung Đô càng nhanh càng tốt…

Ngứa ngáy giữa ngực và phổi dần dần tan đi.

Văn Thanh Từ rốt cục cũng nhớ tới Tạ Bất Phùng vừa vội rời khỏi đây.

Cùng với trong lúc hoảng hốt nhớ lại...Trong hôn mê, y dường như có một giấc mơ dài.

Trong mộng, có ngọn đồi tối tăm nhìn không thấy điểm cuối, khắp núi đều có thảo mộc.

Một đứa trẻ giống hệt mình, hơn nữa giữa lông mày cũng có nốt ruồi chu sa đang nắm tay người nhà hái thuốc trên núi.

Đây hẳn là ký ức của nguyên chủ, từ nhỏ y đã học y.

Chẳng qua đứa nhỏ trong trí nhớ mặc quần áo vải thô, hoàn toàn không giống như là đến từ Thần Y cốc mà giống như xuất thân từ một gia đình bình thường.

Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không kìm được giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má mình một cái.

Y mơ hồ nhớ rõ trong lúc nửa tỉnh nửa mê trên má mình có một cảm giác lạnh như băng, giống như có nước mắt rơi xuống từ khoé mi.

Sau một khắc là bị người ta nhẹ nhàng lau đi.

......!Không phải là Tạ Bất Phùng chứ?

Mất máu quá nhiều không thể ngày một ngày hai là khoẻ lại được, nghĩ tới đây, đầu Văn Thanh Từ lại trở nên mê man.

Mí mắt y nặng nề khép lại, dưới sự mệt mỏi và đau đớn, Văn Thanh Từ không có tinh thần để suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, chẳng mấy chốc y đã chìm vào giấc ngủ say.

Sự hỗn loạn của cung Thái Thù còn chưa chấm dứt.

Sau khi các thái giám chữa cháy xong thì phát hiện mấy thi thể cháy, trong đó có lão thái phó.

Thông thường thì đây sẽ là một sự kiện trọng đại, nhưng hôm nay, mọi thứ đều bị che phủ dưới cái bóng quá lớn của biến cố trong cung.

Cung nhân không có nói trắng ra, nhưng mà cái chết bi thảm của lão thái phó vẫn làm bọn họ sợ hãi.

Trời còn chưa tối, ngoại trừ cung nhân thu dọn mớ hỗn độn ra, những người còn lại đều ở trong nhà không ra ngoài.

Cung Thái Thù trống rỗng nhìn qua trông vô cùng tiêu điều.

Thậm chí tòa cung điện được xây dựng ở tiền triều tới mấy trăm năm lịch sử, cũng sinh ra vài phần cảm giác u ám.

Trong cung hỗn loạn, Tạ Bất Phùng bị lãng quên lại trở về thái y thự.

Trong căn phòng ngủ nhỏ chìm trong sự im lặng chết chóc.

Hắn nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngân hà chẳng biết đã mọc lên từ khi nào, thiếu niên nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, không khỏi thầm nghĩ…

Vừa rồi Văn Thanh Từ có cảm nhận được sự đụng chạm của hắn không?

Khoảnh khắc lúc ở cung Gia Tuyền cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tạ Bất Phùng.

Trong phút chốc lạnh như băng, tinh tế thậm chí là hương thơm đắng nhàn nhạt trong không khí, đều khắc sâu trong đầu hắn.

Bất tri bất giác trời đã tối dần, mhưng mà thiếu niên chẳng hề buồn ngủ.

Thẳng đến khi bầu trời nổi lên màu trắng bệch, Tạ Bất Phùng nhận ra, đêm hôm qua mình rối rắm chuyện này đến mức cả đêm cũng không ngủ được.

- -----------------------------

Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, Văn Thanh Từ trở về thái y thự.

Hoàng đế mất suốt mười ngày mới đào hết toàn bộ "sâu mọt" ẩn giấu trong cung Thái Thù ra.

Tiếp ngay sau đó là quý tộc mưu phản cũng chạy không thoát.

Cung Thái Thù, điện Diên Nghi.

Chẳng những triều thần, hoàng tử tề tụ ở đây, thậm chí hai thái y như Văn Thanh Từ và Vũ Quan Lâm cũng được mời qua.

Mặc dù Văn Thanh Từ đã sớm được chấp nhận là "tâm phúc của Hoàng đế", nhưng lần đầu quay đầu về trên điện, sâu trong nội tâm y vẫn có chút căng thẳng.

Mất máu quá nhiều khiến Văn Thanh Từ bị thương nặng.

