Bầu không khí trên bàn ăn rất quỷ dị, thỏ con vốn định lén ăn sô cô la nhưng cuối cùng lại không ăn nữa mà ngoan ngoãn ăn rau khô.

Anh ta bị làm sao vậy? Thỏ con vừa ăn cà rốt khô, vừa lén quan sát hắn.

Cố Nghịch mở miệng phá vỡ bầu không khí im ắng này: "Sau này tự về ngủ ở chỗ mình đi."

Tại sao chứ? Động tác ăn uống của cục lông nhỏ dừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.

Cố Nghịch không nói tiếp nữa.

Nhưng ta có tắm rửa sạch sẽ mà, thỏ con phơi bộ lông trắng phau mềm mại của mình ra cho hắn xem.

Hơn nữa ta cũng ngủ ngoan ơi là ngoan.

Thỏ con ngoan ngoãn ngẩng cái đầu bông xù lên.

Cố Nghịch bình tĩnh cất đĩa đi.

Một lát sau, thỏ nhỏ nhìn theo hắn rời đi, do dự không biết có lên xin một cái hôn hay không.

Như vậy đi, nếu anh ta quay đầu lại nhìn mình một cái thì mình sẽ xin anh ta hôn một cái vậy.

Thỏ con nhủ thầm trong lòng.

Thế là nó căng thẳng nhìn bóng lưng Cố Nghịch.

Nhưng Cố Nghịch lại không nhìn nó.

Thỏ nhỏ ỉu xìu, đang muốn rủ đầu xuống thì

Cố Nghịch quay đầu lại.

Thỏ con lập tức nhào tới, vui quá đi.

Có phải hôm nay tên này hơi khác thường không vậy?

Cố Nghịch bất đắc dĩ ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Ngoan ngoãn ngốc ở nhà đi đấy."

Thỏ nhỏ gật gật đầu rồi đưa đầu nhỏ đến gần, muốn để hắn hôn mình một chút.

Nhưng Cố Nghịch chỉ sờ sờ cái đầu lông xù của nó rồi thôi.

Thỏ con lại đến gần một chút, nó ngửa đầu lên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ được hôn.

Đợi một lúc lâu mà chẳng thấy có động tĩnh gì, nó mở mắt ra nhìn, thấy lỗ tai của Cố Nghịch tự dưng đỏ ửng.

Thỏ con chớp chớp mắt.

Anh ta bị gì thế?

Đợi hắn đi rồi, thỏ con lười biếng nằm trên sô pha.

Trời bên ngoài đã sáng bừng, ánh sáng mặt trời chiếu vào ban công từ cửa sổ.

Cục lông nhỏ chạy tới nằm ườn ra ban công, thoải mái duỗi thắt lưng.

Ngày hôm qua Cố Nghịch trở về thật đúng lúc, may mà có Cố Nghịch.

Nó không nhịn được mà nhớ tới Cố Nghịch, lại rụt vào trong ổ mềm mại, cái đuôi tròn nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Tối hôm qua nó thật sự rất hoảng sợ nên hoàn toàn không có tâm tư cân nhắc đến loại cảm giác này.

Hôm nay tinh thần nó sáng láng, vậy nên đã vô thức nghĩ đến mấy lần.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, nó liền biết được chỗ không thích hợp.

Bây giờ nó đã ôm quần áo của Cố Nghịch rồi, rõ ràng không cần hơi thở của hắn cho lắm, vậy thì tại sao nó lại nhớ hắn đến thế cơ chứ?

Thật kỳ lạ.

Thỏ con nghĩ mãi không ra nên quẳng luôn vấn đề này ra sau đầu, song lại nhớ tới sáng nay Cố Nghịch đối xử với nó vô cùng lạnh nhạt, trước khi đi cũng không có hôn nó.

Anh ta giấu đồ trong chăn bị mình phát hiện mà còn làm ra vẻ đó nữa hả!

Thỏ con càng nghĩ càng tức giận.

Bộ động vật nhỏ thì không biết giận chắc?

...

Lúc Cố Nghịch trở về thì không thấy bóng dáng bé bông xù hay đợi mình ở sofa đâu nữa, hắn lập tức nhìn quanh phòng theo bản năng.

