Sau khi hai mẹ con họ Tiền ngồi vào chỗ, hai người mẹ lập tức bật ra chế độ thổi phồng nhau.

“Tiểu Dật nhà cậu đúng là càng ngày càng đẹp trai đấy. Lúc mới vào phòng tớ còn thấy mấy nữ phục vụ đứng bên ngoài nhìn trộm thằng bé đấy!” Tiền Mĩ Văn nói tiếp, “Tiểu Hàn nhà các cậu lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền đồ rộng mở! Sao phúc khí của cậu lại dày chứ? Có thể nuôi ra một đứa trẻ tốt như vậy!”

Hàn Văn Dật mỉm cười: “Dì Tiền quá khen rồi.”

“Là Tiền Tiền nhà cậu mới đúng đấy. Đều nói con gái mười tám thay đổi, càng đổi càng xinh lên.” Lâm Bội Dung có qua có lại, “Câu này đúng là sinh ra dành cho Tiền Tiền đấy. Nhớ lần trước tớ gặp vẫn còn dáng vẻ của cô bé mới lớn.  Bây giờ nhìn lại đã trổ mã thành đại mỹ nữ lúc nào không hay.”

Tiền Tiền với Hàn Văn Dật phản ứng không khác nhau mấy: “Dì à, dì khen con làm con xấu hổ quá đi.”

Hai nhà Tiền- Hàn đã làm hàng xóm với nhau mấy chục năm rồi, hai đứa trẻ chìm trong lời khen ngợi ngập đầu của người lớn hai nhà mà lớn lên. Lúc nhỏ được khen vài câu thì còn hạnh phúc ngất trời, chờ lớn thêm chút đến độ tuổi nhất định thì hiểu ra: đừng bận tâm mấy lời người lớn nhà người ta có thật lòng khen mình hay không, dù sao, họ khen cũng đâu phải khen cho mình nghe đâu mà cho cha mẹ mình nghe. Khen ngợi con cái đối phương là nghi thức xã giao của người trưởng thành. Cho nên, vào thời điểm thế này chúng ta chỉ cần lễ phép cảm ơn là được, đừng giữ kĩ trong lòng.

Tiền Tiền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hàn Văn Dật, ánh mắt anh truyền cho cô sự ngầm hiểu. Tiền Tiền bĩu môi, đáp cho anh cái nhìn khiêu khích.

Mối quan hệ giữa Tiền Tiền với Hàn Văn Dật có thể dùng cụm từ “thanh mai trức mã” để hình dung. Mà thanh mai trúc mã không đúng lắm nhỉ. Dẫu sau trong mấy bộ phim truyền hình thì thanh mai trúc mã đều dính như sam mỗi ngày, đi học cùng nhau tan trường với nhau, mối tình đầu chớm nở với đối phương, đồng thời cấu kết với nhau làm chút bíu “việc xấu” mà người lớn cấm cản. Tuy nhiên, Hàn Văn Dật lớn hơn Tiền Tiền 3t, khi Tiền Tiền học trung học thì Hàn Văn Dật đã lên cấp ba, lúc Tiền Tiền lên cấp ba thì Hàn Văn Dật bay qua Mĩ du học luôn rồi. Giữa bọn họ như có gì đó tách ra vậy.

Lý do “có gì đó tách ra” thì có một số… lướt qua khoảng cách tuổi tác không nói, còn có một điểm cực quan trọng- ấn tượng của anh trong lòng Tiền Tiền mà nói: Hàn Văn Dật chính là nhân vật tiêu chuẩn “con nhà người ta” trong truyền thuyết.

Lại nói về thế hệ trước.

Tiền Vi Dân- cha Tiền Tiền và cha Hàn Văn Dật- Hàn Ái Quốc đều là giáo sư đại học T, vừa vặn hai gia đình đều cư trú ở nhà do trường phân xuống, vừa vặn đối diện nhau. Hai ông bố thì là giáo sư cùng trường, quan hệ hai vị mẫu thân này âu cũng phi thường. Tiền Mĩ Văn và Lâm Bội Dung là bạn tốt thời trung học, trước là Lâm Bội Dung gả cho Hàn Ái Quốc, sau thì giới thiệu Tiền Mĩ Văn cho Tiền Vi Dân.

