Ôn Cảnh Diệu nở nụ cười ôn hoà, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của những người chung quanh.

Đàn zombie vây kín quanh vua zombie cho nên người trong căn cứ Cảnh Lai không nhìn thấy khuôn mặt chân chính của zombie đáng sợ này.

Sở Hiêu Trần nhìn thẳng vào mắt Ôn Cảnh Diệu từ giữa khe hở của đàn zombie, nhìn thấy sự khinh miệt ẩn sau nụ cười ôn hoà kia.

Người đàn ông không tiếng động nói: Đã lâu không gặp.

Nhưng mà không ai để ý đến lời chào của ông, Sở Hiêu Trần nâng tay lên, đàn zombie tập hợp thành thiên quân vạn mã, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng như gió, lặng yên không tiếng động rời khỏi chiến trường chuẩn bị đánh chiến này.

Ý cười trong mắt Ôn Cảnh Diệu càng rõ ràng, sâu đến không nhìn thấy.

Tạ Linh Dụ vẫn hôn mê như cũ.

Trong khoảnh khắc thanh thép xuyên qua bả vai, anh đau quá, ý thức nhanh chóng mơ hồ, hết thảy cảnh tượng xung quanh anh đều biến thành những điểm ảnh đen trắng lấm tấm, dần dần mờ đi, ngay cả âm thanh cũng như từ xa truyền tới, mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ.

Thế giới biến thành màu đen trắng, đầu óc hỗn loạn, thứ duy nhất anh nhìn thấy chính là ánh mắt kia của tiểu zombie, anh không chỉ nhìn thấy, không hiểu sao còn nhớ rất kỹ.

Tạ Linh Dụ không tìm được từ gì để hình dung ánh mắt đó bởi vì trước kia anh chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.

Đó là ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

Là một pháp sư, tuổi của Tạ Linh Dụ thật sự quá nhỏ, thiên phú trác tuyệt của anh khiến anh có ít sự thất bại hơn những pháp sư bình thường khác, ví dụ như làm thế nào để đối mặt với tâm ma, tuy rằng điều này cũng vô cùng nan giải đối với các đại pháp sư có kinh nghiệm.

Mà bây giờ Tạ Linh Dụ đang ở trong trạng thái giống như "xuất hồn".

Sau khi đi vào thế giới trong sách, bởi vì linh lực có hạn, anh chưa bao giờ thử xuất hồn, nhưng bởi vì bị thương nặng, linh hồn anh ngoài ý muốn rời khỏi thân thể sau khi Sở Hiêu Trần rót máu cho anh.

Vì tránh cho linh hồn của anh bị gió thổi bay đến nơi quái đản nào khác, hệ thống bị bắt sử dụng điểm của mình để mua đạo cụ, triệu hoán Tạ Linh Dụ vào trong không gian hệ thống của mình.

Lúc Sở Hiêu Trần đối mặt với Ôn Cảnh Diệu, hệ thống 233 đang trợn trừng mắt với Tạ Linh Dụ.

"Ngài! Các ngài!" Hệ thống biến thành hình dạng trẻ nhỏ lúc mới gặp, đầu ngón tay mập mạp ngắn ngủn chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dáng rất tức giận lại có chút xấu hổ.

"Ta? Chúng ta? Ta làm sao?" Tạ Linh Dụ gập ngón tay nó lại, biến bàn tay của nó thành nắm đấm.

Hệ thống càng tức giận, biểu tình trên khuôn mặt đầy thịt của nó càng buồn hơn hơn, Tạ Linh Dụ không nhịn được cười lên.

Tạ Linh Dụ thân là một pháp sư vong linh, linh hồn trong suốt, thoạt nhìn như chưa từng bị nhiễm bẩn, cho dù Tạ Linh Dụ từng tiếp xúc với vô số ác quỷ.

Nhìn Tạ Linh Dụ cười, hệ thống đột nhiên không giận nữa, dù việc nó tức giận cũng không phải việc lớn gì.

"Ngươi giận cái gì?" Tạ Linh Dụ trêu hệ thống xong, bấy giờ mới cười híp mắt hỏi.

"Cũng không có gì phải tức giận, tôi chỉ là không hiểu, không hiểu ngài hiểu không? Tại sao ngài lại làm như thế?" Không chút thẹn thùng hôn môi với Sở Hiêu Trần, không biết hệ thống nó vẫn còn ở đây sao? Có thể kiêng dè người ngoài một chút không?

"Như thế là như nào?" Tạ Linh Dụ không xác định được hệ thống đang nói gì.

"Chính là chuyện ngài vừa mới làm đấy?" Sao lại giả ngu rồi, ngài ấy cũng cảm thấy thẹn lòng sao? Hệ thống hơi đắc ý nghĩ.

"Rốt cuộc là cái gì?" Tạ Linh Dụ thật sự không hiểu.

"Chính là....!Chính là vì sao ngài lại muốn cứu hắn?" Hệ thống vốn định hỏi thẳng, nhưng lời đến miệng lại kỳ diệu chuyển thành câu khác.

