Chương 44
Hôn MôiThiên Ti trong lòng hoảng loạn không cách nào che giấu.Cô nhìn thấy hai con quỷ già lưu manh lơ lửng bay lại, một lão đáng khinh nói: “Lão ca, con nhóc này xinh quá.”
“Còn thuần khiết nữa? Nó là cái gì vậy, sao lại thơm đến thế?”
“Không biết, mà quan tâm làm quái gì? Chơi xong tính. Chết cũng chết rồi, sợ quái gì?”
“Hình như nó nhìn thấy tụi mình á.”
“Nhìn thấy thì càng tốt chứ sao.”
Trong bóng tối, Thiên Ti từng bước lùi lại, đến tận khi lưng chạm phải bước tường phía sau, “Các ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì, chính là muốn em gái cùng chơi với bọn anh thôi.”
“Các ngươi không phải là người.”
“Đúng vậy, chúng ta là quỷ, người khác nhìn thấy chúng ta liền thét chói tai chạy trốn. Thật khó tìm thấy người không chạy a.” Người nói chuyện vươn tay tới.
Thiên Ti nhanh chóng lui về phía sau né tránh đụng chạm, chạy nhanh tới phía trước như bay. Nếu kẻ đuổi theo là người, thì cô có thể mở ra kết giới chạy sang một không gian khác, nhưng giờ lại không phải, cho dù cô chạy thì bọn chúng cũng có thể đi theo.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, lần đầu tiên bất lực như vậy. Cô thật sự luống cuống, liều mạng chạy vội về phía trước, không để ý va phải người đang đi phía trước. Loạng choạng, rồi đứng lại, cô nhận ra đã đụng phải một người cảnh sát đang mặc cảnh phục đi tuần: “Cô đang chạy khỏi cái gì sao? Có gì nguy hiểm không?”
Nói rồi người cảnh sát lia đèn pin trong tay về sau lưng cô, không có gì!
Thiên Ti thở hổn hển, cô biết hai cô hồn kia đã rời đi. Đám tiểu quỷ này sẽ bị chính khí trên người cảnh sát xua đi.
Người cảnh sát hỏi lại: “Cô gái à, không sao chứ?”
“Không có việc gì,” Thiên Ti cố gắng ổn định lại hơi thở, rồi nói: “Chỉ là tối quá nên tôi sợ.” nếu nói bị cô hồn rượt theo không ai tin, chi bằng nói đơn giản như vậy.
Người cảnh sát cười: “Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng mới vừa tan tầm. Cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Thiên Ti vội đưa địa chỉ: “Tôi tìm Thị Tử.”
Người cảnh sát nhìn địa chỉ, vừa dẫn đường vừa nói: “Thì ra tìm Thị Tử sao, tôi biết nhà cậu ta, đi nào. Cô là bạn gái Thị Tử sao?”
Vừa nói chuyện vừa đi, mới hay người cảnh sát này từng là đồng sự của Thị Tử. nơi này cách đồn cảnh sát bọn họ khá gần, nhà cũng rẻ, nên nhiều người mua lại các căn hộ ở khu vực này để ở.
Ông ta đưa Thiên Ti tới cửa rồi rời đi. Thiên Ti gõ cửa nhưng không có hồi đáp. Một phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút qua đi, vẫn không có một chút đáp lại. Thiên Ti không gõ cửa nữa mà đặt lòng bàn tay lên cánh cửa, nhắm mắt lại, dùng ý niệm để cảm nhận ngôi nhà. Nhưng cô nàng nhanh chóng nhận ra thần thức của cô bị dội lại. Cô kinh ngạc mở mắt khẽ nói: “Nơi này có kết giới?”
Thiên Ti nghi hoặc. Cô biết Khúc Sầm Sĩ có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, cũng biết Khúc Sầm Sĩ xác thật biết một chút, nhưng cô nghĩ Khúc Sầm Sĩ tuyệt đối không phải là người có khả năng bố trí kết giới.
Như thế, cô không cảm nhận được mọi chuyện trong phòng, chỉ có thể chờ ngoài cửa, trong lúc chờ thì suy nghĩ rất nhiều.
Thiên Ti dựa vào bên cạnh cửa, nghĩ Khúc Sầm Sĩ nói hắn đi ra ngoài hai ngày. Vì sao đeo chuỗi hạt xong thì lại đi chứ? Đi đâu? Trên người hắn âm khí nặng như vậy, hắn nhất định có khả năng nhìn thấy mấy thứ kia, vậy hắn có thể tự bảo vệ bản thân không?
Càng chờ càng lo, Thiên Ti chờ không nổi nữa, chỉ có thể gọi điện thoại cho Khúc Sầm Sĩ nhưng lại nghe báo ngoài vùng phủ sóng. Hắn… liệu có xảy ra chuyện rồi ư?
Từ giây phút hắn đeo chuỗi hạt lên tay thì hắn có thể chết vào bất cứ lúc nào, có lẽ lúc này, hắn đã chết ở trong phòng.