Thỏ con đang núp mình dưới ngăn tủ, ngủ đến mơ mơ màng màng, cái mũi nó chợt khịt khịt ngửi thấy một mùi hương, là mùi hương thịt khô mà nó thích nhất.

Thỏ con ló đầu ra khỏi ngăn tủ, quả nhiên nó thấy một miếng thịt khô, nhoàm một ngụm ăn hết.

Cách đó không xa lại thêm một miếng thịt khô nữa, trong mắt thỏ nhỏ sáng ngời, nó chạy tới rồi há miệng ăn trọn.

Thỏ con giương mắt lên nhìn, cách không xa lại có thêm một miếng nữa.

Thỏ con hưng phấn chạy qua, cứ như vậy mà ăn được vài miếng.

Bụng nó tròn vo, còn có một miếng thịt khô lớn cuối cùng, nó lập tức hăng hái lao thân tới: "A..."

Toàn thân bông xù đột nhiên bị nhấc bay lên không trung.

Cố Nghịch nắm trong tay một cục bông ục ịch.

Thỏ con: "..."

Cũng chỉ có tên Cố Nghịch này mới dùng cái chiêu nhàm chán là lấy thịt khô để câu thỏ thôi!

Cố Nghịch: "Chạy đi đâu?"

Không phải anh phớt lờ ta à? Thỏ con hung dữ chống nạnh.

Cố Nghịch hơi hé miệng: "Tâm trạng hồi sáng của tôi không đúng lắm."

Không đúng chỗ nào thế? Thỏ con đột nhiên nhớ đến đoạn phình phình lên ở giữa chăn vào ban sáng, giống như có giấu đồ gì vậy.

Nhưng buổi chiều nó đã nhìn thoáng qua rồi, trong chăn chẳng có gì cả.

Thỏ con nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.

Cố Nghịch hiếm khi mất tự nhiên như lúc này, hắn không nhìn nó mà đáp: "Mơ một giấc mơ không được tốt."

Chắc là mơ thấy đồ xấu xí rồi.

Thỏ con tha thứ cho Cố Nghịch, an ủi hắn bằng cách sờ đầu hắn.

"Mua cái này cho nhóc đây." Cố Nghịch lấy ra một hộp kem nhỏ.

Đôi mắt của thỏ con sáng lên.

Cố Nghịch vừa mở hộp ra, vừa nói: "Không được ăn quá nhiều đâu đấy."

Thỏ con gật gật đầu rồi hôn một cái lên mặt hắn.

Cố Nghịch dừng một chút, thản nhiên nói: "Đừng có hôn tới hôn lui."

Thỏ nhỏ gật đầu.

Ta biết rồi, hôn tới hôn lui là phải làm vợ cho người ta!

Cố Nghịch dời tầm mắt đi.

...!(truyện chỉ được đăng tại W.A.TT.PAD cmj_jinju, tuyệt đối không đọc ở nơi nào khác không phải của jinju!!!)

Cố Nghịch sợ nó nhàm chán nên đi kiếm đồ để mua cho nó, hắn gõ lên thanh tìm kiếm: Đồ chơi thỏ

Trên màn hình lập tức nhảy ra rất nhiều dụng cụ hình thỏ .

...!Hắn đang định tắt đi thì cục lông nhỏ đột nhiên nhào tới, cọ cọ trong ngực hắn.

Cố Nghịch giơ tay sờ đầu nó.

Cục lông nhỏ cúi đầu tò mò nhìn màn hình, sau đó ngây dại hẳn.

Trên màn hình là những thể chữ Hán rất đậm, từ khóa có: tai thỏ, đạo cụ tình thú đuôi thỏ lông xù nhét x...

"Sao thế?" Cố Nghịch nhận ra sự bất thường của nó.

Cục lông bé bỏng không ngờ Cố Nghịch lại là loại người này, nó nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ.

Cố Nghịch nhướng mày: "Hửm?"

Anh ta còn nhướng mày nữa? Anh ta mua mấy cái thứ không biết xấu hổ này mà còn dám tự tin nhướng mày như thế hả! Tam quan của cục lông bé bỏng nát tan!

Cố Nghịch nhìn xuống theo ánh mắt của nó.

Cố Nghịch: "..."

Hắn bình tĩnh nói: "Không phải..."