"Không có gì, tự nhiên làm thôi." Vẻ mặt Tạ Linh Dụ lạnh nhạt, dường như không cảm thấy đây là chuyện lớn.

Nói như vậy, Tạ Linh Dụ không tự chủ được hồi tưởng lại ánh mắt kia của tiểu zombie.

"Ồ." Hệ thống khô khốc trả lời, thầm nghĩ nó có nên đổ thêm dầu vào lửa không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ đi, khi Tạ Linh Dụ làm mặt lạnh có hơi đáng sợ, nó tiếp tục nói: "Vậy sau khi ngài hôn mê có cảm giác gì?"

"Còn có cảm giác gì, hôn mê thôi....!Tỉnh lại liền ở nơi này." Tạ Linh Dụ có chút nghi ngờ, hệ thống sao lại hỏi vấn đề nhàm chán như này.

Linh hồn không biểu hiện trạng thái tâm lý của Tạ Linh Dụ, nếu nó biểu hiện ra, hệ thống sẽ phát hiện lỗ tai của Tạ Linh Dụ đỏ lên.

Kỳ thật không phải không có cảm giác gì, anh mơ mơ hồ hồ mơ một giấc mơ.

Anh mơ thấy mình đang ngâm mình trong suốt nước nóng ở trấn nhỏ, cả người đều ấm áp, tiểu zombie không mặc quần áo bưng một ly nước dưa hấu nhìn rất ngon, cường ngạnh nhét ống hút vào miệng anh, nước dưa hấu uống rất ngon, nhưng mà anh mới uống được hai hớp, tiểu zombie liền không cho anh uống nữa.

Anh ấm ức vươn lưỡi ra xin, nhưng tiểu zombie vẫn không cho anh, khi anh tức giận quyết định không uống nữa thì tiểu zombie lại cho anh uống.

Anh cảm thấy hình dạng của ống hút trong miệng mình hơi kỳ lạ, còn như có sự sống, rất bá đạo, rất giống với tiểu zombie đang bưng nước trái cây.

Tạ Linh Dụ trong mơ không nghĩ được nhiều, anh cảm thấy nước dưa hấu uống rất ngon là được rồi.

Một giấc mơ kỳ kỳ quái quái, trong mơ Tạ Linh Dụ lâng lâng đắm chìm trong mỹ vị của nước dưa hấu, nhưng sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy xấu hổ không nói rõ khi nhớ lại.

Anh không rõ, anh chỉ biết đây là giấc mơ trăm ngàn lần không thể nói với người khác.

"Khi nào ta có thể trở về thân thể của mình?" Anh trấn định hỏi như khi trả lời câu hỏi vừa nãy.

"Chắc là hơn mười ngày nữa, hiệu quả của đạo cụ tôi dùng lần này rất mạnh." Hệ thống trả lời.

"Lâu như vậy?"

"Hả...!Sợ không giữ được hồn của ngài, thời gian cấp bách nên tôi dùng giá cao mua đồ mạnh nhất."

"Được rồi, ta có thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở ngoài không?" Tiểu zombie có phải đang rất lo lắng không?

"Không thể, khi âm điểm không thể lại ghi nợ, đây là quy định cưỡng chế, tôi cũng không thể vi phạm." Hệ thống hơi khó xử.

"Như vậy à..." Tạ Linh Dụ suy nghĩ trong lòng, phải nhanh chóng kiếm điểm mới được.

"Tôi chiếu phim cho ngài xem nhá, hay là ngài muốn chơi game, đọc truyện? Đều được!" Hệ thống vui sướng nói, thật không dễ dàng mới có thể quanh minh chính đại lười biếng.

"Xem phim đi." Tạ Linh Dụ quyết định.

Sở Hiêu Trần một mình mang Tạ Linh Dụ về trấn nhỏ, sau khi trở về liền nhốt mình cùng Tạ Linh Dụ ở trong phòng, mỗi ngày đúng giờ thay thuốc, bón máu cho Tạ Linh Dụ, nhưng ngoại trừ hôm ở trong căn cứ, những ngày còn lại Tạ Linh Dụ đều không đáp lại hắn.

Tiểu đội Long Hoa thuận lợi đến trấn nhỏ, gặp được Trần Đinh, trước khi tiểu đội Long Hoa đến đã có zombie tới mật báo cho Trần Đinh.

Vì đại nghiệp xây dựng căn cứ của boss Tạ, Trần Đinh trải qua trăm cay ngàn đắng kiếm đủ lượng phấn nền đã hết hạn và một cặp kính áp tròng.

Hắn bôi phấn nền nên toàn bộ cơ thể của mình, ngụy trang thành thuộc hạ đắc lực của Tạ Linh Dụ, nhiệt tình tiếp đãi tiểu đội Long Hoa.

Tiểu đội Long Hoa nôn nóng muốn tìm người đi cứu bọn Tạ Linh Dụ, đều bị Trần Đinh cản lại, nói là đã có người đi cứu rồi.

Tiểu đội Long Hoa bán tín bán nghi chờ đợi, quả nhiên đợi được Sở Hiêu Trần trở về.