Chỉ đứng ở chỗ này thôi cũng đã hao hết toàn bộ thể lực của y.

Vô số ánh mắt như có như không, đều rơi vào người Văn Thanh Từ.

Một thân thái y xanh nhạt, theo bản năng nắm chặt dược ngọc trong tay.

Văn Thanh Từ giấu hết cảm giác căng thẳng ở đáy lòng.

Hoàng đế ngồi một mình trên đài cao, nhẹ nhàng lấy tay chống trán, nghe Hình bộ thượng thư thẩm vấn quý tộc mưu phản.

Điều này không phù hợp với quy trình của triều đại, cũng chưa từng có tiền lệ, Tạ Chiêu Lâm làm như vậy là vì muốn giết gà doạ khỉ.

Hình bộ thượng thư đọc từng tội danh của kẻ mưu phản.

Mà chuyện cho tới bây giờ, huân quý quỳ gối dưới điện Diên Nghi không hề phủ nhận, cũng không cách nào phủ nhận việc này.

“......!Ấp Châu Vương Quế Di Minh, phạm tội mưu nghịch, phản quốc, nay xử phạt lăng trì.

Thánh thượng niệm tình cũ, đặc biệt miễn tra tấn, ngày mồng một trảm quyết.

Nghe vậy, lông mày Văn Thanh Từ nhíu chặt lại.

Không đợi y suy nghĩ nhiều, Quế Di Minh quỳ ở chính giữa điện Diên Nghi bỗng nhiên cười lớn.

Bị nhốt trong thiên lao mấy ngày, Quế Di Minh sinh ra đã là vương tôn quý tộc cả người chật vật, giọng nói khàn khàn.

Tiếng cười của hắn vang vọng quanh quẩn trong điện, nghe có vẻ rợn người.

Thấy thế, thị vệ phụ trách áp giải Quế Di Minh lập tức tới áp hắn xuống.

Bả vai Quế Di Minh truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng nụ cười của hắn lại chẳng hề dứt.

"Ha ha ha ha Tạ Chiêu Lâm, ngươi cho rằng giết chúng ta rồi thì ngôi vị hoàng đế của ngươi sẽ danh chính ngôn thuận sao?"

Nghe đến đó, người trên ngự tọa lập tức thay đổi sắc mặt, thậm chí nắm chặt lan can vàng bên cạnh.

"Kéo hắn xuống cho trẫm——" Hoàng đế nặng nề ấn trán một cái, sau đó lấy thuốc hoa bìm bìm từ tay thái giám nuốt xuống.

Xem ra trong lòng lão thật sự có quỷ.

Trong "Phù Minh Đường" cũng không có nhắc tới Ấp Châu vương, nhưng nghe phong hào là có thể đoán ra.

Năm xưa hắn hẳn là từng chung sống một thời gian dài với Tạ Chiêu Lâm ở Ung Đô.

Hơn nữa rất có thể sẽ biết bí mật của đối phương…

Trên cổ Quế Di Minh đeo gông cùm, trong lúc nói chuyện thị vệ hai bên túm mạnh lấy gông gỗ, kéo hắn ra ngoài.

“......!A!! ”

Cái cùm bằng gỗ nháy mắt siết chặt Quế Di Minh, hô hấp chợt trở nên khó khăn chứ đừng nói đến nói chuyện.

Hai tay Quế Di Minh dùng sức bám vào cổ, hắn vừa thử kéo gông cùm từ trên cổ xuống, vừa dốc hết sức la lên.

Thân là thái y, Văn Thanh Từ đứng ở cuối đại điện.

Một khắc cuối cùng, Quế Di Minh cuối cùng cũng cố gắng nói một câu đầy đủ hơn một chút.

Những lời này lọt vào tai Văn Thanh Từ.

Thái y trẻ tuổi lập tức cắn chặt răng.

Dưới ảnh hưởng của căng thẳng, y không khỏi ho nhẹ.

"Ngươi...! Khụ khụ, năm đó Ung Đô tuyết rơi dày...!Khụ khụ, đói, nạn đói, là ngươi nói khụ khụ khụ...!Đế tinh bất ổn, ổn, lời kia đều là ngươi nói, lời đồn đãi...!Tất cả, lưu...!Lưu dân cũng là ngươi, giết——"

Quế Di Minh mở to hai mắt đỏ như máu, hung hăng trừng về phía bóng dáng ngồi trên đài cao.

Trong đại điện, có lẽ chỉ có Văn Thanh Từ nghe được lời của hắn.

Câu nói của Quế Di Minh thoạt nghe rất rời rạc và khó hiểu.

