*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 32

Gà Xảy Ra Chuyện

Nhà hàng xoay tại Thành phố A đã có từ lâu, tuy cũ nhưng đúng là địa điểm hẹn hò lý tưởng. Nhà hàng phục vụ tiệc đứng, nhưng không phải là tiệc buffet phải giành giật đồ ăn.

Bốn người lấy đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhìn qua thì không khí rất hòa hợp.

Khúc Sầm Sĩ vòng vo tán gẫu một lúc rồi mới nói vào đề tài mình muốn biết. “Đúng rồi, hai người có biết tiệm Đương Hạ ở phía sau tiệm mình không?”

Tinh tinh có vẻ ngạc nhiên nhưng sau lại lắc đầu. “Tôi cũng không hay ra ngoài, chỉ biết mấy tiệm bên cạnh thôi, tiệm họ làm sao?”

Mập lập tức nói: “Không có gì, chỉ là thấy tiệm họ cũng bán chuỗi hạt, có vẻ kinh doanh rất khá, là đối thủ cạnh tranh của hai người đó.”

Tinh Tinh cười nhẹ: “Mua chuỗi hạt, tôn kính một chút thì gọi là thỉnh chuỗi Phật châu, quan trọng chính là duyên phận, cho nên cách nói là đối thủ cạnh tranh tôi cảm thấy không thích hợp. Khách có duyên với mình mới vào tiệm mình đó.”

“Nói vậy thôi, chứ khi tôi còn làm cảnh sát thấy người chết có mang theo chuỗi hạt đó, sao Phật tổ không phù hộ người đó chứ?”

Khúc Sầm Sĩ dè dặt nói sang đề tài này, hắn không hy vọng xa vời là Tinh Tinh cùng Thiên Ti sẽ nói cho hắn manh mối gì. Hắn chỉ muốn dựa trên phản ứng của Tinh Tinh và Thiên Ti để lần ra manh mối.

Nói xong, hắn nhìn hai chị em, người trả lời hắn chính là Thiên Ti. Thiên Ti vẫn như vậy, lanh lợi hoạt bát, vì biết hôm nay hẹn ở đây nên còn cố tình trang điểm  nhìn càng xinh xắn, hơn nữa cổ áo trễ khiến cho cánh đàn ông quanh đây đều chảy nước miếng vì thèm thuồng.

Thiên Ti nói: “Đâu phải mọi chuỗi hạt Phật châu đều có pháp lực. Mỗi chuỗi hạt đều có tác dụng dựa trên ngũ hành đến chủ nhân của nó. Mà tác dụng này còn phải dựa trên tương sinh tương khắc nữa. Nếu dùng đúng thì sẽ thuận lợi một chút, nếu chọn sai thì sẽ xui xẻo một chút. Thứ có pháp lực thật sự sẽ có thể giúp người ta thay đổi vận thế, hay là phù hộ bình an, mà cái đó nhất định phải được khai quang. Trên thị trường hiện nay việc khai quang này kia rất phổ biến.” 

“Vậy đồ trong tiệm các cô đều đã khai quang sao?”

“Ừ, đều đã khai quang. Mỗi ngày chị tôi đều đem những chuỗi hạt đã xỏ đến chùa cho trụ trì khai quang đó. Bọn tôi còn phải trả tiền nhang đèn khá  nhiều để các chùa lớn đó, nếu chưa khai quang thì bọn tôi đâu có bán đắt đến thế.”

Tinh Tinh buông đũa nói: “Thị Tử, sau này anh không cần phải tới đón đưa Thiên Ti nữa, con bé chẳng phải vẫn ổn sao?”

Nghe chị nói thì Thiên Ti trừng mắt nhìn chị mình nhưng cũng không phản đối. 

“À, tôi đưa đón cô ấy… là vì… bởi vì… ha ha, tôi theo đuổi cô ấy.” Khúc Sầm Sĩ trong lòng đau khổ, không lấy cớ này thì làm sao hắn có thể mỗi ngày đều đến gặp hai người chứ, làm sao tìm thêm manh mối đây? 

Còn một nguyên nhân nữa chính là Tinh Tinh… cho dù biết rõ hắn và Tinh Tinh không có khả năng…  nhưng chỉ cần được nhìn thấy cô, thấy dáng vẻ điềm tĩnh khiến trái tim người khác có thể bình tĩnh lại… loại cảm giác này thật sự rất tuyệt. 

Khúc Sầm Sĩ mới dứt lời thì điện thoại đổ chuông. Hắn nói khẽ: “Thực xin lỗi.” Rồi lấy điện thoại ra. Từ khi làm cảnh sát hắn đã có thói quen nhận mọi cuộc điện thoại gọi tới. Cho dù là đang thực hiện nhiệm vụ thì hắn cũng chỉ chỉnh tắt chuông điện thoại chứ không tắt máy. Nếu không có gì khẩn cấp mà lãnh đạo tìm không được thì sẽ bị phê bình. Đương nhiên hắn chỉ là một người công an nhân dân nhỏ bé, chứ chẳng phải nhân vật to tát gì.

Người gọi tới là đội trưởng Béo, cuộc điện thoại này đúng là nên nhận.

“Alo.”

“Nước Cất à, tôi hỏi, cậu có phải quen một người tên Thái Kiệt không?”

“Thái Kiệt? Gà? Tôi quen, anh em của tôi, sao vậy? Nó phạm tội à?” 

