Sinh hoạt của Thư Thư, từ khi có thêm một con rắn trong động không thay đổi nhiều... mới là lạ!

Là chuột đồng tinh thì khi trong động mình có thêm một con rắn vĩnh viễn không thể quen nổi!

Cho nên chuyện tu luyện phải nhanh chóng tiến hành đi!

Chờ rắn bự biến thành người rồi sẽ không phải sợ nữa, không biết rắn bự biến thành người trông sẽ thế nào nhỉ? Đúng rồi, rắn bự chắc không phải giống cái chứ? Như vậy có phải sẽ hóa thành mỹ nữ không? Nếu không thì... Một vài yêu tinh phát triển không tốt sẽ biến thành đứa bé, rắn bự liệu có vậy hay không đây?

Tượng tượng rắn bự lại biến thành đứa trẻ mềm nhũn, tùy ý mình nhào nặn xong, Thư Thư bật cười, móng vuốt vẫn cào cào khúc gỗ trước mặt làm thành một cái chén lớn, hay là nói... chậu rửa mặt?

Đương nhiên không phải để rửa mặt rồi, nó để đựng đồ ăn cho rắn đấy.

Thư Thư đục đẽo xong liền bỏ vào đấy vài con ếch nướng sẵn, mấy miếng thịt khô rồi đặt dưới đất, đẩy về phía rắn bự, lúc đó còn không nhịn được nuốt nước miếng.

Giờ cậu còn không được ăn thịt, phải để phần rắn ăn... Thư Thư tội nghiệp gặm hạt dẻ nướng.

Chén gỗ lớn đẩy tới trước mặt Edgar, hắn nhìn một hồi, bắt đầu chậm rãi ăn.

Xưa nay hắn không nghĩ tới, mình cũng có một ngày phải để một tiểu á thú nhận nuôi...

Hắn biết là không đúng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng hắn rất mơ hồ, cũng có chút vui sướng...

"Ngươi ở yên đây không được chạy lung tung biết không? Chờ ta mang đồ về cho ngươi ăn." Thư Thư ăn xong gói ghém đồ đạc định ra ngoài, trước khi đi còn sợ Edgar không hiểu mình nói gì, nhấn mạnh mấy lần: "Rắn, bất động. Rắn, bất động."

Edgar không nhúc nhích, cứng ngắc ở đó."

Thư Thư hài lòng, lúc này mới đi ra.

Vừa ra khỏi hang động, Thư Thư liền bị gió bên ngoài thôi run lên, nhưng vẫn cắn răng chịu gió rét đi tìm đồ ăn về uy rắn bự.

Không cho con rắn kia no căng bụng, cậu thật lo lắng hắn sẽ xơi tái cậu luôn!

Thư Thư nhảy nhảy vài cái cho ấm người mới đi, mà cậu vừa đi khỏi, Edgar cũng chui khỏi động, đi theo.

Edgar đã ở lại hang của Thư Thư 7, 8 ngày rồi, trước đó mấy lần Thư Thư ra ngoài hắn đều không có đi cùng, ngoan ngoãn dưỡng thương, nhưng bây giờ vết thương đã khá hơn rất nhiều, cũng đâu thể dựa dẫm vào cậu mãi?

Hơn nữa... Ếch xung quanh đây có phải sắp bị bắt sạch rồi không?

Nghĩ tới các loại phản ứng mấy ngày qua của tiểu á thú nhân, trong mắt Edgar không khỏi hiện lên ý cười. Càng hiểu rõ tiểu á thú nhân, hắn càng cảm thấy tiểu á thú nhân đáng yêu thú vị.

Đúng rồi, nhờ tiểu á thú nhân cả ngày nhắc tới, những lời cậu nói hắn đã hiểu đa phần...

Thư Thư căn bản không biết mình bị một con rắn bám đuôi, cậu đang cầm nhánh cây gõ đông gõ tây muốn bắt con ếch.

Kết quả... Tìm nửa ngày một con ếch cũng không thấy đâu!

Không bắt được ếch, biết cho rắn bự ăn gì mới được đây... Thư Thư cau mày nhìn hai tay trống rỗng, buồn thiu.

Chờ chút, cậu có thể đặt bẫy a!

Cậu không biết làm dây trói hay gì đó, nhưng có thể đào hầm.

Nhưng bên này ít động vật quá, đào rồi chưa chắc đã có mà lọt, hơn nữa phải chờ mấy ngày... Có rồi!

Thư Thư đột nhiên nảy ra một ý. Cậu tới gần hồ nước, đào một cái hố không sâu nhưng khá rộng, rồi đào thông với hồ, sau đó nước trong hồ liền chảy vào hố.

Sau đó bóp nát hạt dẻ nướng thơm ngào ngạt vào chỗ vũng nước tương thông, thảy vào trong...

