Edit: Cánh Cụt

Mạnh Nhất ở trong phòng một lúc mới bình tĩnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, thật cẩn thận mà ôm quần áo ngủ của mình ra, vào phòng của Chu Lâm tắm rửa.

Cậu tắm thật nhanh, chưa đến năm phút đã ra ngoài, tới sữa tắm còn chưa dùng vì sợ sau khi tắm xong ra ngoài lại gặp Chu Lâm.

Sau khi về phòng Mạnh Nhất đóng cửa, ngồi trước máy tính, bắt đầu vẽ quảng cáo cho hãng bánh quy.

Vì lúc ban ngày cậu đã phác hoạ xong cấu trúc với ý tưởng, lúc này hạ bút xuống vẽ một mạch, chỉ sau hai giờ đã xong bản phác thảo, gửi cho bên đặt hàng.

Bữa cơm này Chu Lâm ăn rất lâu, Mạnh Nhất đóng máy tính về giường nằm mới nghe thấy bên ngoài có người về.

Bởi vì mai là kỳ nghỉ Đoan Ngọ, Mạnh Nhất không vội ngủ, sau khi tắt đèn lướt trang web tình yêu và hôn nhân đồng tính. Lướt được một lúc thì icon tin nhắn ở góc bên phải đầu trang web xuất hiện chấm đỏ, Mạnh Nhất ấn vào thì thấy là người “chị em” lần trước.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Chị em ơi! Chị em có đó không!

(Trong bản gốc bạn ấy gọi là tỷ muội đó nên có thể vài bạn sẽ thấy xưng hô hơi kì)

【1-1】: Chào buổi tối.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Ha ha, thế nào thế nào, có gặp được 1 nào không?

【1-1】: Không.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Haiz, tôi cũng thế, hai ngày nay tôi đã kiểm tra những người mới rồi, đều là 0, quá gian nan

【1-1】:……

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: À chị em này số WeChat của anh là gì, chúng ta kết bạn đi

【1-1】: Được.

Nói xong gửi cho đối phương số điện thoại của mình.

Qua vài giây, trên WeChat của Mạnh Nhất nhận được lời mời kết bạn, id là “Hoa hướng dương”.

Mạnh Nhất cảm thấy tên này rất giống với thẳng nam, vì tránh để nhầm lẫn với những người bạn khác nên sửa lại biệt danh cho cậu ta, vẫn dùng tên “Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh”.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Này người chị em, bây giờ anh đang ở một mình đúng không

【 Nhất Nhất 】: Đúng vậy

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Vậy là được rồi

Đối phương nói xong, đã gửi một video ngắn tới.

Video kia dài mười mấy phút, mặt hiển thị đen xì, không thấy được nội dung, Mạnh Nhất không nghĩ nhiều, lập tức ấn mở.

Kết quả vừa click mở, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm quen thuộc.

Làn da của người con trai trên màn hình trắng nõn hơi ửng hồng, ngoan ngoãn nằm trên giường dẩu mông, trong miệng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Mạnh Nhất chưa bao giờ thấy trường hợp nào như này, nháy mắt bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, không cầm chắc điện thoại, rơi bộp xuống mặt.

Chóp mũi ngay lập tức thấy đau đớn, Mạnh Nhất kêu lên một tiếng, nước mắt không thể khống chế mà tràn khỏi mi.

Một tay cậu che đôi mắt, một tay ấn loạn trên màn hình muốn tắt video. Đến khi thanh âm phát ra từ loa điện thoại dừng lại, cậu mới lau lau nước mắt chậm rãi mở mắt ra, chất vấn đối phương: “Cậu gửi tôi cái này làm gì?”

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Cái gì tốt thì phải chia sẻ cho nhau chứ, thế nào, người con trai ấy rất nhiệt huyết nhỉ?

【 Nhất Nhất 】:……

Hô hấp Mạnh Nhất dồn dập, hai má căng đến đỏ bừng, cậu không còn tâm tình nói chuyện với đối phương, vội vàng nói câu “Ngủ ngon” liền buông điện thoại.

Cậu nhắm mắt lại, muốn đuổi hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, nhưng càng như vậy thì hình ảnh càng hiện lên rõ ràng, âm thanh kia thậm chí cứ luôn quanh quẩn vờn bên tai.

Dường như cậu lại nhìn thấy hình ảnh trắng nõn ấy.

Đêm nay tâm trạng Mạnh Nhất bị nhiễu loạn, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh kia. Mà càng loạn hơn nữa là nửa người dưới của cậu có một cảm giác khó có thể nói ra.

Cậu mau che mặt lại, cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ.

Đúng lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường bỗng “tinh” một tiếng, Mạnh Nhất bực bội mà cầm lên nhìn, trên màn hình xem trước hiện một tin nhắn.

【 Đại ca xã hội đen 】: Gửi cho tôi GV làm gì thế?

Đầu Mạnh Nhất nóng bừng lên, cả người cứng đờ lại.

Ngón tay cậu run rẩy mở khung thoại với Chu Lâm, chỉ thấy mười phút trước, cậu gửi hắn một đoạn video ngắn.