Thiên Ti càng nghĩ càng nóng ruột, cô đập cửa gọi to: “Thị Tử! Thị Tử! Mở cửa ra! Thị Tử!”
Nhưng hơn mười phút trôi qua, trong phòng vẫn không có chút động tĩnh. Cô không cam tâm, lại đặt bàn tay lên cánh cửa, cố gắng thâm nhập vào bên trong căn nhà nhưng vẫn thất bại. Kết giới đánh bật thần thức của cô ra ngoài.
Một lần hai lần… đến tận khi cô kiệt sức, trượt người theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất. Không, Khúc Sầm Sĩ sẽ không chết như vậy. Thiên Ti khẳng định việc này, cho nên còn có một khả năng chính là Thị Tử không ở trong phòng, hắn thật sự đi ra ngoài.
Ngay lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, Tinh Tinh gọi tới. Nhìn lại, hóa ra đã hơn ba giờ sáng, trong lòng cô chỉ có hình ảnh của Khúc Sầm Sĩ nên không để ý tới thời gian, Thiên Ti dập máy, ngồi bệt dưới đất, dựa vào khung cửa, nhắm hai mắt lại. Cô chỉ còn có thể chờ, cô tin Thị Tử sẽ không chết, hắn nhất định sẽ trở về.
Vì sao ư, vì Thiên Ti tin vào Thị Tử. Hắn có thể ôm cô nhưng vẫn bình tĩnh mà soát người cô. Chỉ bằng việc này, cô tin Thị Tử nhất định không phải là kẻ dễ chết đến vậy.
Vậy mà cô chờ được Khúc Sầm Sĩ.
-----
Khúc Sầm Sĩ đeo ba lô to tướng không cách nào tới đỡ Thiên Ti dậy, nhưng nhìn dáng vẻ ngủ mê mệt của cô, có lẽ cả đêm qua cô không ngủ rồi, không thì sao tới hơn 12 giờ rồi còn ngủ chứ.
Mập thì thào: “Người ta tìm tới tận cửa rồi, mày nói thật với tao đi, đã lên giường chưa?”
“Giường cái đầu mày, cầm giúp tao.” hắn buông ba lô, kêu Mập cầm lấy. Dù sao Mập hay đi huấn luyện trong doanh trại bộ đội, da dày thịt béo, có chút ít nặng nề này hẳn không thành vấn đề với hắn.
Khúc Sầm Sĩ mở cửa, Mập ôm hai cái balo vào nhà, ném đại xuống đất rồi lăn lên sô pha nằm yên không nhúc nhích.
Khúc Sầm Sĩ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thiên Ti, nói: “Thiên Ti? Thiên Ti?”
“Ơi.” Thiên Ti mơ màng, nhìn thật đáng yêu, thật ngây thơ. Trong nháy mắt, Khúc Sầm Si như bị mê hoặc. Cô nàng như một con mèo con bé nhỏ màu hồng, đôi mắt mơ màng, đôi môi mọng khẽ ưm một tiếng.
“Thiên, Thiên Ti, dậy nào. Sao em lại ngủ trước cửa nhà tôi?” Hắn hỏi.
“Ơ?” Thiên Ti vẫn mang bộ dáng mong manh đáng yêu, nhưng giây kế tiếp, cô nàng đột nhiên nhào tới, reo lên: “Thị Tử!”
Khúc Sầm Sĩ đang ngồi xổm, cô nàng bất ngờ nhào tới khiến hắn mất trọng tâm ngã nhào ra sau, Khúc Sầm Sĩ nằm ở trên mặt đất, Thiên Ti thì nằm trên người hắn.
“Thiên Ti?” Khúc Sầm Sĩ nghi hoặc, vừa định đẩy ra thì đôi môi cô đã áp xuống. Trong quá khứ, không phải hai người chưa từng hôn qua, nhưng đều là nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ là hôn má, chứ chưa từng như vậy… nụ hôn đầy tình cảm và mãnh liệt. Thị Tử vốn không nghĩ tới cô sẽ hôn, nên còn đang mở miệng nói chuyện, lập tức đầu lưỡi Thiên Ti đã tiến vào.Hương vị thực ngọt thanh, lại có cảm giác mát lạnh, phảng phất mang theo ma lực dường như khiến đối phương không nỡ rời cô ra. Trên thực tế, Khúc Sầm Sĩ chính là làm như vậy. Tay hắn đặt ở sau đầu cô, mãnh liệt hôn đáp trả.
Mập đang nằm trên ghế nghe tiếng ngã thì quay qua nhìn, bị cảnh trước mặt khiến cho há hốc miệng, nói không ra lời.
Hơi thở ngòn ngọt, lành lạnh, theo nụ hôn của Thiên Ti tràn vào, lan tràn trong cơ thể hắn, cả người đều bị hơi thở vừa ngọt thanh vừa mát lành kia bao vây.
Không đúng! Khúc Sầm Sĩ đột nhiên tỉnh táo lại, đưa tay đẩy Thiên Ti ra.
Động tác này khiến đầu cô đạp vào khung cửa, đau tới nhíu mày mà hét: “Anh làm cái gì vậy?”