Rất nhanh liền có không ít cá từ hồ nước bơi tới, dần dần, số cá trong vũng nước ngày càng nhiều.

Thư Thư thấy vậy phi thường đắc ý, cậu nèn bùn cắt đứt lối thông nhau, để cá không thể bơi lại về hồ, sau đó tát nước, chuẩn bị bắt cá.

Chỗ cá này hơn hẳn đám ếch lần trước, nụ cười của Thư Thư càng không che lấp được, nhanh nhẹn bắt cá lên tay.

Kết quả, cậu vừa bắt đầu thu thập, đột nhiên lại ngửi thấy mùi máu tanh.

Mùi máu nồng quá! Gặp nguy hiểm rồi! Thư Thư đang định chạy trốn, liền thấy một con rắn to ngậm một con hươu sao tới trước mặt cậu.

"Rắn rắn rắn... rắn bự?" Giọng Thư Thư run run, rắn này... Phải rắn bự không?

Edgar thả hươu sao xuống bên cạnh, lắc lắc đuôi với Thư Thư, khi còn bé cha mẹ đùa sao hắn cũng không chịu làm động tác này, thế mà giờ lại thuần thục đến lạ.

"Không phải ta bảo ngươi bất động chờ trong động sao? Sao lại chạy ra ngoài?" Thư Thư phát hiện đây chính là rắn nhà nuôi, không còn sợ nữa.

Rắn bự nhìn Thư Thư, cứng đờ không nhúc nhích.

"Ngươi làm sao vậy?" Thư Thư lo lắng hỏi, đột nhiên nhớ ra hình như mình có nói 2 chữ "bất động".

Rắn bự vẫn nghe lời sao... Tâm trạng Thư Thư nhất thời khá lên, không giận chuyện rắn bự chạy tới đây nữa – bất quá chỉ là một con rắn mù chữ thôi ấy mà, có khác gì hài tử đâu, tính toán cái gì chứ? Hơn nữa hươu sao lớn thế này, nhiều thịt nha!

Mấy ngày nay không bắt được ếch, cậu liền không có thịt ăn, còn phải cống nạp nhiều thịt khô cho rắn...

"Rắn, giỏi lắm!" Thư Thư giơ ngón tay cái lên với Edgar, nụ cười càng thêm sáng lạn.

Edgar thấy bộ dáng này của Thư Thư liền biết mình đánh trống lảng thành công, sau này chắc hắn không cần phải bị Thư Thư quan sát cả ngày, rồi còn yêu cầu "bất động" nữa.

Trời càng ngày càng lạnh, hắn dù là rắn nên cũng bị ảnh hưởng, giờ nên tích trữ mồi dần đi là vừa.

Chờ mùa đông này qua đi, xuân năm sau đến, hắn sẽ đưa tiểu á thú nhân tới khu dân cư của con người.

Để rắn kia đi uống nước bên hồ, Thư Thư lại thoải mái xử lý con hươu sao.

Lột da xong, thịt huơu để một bên, da hươu thì dùng dây quấn rồi bỏ vào nước, đầu dây kia cột lên cây, nội tạng hươu cũng thu dọn, tim gan thì mang theo nên rửa thật sạch, còn ruột xử lý phiền phức lại không có chỗ luộc, liền ném đi...

Xử lý xong hươu, lại dùng dây xâu cá lại, bỏ chung với bọc tim gan hươu, để rắn bự ngậm hươu không còn da, trở về động.

"Trên cây chim nhỏ kết thành đôi, nước biếc Thanh Sơn soi miệng cười, từ nay chẳng còn khổ ải nô dịch, phu thê cùng nhau xây dựng gia đình, ngươi cày ruộng ta bên khung cửi, ta nấu nước ngươi chăm vườn cây..." Thư Thư ngân nga vài câu, hát lên rồi mới thấy không đúng... Phu thế ở đâu ra a? Kệ đi, tùy tiện hát chút xíu, bài này lần cuối hát hình như là lúc về nhà mẹ đẻ...

Trở về hang động, Thư Thư và rắn bự cùng nhau nướng thịt hươu ăn.

Thịt hươu thiệt thơm, Thư Thư đã mấy ngày rồi chưa ăn thịt, cậu ăn rất nhiều, ăn xong lại bắt đầu vội vàng làm thịt khô, thỉnh thoảng còn ăn vụng mấy miếng.

Bận rộn cả ngày như thế, Thư Thư cuối cùng mệt lả co quắp nằm xuống, cố tình nơi kia lại bừng bừng phấn chấn...

Vén váy cỏ lên nhìn một chút, Thư Thư khẽ cau mày, hình như cậu... phát tình rồi?

Tiểu kịch trường:

Edgar: Câu dẫn! Đây tuyệt đối là câu dẫn!

a"