Không phải cái gì mà không phải! Bộ tên này tưởng động vật nhỏ không biết chữ chắc? Nó đã đọc rất nhiều tiểu thuyết có chữ phồn thể phức tạp rồi đó!

Cố Nghịch: "Tôi..."

Anh cái gì? Đôi mắt của cục lông bé bỏng tràn ngập vẻ không thể tin được.

Hay lắm, anh thế mà lại là loại người này!

Cố Nghịch bình tĩnh uống một ngụm nước, mặt vẫn không chút thay đổi.

Giả vờ! Anh ta lại còn giả vờ!

Tuy mình không hiểu, nhưng cũng có thể hiểu sơ sơ được những chữ mập mờ kia, còn cả cái loại hình ảnh ô uế này nữa...!

Cố Nghịch giơ tay lên.

Thỏ con lùi về phía sau hai bước, giơ móng thỏ lên chỉ vào hắn: Đừng có chạm vào ta, đồ biến thái!

Nó lại nhìn thoáng qua một lần nữa, sau đó ngạc nhiên khi thấy rằng cái thứ đồ này là nguyên bộ, mua một tặng một, làm cho cuộc sống của bạn tràn đầy bí ẩn và tình cảm mãnh liệt.

...!Anh thiếu thốn bí ẩn và tình cảm lắm sao? Cục lông nhỏ đau đớn nhìn hắn.

Truyện Sắc

Cố Nghịch đau đầu: "Tôi đang cho nhóc xem..."

Lại còn mua cho ta! Cục lông nhỏ như bị sét đánh giữa trời quang, lại lùi về phía sau một bước theo bản năng.

Cố Nghịch: "..."

Khẩu vị nặng quá rồi đó!

Cố Nghịch xoa xoa huyệt thái dương rồi ôm con thỏ lên.

Cục lông nhỏ sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Cố Nghịch cầm điện thoại di động bằng tay còn lại.

Anh còn muốn làm hư ta nữa sao?! Cục lông bé bỏng lập tức lấy móng thỏ che mắt lại.

Cố Nghịch khẽ nắm lấy chân trước của nó: "Bỏ móng thỏ xuống."

Cục lông nhỏ nhắm tịt mắt.

Cố Nghịch nói: "Mở mắt ra.

"

Cục lổng nhỏ: "..."

Nó thử mở mắt ra.

Thật ra nghiêm túc nhìn lại, trên màn hình ngoại trừ mấy cửa hàng lố lắng này thì những thứ khác đều là bóng đồ chơi nghiến răng, bóng cà rốt có mùi thơm, bánh xe chạy cho thỏ, đồ chơi giải sầu thú cưng...

Mình không thể nào nhìn lầm được đúng không? Thỏ con tròn mắt nhìn hắn.

Cố Nghịch khẽ gõ một cái lên đầu nó.

Cục lông nhỏ: "..."

Cố Nghịch chỉ vào thanh tìm kiếm: "Đang cho nhóc xem đồ chơi giải sầu mà thôi."

Cố Nghịch đặt nó trước mặt mình, gằn từng chữ nói: "Đầu tiên, tôi không có sở thích kỳ quái này, càng không có hứng thú với mấy cái đuôi lông xù."

Thỏ con: "..."

Cố Nghịch dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Thứ hai, tôi không đam mê những chuyện như vậy."

Cục lông nhỏ: "?" Ta thiếu chút nữa đã tin rồi đấy.

...! Hai người bọn họ nhìn nhau một lúc, hình như là cùng nhớ tới chuyện gì đó mà cả hai đều đồng thời không dám nhìn thẳng vào đối phương

Thỏ con nghĩ, chẳng qua là hắn có thứ kia không tốt, cho nên mới...!có lẽ bản thân hắn thật sự không tốt trong chuyện này thật.

Đầu bé thỏ ửng hồng, không sao hết nó thích là được.

Nó có thể dẫn dắt hắn được mà.

Cố Nghịch: "Thứ ba..."

Còn có thứ ba nữa hả? Cục lông nhỏ nhìn về phía hắn

Cố Nghịch thản nhiên nói: "Nếu như muốn tìm kiếm loại đồ này thì giao diện trang bán hàng sẽ không phải như vậy, chúng ta có thể đi xem thử một chút."

Thỏ con: "!"

Cố Nghịch bình tĩnh nhấn vào thanh tìm kiếm rồi bắt đầu gõ chữ.