Cha mẹ có quan hệ dây mơ rễ má sâu cỡ đó, kiêm thêm xóm giềng hai nhà thì quan hệ hai nhà đương nhiên tốt hơn mấy bậc. Song quan hệ tốt thế nào, vẫn khó tránh có những chuyện âm thầm ganh đua so sánh trong bóng tối.

Mặc dù Tiền Vi Dân và Hàn Ái Quốc cùng là giáo sư đại học T, nhưng Tiền Vi Dân là giáo sư triết học, còn Hàn Ái Quốc là giáo sư dạy ngành kinh tế. Thời còn trẻ hầu như ai cũng nghèo, thẩm quyền như nhau, không cảm thấy có gì khác nhau. Nhưng vài năm trôi qua, khoảng cách cũng dần dần lộ ra. Trong khi giáo sư triết học còn cưỡi chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu, giáo sư kinh tế đã lái xe hơi rồi, lại còn cách năm ba hôm lại nâng cấp xe một lần. Khi giáo sư triết học cuối cùng thắt chặt lưng quần mua một chiếc xe đại chúng, thì các giáo sư kinh tế đã lên xe Bentley rồi!

Mà Tiền Mĩ Văn và Lâm Bội Dung, tuy là bạn cùng lớp trung học, nhưng bất kể mắt chọn chồng hay là sự nghiệp kinh doanh của bản thân, Lâm Bội Dung đều ít nhiều có bản lĩnh ưu tú hơn hẳn Tiền Mĩ Văn. Tiền Mĩ Văn là một giáo viên tiểu học, lương của bà không cao, song thắng ở chỗ an nhàn, phúc lợi cũng tốt. Còn Lâm Bội Dung thì làm việc trong ngân hàng mấy năm đầu, sau đó quay sang làm tài chính, nhanh chóng lăn lộn thành nữ cường nhân!

So sự nghiệp không bằng, so chồng chồng cũng so không qua, muốn so thì chỉ còn so mỗi con cái hai nhà. Cho dù là một đứa gái với một đứa trai, cho dù chênh lệch những ba tuổi, thì Tiền Mĩ Văn vẫn nuôi con gái bằng con đường: nhìn chằm chằm vào con trai họ Hàn mà so.

Kể từ đó, Tiền Tiền dứt khoát bị bao phủ dưới ánh hào quang mờ ảo của Hàn Văn Dật mà lớn lên.

Bởi vì Hàn Văn Dật thi môn nào môn nấy cũng 100 điểm, cho nên nếu Tiền Tiên mà thi được 98 điểm chắc chắn không tránh được bị chụp mắng hai câu. Bởi vì mỗi cuối tuần Hàn Văn Dật còn hứng thú học thêm ba môn phụ đạo: học piano, tiếng anh và thêm Taekwondo, cho nên bắt đầu từ tiểu học, cứ tới cuối tuần là cô học thêm 4 môn. Nào là học tiếng Anh, học nhạc cụ, học nhảy, và học vẽ …

Dựa vào lương tâm mà nói, Tiền Tiền thực ra là một đứa trẻ rất tốt. Luận về tướng mạo, thì là bậc hoa khôi của lớp, từ tiểu học đã có biết bao cậu bé mông nhỏ thích lon ton quanh cô nàng; luận thành tích, mặc dù không phải đứng đầu, nhưng vẫn bơi ổn định ở thượng nguồn; luận tài hoa, ít nhất có chút sở trường đem ra khoe khoang ……

Nhưng vấn đề là: sự tồn tại của Hàn Văn Dật căn bản giống như quái vật vậy! Tiền Tiền có ưu điểm, nhưng Hàn Văn Dật đơn giản hơn là không có khuyết điểm! Điều này trực tiếp làm cho Tiền Tiền từ bé luôn cảm thấy mình làm cái gì cũng không tốt. Nỗi oán khí này ban đầu là oán chính mình, sau này thì giận chó đánh mèo lên người Hàn Văn Dật. Vừa nghe được ba chữ Hàn Văn Dật, vừa nhìn thấy khuôn mặt đó của Hàn Văn Dật, lòng cô liền dâng lên một nỗi xúc động bi thương vô tận, “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng”.