Hẳn là lúc ấy cậu nhắm mắt muốn tắt video thì không cẩn thận ấn nhầm vào chuyển tiếp, gửi cho người liên lạc gần đây nhất.

Mạnh Nhất cảm thấy càng ngày càng khó thở, cậu gian nan đánh một dòng chữ trên màn hình: “Ngại quá, tôi gửi nhầm rồi.”

【 Đại ca xã hội đen 】: Không phải cậu từng bảo cậu không xem phim mà?

【 Nhất Nhất 】: Tôi không xem, cái đấy là người khác gửi tôi.

【 Đại ca xã hội đen 】: Thật không? Tôi không tin

【 Nhất Nhất 】:……

【 Đại ca xã hội đen 】: Bộ này tôi từng xem rồi, cậu còn bộ khác không?

【 Nhất Nhất 】: Không có!!

Mạnh Nhất căm giận mà buông điện thoại, trong lòng nghĩ cái tên Chu Lâm không biết xấu hổ kia, bản thân đã thèm khát rồi mà còn làm như cậu cũng là loại đàn ông đó!

Dục vọng vừa nổi dậy ban nãy giờ biến mất không sót lại chút nào, trong lòng Mạnh Nhất chỉ còn lại một đống lửa, đốt cháy Chu Lâm hết lần này lại tới lần khác.

Chu Lâm ở phòng bên đột nhiên hắt xì một cái, tăng điều hoà lên hai độ.

Hắn trở về trên giường, cầm lấy điện thoại mở đoạn phim vừa nãy ra xem lại.

Đột nhiên hắn cảm thấy thầy Mạnh này kín đáo quá đó, nhìn bề ngoài thì thấy có vẻ cái gì cũng không biết, hoá ra sau lưng thì lại có sở thích giống mình, đến cả tư thế mà hắn thích xem cũng giống.

Hoá ra là tri kỷ của nhau!

Ngày hôm sau Chu Lâm dậy rất sớm, vì phải về nhà đón Tết Đoan Ngọ cùng người thân.

Chu Lâm mở cửa phòng ngủ ra, đúng lúc cửa phòng bên cạnh cũng đang mở.

Mạnh Nhất đeo balo ra ngoài, tay cầm một chồng bản thảo, trong chốc lát bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ mà dời mắt.

Chu Lâm nhìn thấy “Tri kỷ”, nhiệt tình mà hô lên “Chào buổi sáng”, tiếng chào rất lớn làm Mạnh Nhất hoảng sợ, chồng phác thảo trong tay rơi xuống đất.

Chu Lâm vội ngồi xổm xuống giúp cậu nhặt lên.

Đó là mấy bản phác thảo hình mẫu mà Mạnh Nhất cho học sinh xem lúc đi dạy, dưới góc bên phải đều có cùng một chữ ký, viết “Nhất nhất”.

Chu Lâm không rõ về mỹ thuật, chỉ cảm thấy đường cong lên xuống trông rất xịn xò, liền không bủn xỉn chút nào mà động viên nói: “Vẽ đẹp đó, nhưng sao có dấu gạch ngang ở dưới thế?”

Mạnh Nhất lấy lại bức tranh từ tay Chu Lâm, mặt không cảm xúc nói: “Đó là tên của tôi, Nhất Nhất.”*

*Chu Lâm hỏi vậy vì Nhất Nhất trong tiếng Trung viết là 一一

Chu Lâm chợt hiểu ra.

Chu Lâm thấy Mạnh Nhất đeo balo, hỏi cậu: “Sáng sớm thế này mà cậu đã ra khỏi nhà à?”

Cơn giận tối qua của Mạnh Nhất còn chưa hết, gật gật đầu cho có, đi tới cửa đổi giày, không muốn nói nhiều với hắn.

Chu Lâm không nhận ra cậu đang khá lạnh lùng, cứ nhiệt tình theo sau cậu hỏi: “Đi đâu thế?”

Mạnh Nhất trả lời: “Đi dạy gia sư.”

“Ngày nghỉ mà còn đi gia sư cơ à?”

“Ừ.”

“Chậc chậc chậc, thầy Mạnh à cậu liều mạng quá đó.”

Mạnh Nhất lạnh nhạt nói: “Muốn kiếm tiền.”

Chu Lâm cười: “Làm giáo viên chắc thu nhập cũng đâu có thấp, vậy mà vẫn còn thiếu tiền cơ à?”

Mạnh Nhất nói: “Thiếu.”

Chu Lâm không hiểu, là một giáo viên cấp ba, tuy rằng chỉ dạy môn phụ, nhưng tiền kiếm được chắc cũng ổn, sao lại chỉ thuê một phòng đơn, ngày nghỉ cuối tuần lại làm thêm nhiều như thế?

Chu Lâm hơi sợ: “Hay là cậu có sở thích bất lương gì à?”

Mạnh Nhất mở cửa đi ra ngoài, quay đầu lại trừng hắn một cái, nói: “Có thì cũng không nhiều như anh!”