Nhưng Văn Thanh Từ đã đọc qua vô số bộ tiểu thuyết khựng lại, bỗng nhiên hiểu được ý của hắn…

Vào những năm của triều đại trước, trong lãnh thổ quốc gia xảy ra thảm họa liên quan tới tuyết.

Tạ Chiêu Lâm nhân cơ hội này, bịa ra tin đồn tương tự như "Đế tinh bất ổn, gây ra tai họa" lan truyền trắng trợn.

Thậm chí...!Còn giết nạn dân đến Ung Đô chạy nạn!

Thiên tai chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến triều đại trước sụp đổ.

Càng đừng nói Tạ Chiêu Lâm còn đem cái gọi là " thuyết quỷ thần" liên hệ với nhau, thêm dầu vào lửa ở phía sau.

Lúc bình thường có lẽ sẽ không có ai để ý tới cách nói này, nhưng trong khoảng thời gian lòng người hoảng loạn kia thì lại rất rợn người.

Ngôi vị hoàng đế của Tạ Chiêu Lâm, đích xác không phải có được quang minh chính đại.

Ở đầu kia điện Diên Nghi, Tạ Bất Phùng vẫn rũ mắt bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười.

Bão tuyết, những năm khó khăn, lưu dân chết thảm ngoài Ung Đô? Tất cả những điều này, đều là vì thể hiện sự "vô đức, vô năng" của tiên đế, buộc ông ta phải thoái vị.

Nếu không phải hôm nay nghe được tiếng lòng đầy sợ hãi của Tạ Chiêu Lâm, Tạ Bất Phùng thật đúng là không biết, đương kim thánh thượng thế mà lại chôn chuyện quan trọng như vậy ở đáy lòng.

Mà sở dĩ lão sốt ruột muốn giết đám quý tộc kia như vậy, cũng là bởi vì Tạ Chiêu Lâm đã đoán được, đám người có biết đôi chút về " chuyện tốt" mình làm.

Thuốc hoa bìm bìm có hiệu quả, lông mày hoàng đế dần dần giãn ra.

Hình bộ thượng thư hắng giọng, tiếp tục đọc phán quyết cuối cùng.

Mà trong khoảnh khắc bọn họ bị kéo xuống, Văn Thanh Từ nhìn thấy… trong mắt đám người này tràn ngập hận ý.

Trong đó chẳng những có đối với Tạ Chiêu Lâm… mà còn có cả với chính y.

Hoàng đế luôn tự xưng là thưởng phạt rõ ràng, nếu đã có phạt, vậy nhất định cũng có phong thưởng.

Toàn bộ quý tộc mưu phản bị áp giải xuống, trong điện Diên Nghi đảo mắt đã trống rỗng.

Hiền công công mang theo thánh chỉ đứng ra, cười cười đọc phong thưởng của Hoàng đế.

Lão vừa mới mở miệng, Vũ Quan Lâm ở bên kia cười tủm tỉm nhìn về phía Văn Thanh Từ, đồng thời gật đầu đầy ẩn ý.

Hôm nay tất cả mọi người có mặt ờ đây đều biết chuyện phong thưởng tất nhiên Văn Thanh Từ phải có một phần.

Quả nhiên, Hiền công công đọc tượng trưng vài câu, cái tên "Văn Thanh Từ" liền xuất hiện trong miệng lão.

"Thái y Văn Thanh Từ, hộ giá có công, đặc biệt phong làm chính tam phẩm Hàn Lâm học sĩ, để thể hiện hoàng ân."

Cơ quan "Hàn Lâm viện" này đã có từ tiền triều, nhưng Vệ triều lại chưa bao giờ thành lập qua.

Không ngờ hoàng đế lại lôi ra lần nữa vì Văn Thanh Từ.

Hàn Lâm viện có bói toán, y, kỳ, thuật học sĩ.

Bình thường bọn họ không cần thượng triều, chỉ làm thân phận như thư ký, cố vấn riêng của hoàng đế.

......!Nếu như muốn phong thưởng Văn Thanh Từ mà nói, đây đích xác là một vị trí tốt.

Tuy rằng đã sớm đoán được Hoàng đế muốn thưởng cho Văn Thanh Từ, nhưng sau khi nghe được mấy chữ "Hàn Lâm học sĩ", biểu cảm của mọi người lập tức trở nên đặc sắc.

Thái y lệnh cao nhất của Thái y thự cũng chỉ là quan ngũ phẩm.

Nhưng hôm nay, Văn Thanh Từ lại nhảy vọt trở thành đại quan tam phẩm.