Sau khi Hàn Văn Dật tốt nghiệp về nước, với mối quan hệ hai nhà tốt đẹp như vậy tất nhiên phải tụ hợp lại với nhau một bữa rồi. Chỉ là thời gian cóp nhặt quá khó, hôm nay giáo sư Hàn đã đi ra trường đại học nước ngoài nào đó để khảo sát thực tế, còn giáo sư Tiền thì đi mở Hội nghị chuyên đề nơi nào đó. Dẫu sao cánh đàn ông đều là vai phụ, hai vị phu nhân liền đặt hai vị giáo sư sang một bên, hẹn bốn người cùng nhau ăn liên hoan, hai bà mẹ dắt hai đứa con tham dự, tụ hợp lại với nhau một phen.

Trong thời gian chờ đợi đồ ăn đưa lên, hai bà mẹ vẫn còn thân thiện thổi phồng giá thương mại* lẫn nhau.

*ví Tiền Tiền và Hàn Văn Dật ấy mà

“Tiểu Hàn nhà cậu xuất sắc như vậy, chắc chắn có nhiều cô gái vây quanh rồi. Bây giờ có bạn gái hay chưa?”

“Còn phải hỏi. Lúc trước có lần, tớ gặp phải bạn cùng lớp với nó, người ta nói  tối ngày nó một lòng một dạ nhào đầu vào học học rồi gầy sự nghiệp, hoàn toàn không gần nữ sắc.” Lâm Bội Dung nửa thật nửa giả thở dài, “Cũng may là tuổi nó giờ còn xem là trẻ, chứ chờ qua vài năm nữa, thì nó ở ngưỡng ba mươi rồi, chắc lúc đó tớ phải thay nó quan tâm một chút thôi.”

“Tiểu Hàn nhà cậu chỉ mới 25 26, phải không? Tuổi này thì cần gì phải vội, lúc trẻ nên liều mình cho sự nghiệp. Tớ nghe nói thằng bé hiện tại đã tự mình lập nghiệp rồi? Làm ông chủ chăng?” Tiền Mĩ Văn còn nói: “Ôi thật là giỏi giang quá!”

“Nào có giỏi giang gì”. Giữa hai chân mày Lâm Bội Dung cau lại khinh thường chứ không phải khiêm tốn, “Nó với mấy đứa bạn nó cùng nhau hợp tác mở văn phòng. Làm chơi chơi thôi, không đáng nhắc tới.”

“Văn phòng?”

“Vâng, dì ạ” Hàn Văn Dật như thể không nhận ra thái độ khinh thị của mẹ mình, chính mình tiếp chuyện, “Làm tư vấn tâm lý và liệu pháp gia đình.”

Tiền Mĩ Văn sững sờ, Tiền Tiền cũng sững sờ. Tư vấn tâm lý hai người biết, nhưng liệu pháp gia đình là gì? Điều trị gì? Bác sĩ gia đình à?

Đây là bữa ăn tối mà hai trưởng bối là nhân vật chính, bọn nhỏ họ là nhân vật phụ ăn liên hoan. Tiền Tiền vốn quyết định từ trước là cô chỉ lo ăn uống cho no đủ là được, bất kể mọi thứ, nếu không cần thiết lắm lắm thì cô không mở miệng. Còn Tiền Mĩ Văn thì sợ mình ra vẻ thì lộ ra kiến thức nông cạn, nên cũng biết xấu hổ mà không hỏi tiếp.

Tự bản thân lập nghiệp, cho dù lập lớn hay nhỏ thì đối với Tiền Mĩ Văn mà nói đây đã là chuyện cực kì cực kì có tiền đồ. Chỉ là đó giờ vợ chồng Hàn gia đều làm chuyện đại sự, giao tiếp toàn công ty lớn. Văn phòng của Hàn Văn Dật lập ra qua miệng họ là “Làm chơi chơi thôi”, không lọt vào mắt xanh của họ cũng là chuyện hợp lý thôi.