Thỏ nhỏ lập tức vươn móng đè tay hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Không cần xem đâu, là ta hiểu lầm anh rồi.

Cố Nghịch: "Tin rồi à?"

Cục lông nhỏ gật đầu.

Cố Nghịch bình tĩnh nói: "Thôi cứ nên xem một chút đi." Nói xong lại muốn tiếp tục thao tác.

Cục lông bé bỏng sợ tới mức vội vàng đè tay hắn lại.

Thật sự tin rồi mà!

Cố Nghịch thản nhiên nói: "Dù sao tôi cũng là loại người như thế."

Không, anh là một người tốt chính trực.

Thỏ con vươn móng ôm đầu hắn, ánh mắt đầy chân thành.

Biểu cảm Cố Nghịch lạnh nhạt.

Cục lông bé bỏng khuất nhục chỉ vào bản thân.

Ta mới là cái loại thỏ nghĩ anh là người như thế.

Cố Nghịch không nhịn được nữa, biểu cảm thả lỏng một chút, hắn quay sang phía khác rồi khẽ đè khoé môi lại.

Thỏ con: "..." Sao tên này lại hư như vậy chứ?

Thỏ con tức giận nhào tới đè hắn.

Cố Nghịch: "Hửm?"

Còn dám hửm nữa hả? Xem ta hôn chít anh đây! Thỏ con ôm lấy đầu hắn rồi chụt một phát thật mạnh lên trán.

...

Mấy ngày nay, cục lông bé bỏng thường chụt chụt ai kia, tiếp xúc thân mật quá khiến nó chịu kích thích lớn, vậy nên cứ luôn uể oải ỉu xìu, lúc nào cũng lười biếng nằm sấp trong chăn, chỉ muốn ngủ.

Sau giờ nghỉ trưa thật dài, cục lông nhỏ chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng, cả người nhũn ra, sau đó thân nó giống như bị kéo gân vậy, bị kéo dài ra vô hạn.

Chờ đến khi bình tĩnh lại nhìn thấy tay mình thì lập tức ngẩn người, chạy vèo một phát đến trước gương.

Thiếu niên trong gương có thân hình thon dài, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi, nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại.

Đúng không bõ công mong ngóng mà!

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hóa thành hình người đó!

Thỏ con phấn khích nhìn bản thân trong gương!

Đẹp trai quá đi!

Vẫn đẹp trai y như trước vậy!

Nhưng mà tại sao lại trần chuồng thế này? Còn bộ đồ ngủ tai thỏ của nó thì sao?

Và tại sao đuôi với tai thỏ vẫn còn vậy chứ?!

Thỏ con thử rụt lỗ tai về, không rụt lại được nên cũng tuỳ ý lắc lắc, mặc kệ vậy.

Cậu mặc đại một bộ đồ của Cố Nghịch, nhảy lên trên giường rồi thoải mái nằm xuống: "Ta..."

Bạch Phó Tinh bịt miệng lại theo bản năng.

Đã lâu chưa có lại giọng nói khiến Bạch Phó Tinh có hơi hưng phấn, cậu thử mở miệng lần nữa: "Cố Nghịch."

"Cố Nghịch." Cậu lại nhẹ nhàng kêu một tiếng, vui vẻ lăn lộn trên giường.

Tuyệt quá đi, vậy có phải là cậu sắp khôi phục lại bình thường rồi không?

Sau khi khôi phục bình thường, cậu sẽ không cần phải dính lấy Cố Nghịch nữa, có thể trở về khách sạn yêu quái rồi giống như trước kia, vui vẻ đào quặng, ăn thật là nhiều kẹo...

Nhưng không biết vì sao, cậu lại không muốn giống như trước kia nữa...

Nếu không có Cố Nghịch, như vậy thật là nhàm chán.

Bạch Phó Tinh lắc đầu, gạt hết những cảm xúc khó hiểu ấy đi, trong lòng bắt đầu tính toán xem tí nữa mình sẽ làm những gì.

Nhưng đột nhiên tay chân cậu vô lực, thân thể không khống chế được mà cấp tốc trở nên nhỏ hơn, lại biến trở lại thành hình thỏ.

Cục lông nhỏ: "..."

Ngắn như vậy á hả!!!.