Vệ triều lập triều hơn hai mươi năm, ai có thể ngờ đến đại thần thăng chức nhanh nhất lại là một thái y đây?

Hành động lần này của Tạ Chiêu Lâm quả thực nâng Văn Thanh Từ lên một độ cao chưa từng có.

Văn Thanh Từ:...!!

Mặc dù đã chuẩn bị, nhưng đại não của y vẫn trở nên trống rỗng.

May mà nụ cười đã sớm đóng băng trên mặt y như một chiếc mặt nạ, động tác của Văn Thanh Từ tao nhã, không chút kinh hoảng nào.

"Thần tạ chủ long ân."

Giờ phút này giọng của y xa lạ đến mức chính y cũng không nhận ra.

Hoàng đế cười nhìn Văn Thanh Từ, cuối cùng bỗng nhiên bổ sung: "Ái khanh đến Ung Đô đã được mấy tháng, vẫn luôn ở thái y thự cũng không có phủ đệ.

Thừa Hợp Uyển ngoài cung Thái Thù vừa lúc còn trống chưa có chủ nhân, về sau ái khanh ở nơi đó đi."

Thừa Hợp Uyển cũng được xây dựng từ thời tiền triều, trước đây vẫn luôn các đời Hàn Lâm đại học sĩ ở đó, ban cho Văn Thanh Từ đúng là thích hợp.

Nhưng mà nghe đến đó, Tạ Bất Phùng lại không kìm được nhíu mày.Một dấu vết không hài lòng thoáng qua đôi mắt hắn.

Phòng ngủ của Thái y thự nhỏ hẹp lại quá mức thô sơ, đích xác không xứng với thân phận Văn Thanh Từ.

Nhưng âm thanh trong lòng Tạ Bất Phùng, lại lúc nào cũng nhắc nhở hắn —— chính mình không muốn Văn Thanh Từ ra ngoài cung, càng không muốn y biến mất trước mắt mình.

『Ha ha, bệ hạ coi trọng Văn Thanh Từ như thế, còn không phải là bởi vì máu của y sao?』

『Ban thưởng phong phú như vậy, chẳng qua cũng là tiền mua mạng mà thôi.

Không biết y còn có thể phong quang bao lâu?』

Tạ Bất Phùng từ từ nheo mắt lại.

Hắn vô thức nhớ tới con cừu lạnh lẽo cứng ngắc trong tuyết ngày đó, còn có nhiệt độ cơ thể Văn Thanh Từ.

Trong nháy mắt, cảm giác phẫn nộ cùng sợ hãi không thể diễn tả thành lời chiếm cứ trái tim thiếu niên…

Phong thưởng chấm dứt, Hoàng đế lệnh cho mọi người lui ra.

Điện Diên Nghi ở vị trí phía nam của cung Thái Thù, thuộc phạm trù tiền triều, trước đó Văn Thanh Từ chưa từng tới đây.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Triệu công công, rời tới phía sau cung điện.

“......! Qua mấy ngày nữa Văn thái y sẽ thăng quan chuyển tới nhà mới, ta chúc mừng ngài, "Nói xong, Triệu công công có hơi khoa trương chắp tay với Văn Thanh Từ, cuối cùng lại nghiêng người hỏi, "Chỉ là không biết Văn thái y dự định ngày nào tổ chức tiệc mừng thăng quan?"

Dựa theo truyền thống của Vệ triều, phàm là người được thưởng phủ đệ, đều phải thiết yến cảm tạ hoàng ân vô bờ.

Nhưng Văn Thanh Từ chẳng hề có hứng thú với loại hoạt động này, y lắc đầu, ho nhẹ một tiếng cười nói: "Việc này chờ tương lai nói sau."

Văn Thanh vừa dứt lời, Tạ Bất Phùng bên cạnh bỗng nhiên xoay người lạnh lùng nhìn Triệu công công một cái.

Đôi mắt thiếu niên như đao, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho Triệu công công lạnh cả người.

" Được rồi!" Mặc dù không hiểu mình và Văn Thanh Từ nói chuyện phiếm, Tạ Bất Phùng trừng cái gì, nhưng bị hắn nhìn như vậy, Triệu công công đang cười vẫn vội ngậm miệng lại.

Cung Thái Thù chiếm diện tích chừng bốn năm ngàn mẫu.

Văn Thanh Từ chưa bao giờ đi trên con từ điện Diên Nghi trở về Thái y thự, phong cảnh trên đường đều xa lạ với y.