Tiền Mĩ Văn trông thấy mà thèm: “Bội Dung này, cậu yêu cầu hơi bị cao rồi đấy. Tiểu Hàn nhà cậu, có được mấy đứa cùng lứa so nổi? Mới 25t, đã là nghiên cứu sinh nổi danh đẳng cấp quốc tế. Cậu nhìn Tiền Tiền nhà tớ xem, chỉ mỗi học đại học mà còn rớt môn, hai ngày trước còn đi thi lại môn tốt nghiệp, nó suýt nữa bằng tốt nghiệp còn chả lấy được! May là qua rồi …… “

Tiền Tiền đang cắm đầu ăn ăn, nghe ba chữ “bằng tốt nghiệp”, ngừng lại mấy giây, sau đó coi như không có gì ăn tiếp.

Ăn gần giữa buổi, Tiền Tiền đi WC.

Trước cửa phòng quả nhiên có mấy cô phục vụ, vừa thỉnh thoảng lén lút dòm ngó vừa hưng phấn bàn tán.

“Cô nói xem có phải họ xem mắt không?”

“Người đàn ông soái thế cơ thì cần gì xem mắt? Không thể nào?”

“Cô bé kia cũng xinh đẹp chán!”

“Xinh thì xinh thôi, nhưng mỹ nữ thì đầy rẫy, soái ca thì ít đáng thương! Đầu năm nay, cô đã thấy có mấy soái ca không kiếm được bạn gái mà cần đi xem mắt chứ?”

“Cũng phải nhỉ…”

“Chắc có lẽ là bạn trai bạn gái, giờ muốn kết hôn, cho nên người lớn hai nhà tới gặp mặt.”

Mấy phục vụ đang bát quái, nhìn thấy Tiền Tiền đi ra, vội ngưng lại, chột dạ giải tán.

Tiền Tiền nghe được mấy câu trong cuộc trò chuyện của họ, bĩu môi khinh thường. Tiểu cô nương nào mơ ước Hàn Văn Dật, chắc chắn là người chưa bao giờ sống dưới bóng ma tâm lý của anh ta. Nếu ai đã thật sự ở với anh ta rồi, có một người như vậy đâm chọc trước mắt mình cả một ngày, ôi phải chịu áp lực bậc nào đây? Đó là hội nghị căng thẳng dẫn đến rụng tóc đó. Nếu cô gái bị rụng tóc thì đâu còn xem là thiếu nữ xinh đẹp nữa, cuộc mua bán này đáng giá sao?

Tiền Tiền đi WC xong, không lập tức trở về. Cô không thích bầu không khí trong phòng, vẫn ở bên ngoài dễ thở hơn. Thế là cô nàng đứng cạnh bồn rửa tay chơi điện thoại luôn.

Cô vừa rút điện thoại ra, nhìn thấy mấy chục tin nhắn chưa đọc từ Ngô Ny Ny.

“Tao chia tay Trương tây rồi.”

“Lần này chia tay thật. Thật đấy.”

“Tao đã cho anh ấy vào backlish, giang hồ không gặp lại.”

Mới đọc mấy tin nhắn đầu, cô không nhịn được đảo mắt. Nếu cô nhớ không lầm, ít nhất Ngô Ny Ny và Trương Tây chia tay đã là lần thứ mười. “Chia ta thật” ít nhất là lần thứ năm rồi.

Cô vuốt vuốt điện thoại, chuẩn bị trả lời tin nhắn, nghĩ nghĩ thật lâu mới bấm được 2 chữ, xong lại xóa luôn. Sau đó, cô cau mày. Tiếp tục ngẩn người. Tự hỏi lúc lâu mình nên trả lời sao đây.

Đang phiền não, chợt nghe bên cạnh truyền tới tiếng nước chảy. Tiền Tiền quay sang nhìn, hóa ra là Hàn Văn Dật không biết khi nào thì từ phòng riêng bước ra, đang đứng bên cạnh cô rửa tay.

P/s: đoán thử xem câu 2 người nói liệu có phải: đã lâu không gặp không?   (❁´◡`❁)