Tuy Tạ Linh Dụ chưa tỉnh, nhưng sau khi hỏi thăm tình huống từ Trần Đinh, bọn họ cơ bản yên lòng, cùng Trần Đinh cân nhắc chuyện xây dựng căn cứ.

Việc xây dựng căn cứ khí thế hừng hực tiến hành, Sở Hiêu Trần lại như rời xa trần thế, không bước chân ra khỏi phòng.

Hôm nay là ngày thứ ba Tạ Linh Dụ hôn mê, Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ ra khỏi phòng từ cửa sau, bước qua con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại và hoa tươi, đặt anh nằm trên ghế nằm trong sân sau, đắp một chiếc chăn mỏng lên.

Đây là việc mấy ngày nay ngày nào hắn cũng làm, mang Tạ Linh Dụ đi hít thở không khí mới mẻ.

Hoàn cảnh trong tận thế kém hơn nhiều so với trước tận thế.

Khi Sở Hiêu Trần quyết định ở chỗ này cũng đã xem xét đến hoàn cảnh, rốt cuộc chủ nhân của hắn cũng là nhân loại yếu ớt, hắn phải chuẩn bị mọi điều tốt nhất cho anh.

Hắn nắm lấy tay tiểu chủ nhân, đặt mặt mình vào trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng dịu dàng lẩm bẩm nói: "Chủ nhân, sao em còn chưa tỉnh lại?

Chủ nhân, không phải em muốn xây dựng căn cứ sao? Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cùng em, em muốn làm gì tôi đều cùng em...

Chủ nhân, tôi còn muốn cùng em tắm suối nước nóng...

Chủ nhân, mấy ngày gần đây tôi đều không ngủ được, em không ở đây, tôi luôn gặp ác mộng..."

Sở Hiêu Trần nghĩ cái gì liền nói cái đó, đề tài đều liên quan đến Tạ Linh Dụ.

Trần Đinh đứng ở cửa phòng Sở Hiêu Trần, lần thứ ba định gõ cửa phòng, nhưng trong một khắc trước khi tay đập vào cửa liền ngừng lại.

Là zombie ở gần vua zombie nhất, Trần Đinh không thể nghi ngờ là người chịu nhiều ảnh hưởng của vua zombie nhất.

Bên ngoài Sở Hiêu Trần giống như gió êm biển lặng, nhưng con zombie nào cũng cảm nhận được tâm trạng nôn nóng bất an của hắn.

Loại tâm trạng này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Trần Đinh, khiến hắn vốn rất ổn trọng cũng trở nên hấp tấp bộp chộp, dẫn tới không tán đều phấn nền, bị thẳng nam Trần Gia nhìn thấy chê cười hắn một trận.

Nhưng mà có chuyện đáng mừng, hắn đăng một vài quảng cáo ở trên mạng, dùng tên tiểu đội Long Hoa tuyên truyền, thế mà thực sự có người lần mò tìm tới.

Hắn đã xem xét qua, chờ khi Tạ Linh Dụ tỉnh lại thì xem xét thêm, nhưng mà Tạ Linh Dụ khi nào tỉnh lại.

Trần Đinh có chút buồn phiền.

Thạch Tùng Hạ đi tới, vỗ vai Trần Đinh: "Sao rồi, anh trai của Tạ Linh Dụ vẫn không muốn mở cửa sao?"

"Không có." Trần Đinh trả lời.

"Vậy anh đứng đây làm gì?" Thạch Tùng Hạ cảm thấy Trần Đinh có chút kỳ quái.

"Muốn gõ cửa nhưng phát hiện bên trong không có ai."

"Sao anh biết bên trong không có ai mà không phải là anh ấy không muốn để ý anh?"

"Bởi vì...!anh ấy gửi tin nhắn cho tôi." Lấy điện thoại ra, cho cô xem tin nhắn trên màn hình.

Trên màn hình hiện ra một người có ghi chú là "Tạ Sơ" 5 phút trước gửi tin nhắn cho Trần Đinh, nội dung là: Mang em trai ra ngoài một chuyến, đừng lo lắng.

"Ha ha, thì ra là vậy." Thạch Tùng Hạ xẩu hổ cười, cảm thấy Tạ Sơ cũng rất kỳ quái, Tạ Linh Dụ còn đang trọng thương hôn mê lại muốn mang người ra ngoài, người anh trai này rốt cuộc suy nghĩ như nào thế?

Trần Đinh cũng cười theo, an ủi cô vài câu, để Thạch Tùng Hạ đừng lo lắng, sau đó ung dung gạt cô rời đi.

Còn may, còn may hắn có hai số điện thoại, Trần Đinh duy trì nụ cười giả tạo trên mặt.

Nhưng mà Trần Đinh cũng không hoàn toàn nói dối, Sở Hiêu Trần thực sự rời đi, một phút trước khi Thạch Tùng Hạ đến bên cạnh hắn, hơi thở đáng sợ doạ người kia biến mất.

Sở Hiêu Trần không có khả năng để Tạ Linh Dụ ở lại một mình, huống chi Tạ Linh Dụ còn đang hôn mê.

Trần Đinh tung điện thoại lên rồi bắt lấy, xoá đi dấu vết nói dối trong điện thoại..