Vừa dứt lời, Văn Thanh Từ đã nhìn thấy cách đó không xa có một tòa cung điện màu chàm khá tao nhã ẩn hiện trong rừng trúc.

Phong cách kiến trúc của cung điện này không phù hợp với toàn bộ cung điện Thái Thù.

Mà nhìn kỹ...!Trong rừng trúc hình như còn có người đang ngồi đánh đàn.

Thấy Triệu công công hình như lại ấp ủ muốn nói cái gì đó, Văn Thanh từ vội vàng chuyển đề tài: "Triệu công công, đây là nơi nào? ”

"Ồ...!Cái này." Giọng của thái giám đột nhiên trở nên mờ ám, đồng thời cụp mắt khẽ cười trả lời, "Đây là nơi công tử ở."

Công tử? Gì cơ?

Nghe vậy, Tạ Bất Phùng nhìn sâu vào trong rừng trúc theo tầm mắt của Văn Thanh Từ.

Tuy rằng Văn Thanh Từ vào cung đã được mấy tháng, đại danh cũng truyền khắp Ung Đô, nhưng những người y tiếp xúc ngày thường cũng chỉ là mấy người cố định mà thôi.

Y tìm kiếm trong đầu nửa ngày, cũng không nhớ ra cái gọi là "công tử" là ai.

Triệu công công dường như đã dự liệu được trước chuyện này, hắn nở nụ cười, nhíu mày với Văn Thanh Từ, tiếp tục dùng giọng điệu mờ ám đến cực điểm nói: "Công tử" cũng là người bên cạnh bệ hạ, chẳng qua là...!là nam giới."

Văn Thanh Từ: …

Thật không ngờ, Hoàng đế lại còn có nam sủng?

Nghe được đáp án của Triệu công công, Văn Thanh Từ lập tức hối hận, sớm biết vậy thì nãy mình tiếp tục tán gẫu với hắn về tiệc thăng quan cho rồi.

||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||

Triệu công công nói xong câu đó, theo thói quen đưa mắt nom Văn Thanh Từ, quan sát biểu cảm của y.

Bị hắn nhìn Văn Thanh Từ đành phải cười nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ.

Nhưng mà ngay khi Văn Thanh Từ định lật qua trang sách này, thiếu niên đi bên cạnh y, lại đột nhiên lên tiếng: "Nam? ”

Tạ Bất Phùng vừa mới trở về Ung Đô được mấy tháng, trước đó không biết bên cạnh Hoàng đế còn có nam nhân.

Tạ Bất Phùng nhíu chặt mày, trong ánh mắt không khỏi lộ ra chán ghét nồng đậm đối với phụ hoàng hắn.

Thấy thế, bước chân của Văn Thanh Từ dừng lại, y hiểu lầm ánh mắt của Tạ Bất Phùng.

Mà Triệu công công ở bên cạnh còn tưởng Văn Thanh Từ đột nhiên hỏi như vậy là do cảm thấy hứng thú với việc này, bèn rất hào hứng giới thiệu.

Trong miệng hắn, "Nam Phong" là trò tiêu khiển vô hại thường ngày của tầng lớp bên trên Vệ triều, là một loại vui chơi phổ biến giữa các quý tộc vương công.

Triệu công công càng nói, chán ghét trong mắt Tạ Bất Phùng càng mãnh liệt......!Từ năm ba tuổi, hắn đã sống ở Hoàng Lăng Túc Châu, không có cơ hội để tìm hiểu về kiến thức này.

Bây giờ ngàn vạn lần không nên bị Triệu công công làm lệch!

Thân là một người hiện đại, Văn Thanh Từ rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn không kìm được nghiêng người hỏi thiếu niên "Điện hạ đang nghĩ đến chuyện của công tử sao? ”

Tạ Bất Phùng không lắc đầu, nhìn y thật sâu.

Chỉ thấy Văn Thanh Từ rũ mắt cười nhẹ, y khẽ ho một tiếng, vừa từ từ đi về phía trước, vừa thản nhiên nói: "Yêu người đồng giới cũng không phải là trò tiêu khiển, giải trí, mà là sinh ra đã có.

Không có gì khác với tình yêu giữa nam giới và phụ nữ."

Văn Thanh Từ cảm thấy, những lời này của mình vừa uyển chuyển vừa rõ ràng.

Nhưng mà y không nghĩ tới, lời nói của mình vừa mới dứt, Tạ Bất Phùng đi bên cạnh lại đột nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn vào mắt y hỏi: "Ngươi nói, nam nhân với nam nhân… cũng có thể ở bên nhau?".