Nếu như việc có liên quan tới Gà, còn bị cảnh sát gọi, Khúc Sầm Sĩ nghĩ ngay tới chuyện Gà có bồ nhí bị vợ phát hiện, sau đó vợ nó sẽ lột đồ tiểu tam ngay giữa đường… nghiêm trọng hơn chút là tiểu tam giãy dụa dẫn tới sảy thai… giỏi lắm là tình huống như vậy.

Đội trưởng Béo nói: “Cậu mau tới chỗ đằng sau hầm chứa đá đi, anh em cậu tử vong ở ngay đây.”

“Bộp.” điện thoại trong tay Khúc Sầm Sĩ rơi xuống đất. Tiếng vang khi điện thoại rơi khiến hắn bừng tỉnh, vội nhặt điện thoại lên nói: “Đội trưởng, sao cậu ấy chết? Bị vợ đánh chết à?” 

Đầu dây bên kia rõ ràng cố hạ tiếng nhỏ lại nói: “Cậu tới đây đi đã, giúp bọn tôi nói chuyện với người nhà một chút, người chết lúc mới chết trong tay có một chuỗi tràng hạt, giờ không thấy đâu.”

Phật châu?! Khúc Sầm Sĩ kinh ngạc, nhìn về phía  Thiên Ti cùng Tinh Tinh đang ngồi đối diện, mà bọn họ hai người cũng đều đang nhìn hắn, Thiên Ti còn khẽ nói: “Ai đã chết?”

Khúc Sầm Sĩ thở hắt ra thật dài. 

Vụ án này, hắn vẫn luôn hoài nghi có liên quan tới Tinh Tinh cùng Thiên Ti. Mà hiện tại, bọn họ đều đang ngồi đối diện hắn, mà lại có án mạng, 

Như vậy, mọi hiềm nghi tới Thiên Ti và Tinh Tinh đều có thể bỏ qua.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để suy nghĩ, Khúc Sầm Sĩ vội nói: “Gà đã xảy ra chuyện, tôi và Mập phải chạy qua đó một chút. Một hồi không thể đưa hai chị em về nhà được, hai người có thể tự về không?”

Tinh Tinh nhanh chóng gật đầu, Thiên Ti thì mím môi có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì thêm. Dù cho không vui nhưng những chuyện này vẫn phải hiểu và thông cảm.

Mập nghe hắn nói thì cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài lấy xe.

Lên xe rồi, Khúc Sầm Sĩ mới nói: “Chỗ hầm đá, mày biết đường không?”

“Biết! Gà chết thế nào?”

“Phật châu! Lúc nó mới chết trong tay còn cầm chuỗi hạt, mà giờ chuỗi hạt không thấy đâu.” Khúc Sầm Sĩ cúi đầu, cắn vào ngón tay trỏ. Hắn phải dùng cơn đau để cố trấn tĩnh bản thân. 

Lần này lại là Gà! Mà bọn hắn không có chút manh mối nào, làm sao có thể phỏng đoán chuyện gì. Nhưng điều có thể xác định chính là lúc bọn hắn đang ăn cơm tối cùng Tinh Tinh và Thiên Ti thì hung thủ xuất hiện! Bao nhiêu phỏng đoán trước đó đều trở nên vô giá trị. 

Hai tay hắn khẽ run, Mập đưa tay sang, kéo tay hắn đang tự cắn mình nói: “Mày bình tĩnh chút xem nào.”

Khúc Sầm Sĩ hai tay nắm chặt, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay: “Tao chưa từng nghĩ tới một ngày người chết lại là người mình quen.”

May mắn làm sao, ban nãy Mập là người lấy xe, tâm trạng của Khúc Sầm Sĩ lúc này quả thật không thích hợp cho việc lái xe. Mà cho dù là Mập bình tĩnh hơn hắn tới đâu thì cả đoạn đường cũng hai lần vượt đèn đỏ, may mắn không gây tai nạn gì. 

Xe tới nơi, hỏi han đường mới tới được căn hẻm nhỏ  để đi tới phía sau hầm đá.

Nơi đó đã tấp nập người. Bốn xe cảnh sát đang mở đèn, một bình phát điện cho đèn pha sáng rực hiện trường. Hai người chen vào, đi thẳng vào bên trong cảnh giới tuyến (dây chăng của cảnh sát để bảo vệ hiện trường). Pháp y còn đang kiểm tra. Vợ của Gà đã khóc tới ngã quỵ, được đỡ ngồi bên cạnh xe cảnh sát.

Thấy bọn họ, đội trưởng béo đi tới, nhìn Mập rồi nói: “người không liên quan đừng cho vào.”

“Tiểu Bàn, cũng là anh em của Gà. Ba đứa tôi chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Đội trưởng, cho tôi xem khẩu cung hiện trường.”

 Khúc Sầm Sĩ hiện tại đã không còn hoảng loạn như lúc ở trên xe.

Đội trưởng béo còn chưa kịp nói gì, Khúc Sầm Sĩ đã rút sổ của đội trưởng ra, vừa đọc vừa đi lại chỗ cái xác. Mập cũng đi theo. Mà ba mẹ Gà cũng nhận ra hai người bọn hắn, khóc lóc không nói nổi nên lời. 

Đọc khẩu cung hiện trường, chân mày hắn cau lại. Thật sự rất đơn giản, có người ra đây đi vệ sinh thì phát hiện có người nằm đay, lúc ấy còn đang run rẩy chứ chưa chết. Người đó không lại gần Gà mà báo cảnh sát luôn. Khi cảnh sát tới thì người cũng đã chết. 

Lúc này, Gà vẫn duy trì tư thế khi chết, cả người nằm nghiêng, cuộn tròn trên nền đất. Hai tay như thể nắm chặt cái gì đó, nhưng thực tế trong tay không có gì cả.