Sở Hiêu Trần thấy rất hài lòng, tinh thần và thể xác sung sướng nhân đôi khiến hắn càng có vẻ tuấn mỹ và lười biếng.

Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn linh hồn buộc trên đèn ngủ, nói với Tạ Linh Dụ: "Vứt hắn ra ngoài."

Nam nhân không hiểu vì sao run lên, phản bác trong lòng, chẳng lẽ linh hồn cũng biết run hay sao? Người đàn ông này thật đáng sợ, hắn ta sẽ trộm xử lý mình sao? Không cần mà, tôi còn chưa có lấy vợ đâu?

Tạ Linh Dụ chống ngực Sở Hiêu Trần ngồi dậy, ngón tay đặt trên bờ môi của hắn, dỗ dành nói: "Bây giờ không thể, chờ ta hỏi xong đã."

Sở Hiêu Trần thuận thế bắt lấy tay Tạ Linh Dụ nắm lấy, nói: "Được."

Tạ Linh Dụ rút tay ra, nhanh nhẹn xuống giường, đi đến cạnh đèn ngủ, để linh hồn nam nhân cố định trên mặt đất, không cho hắn bay loạn.

"Trước khi biến thành zombie ngươi đã đi qua những nơi nào? Gặp những ai? Có gặp chuyện gì khác thường không?" Tạ Linh Dụ lãnh khốc hỏi.

"Tôi không ra khỏi căn cứ, đúng giờ đi làm việc, không cảm thấy có gì khác thường cả..." Nam nhân cẩn thận hồi tưởng, thành thật trả lời.

"Thật sao?" Tạ Linh Dụ mặt không cảm xúc.

Nam nhân nhìn Tạ Linh Dụ như thế, cảm thấy một loại áp bức cực lớn ập vào mặt.

"Tôi nhớ lại, tôi nhớ lại!" Nam nhân vội vàng nói, toàn thân như sắp đổ mồ hôi lạnh.

Khác thường? Có cái gì khác thường sao? Không có mà...!Thật sự không nghĩ ra...

Nam nhân càng ngày càng gấp, nhìn thấy zombie nằm trên giường kia cũng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, tim hắn không tự chủ được đập càng lúc càng nhanh.

"A! Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi!" Nam nhân nhớ tới một chuyện không lớn cũng không nhỏ.

Hai sát thần tôn quý đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn ngựa không dừng vó kể ra sự việc phát sinh một tuần trước.

"Tuần trước, bác Lý bị ốm, nhờ tôi giúp bác đưa nước một ngày." Đây là việc thay đổi duy nhất của hắn trong một tháng này.

Đưa nước?

Tạ Linh Dụ đánh giá nam nhân trước mặt, hắn nói thật sao? Anh có nên khám xét linh hồn hắn ta không?

Nhưng sau khi khám xét linh hồn, nam nhân này có khả năng sẽ ngốc, anh có chút do dự...

"Nói chi tiết cho tôi." Tạ Linh Dụ chọn tiếp tục hỏi.

"Tôi cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, mọi người đều đi làm việc, tôi dựa theo nhãn để nước trước cửa phòng bọn họ rồi rời đi." Nam nhân gãi gãi đầu, "Chẳng qua buổi tối khi tôi đưa nước cho Tô thủ lĩnh, anh ấy để tôi đi vào phòng anh ấy đổi, tôi không cẩn thận làm vỡ bình nước hoa của anh ấy..."

Nam nhân thấy Tạ Linh Dụ không đáp lại, giọng càng ngày càng nhỏ: "Cái này tính không?" Thật sự không thể nói chi tiết mà, hắn cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn...!Tại sao hắn lại biến thành zombie vậy....

"Ồ?" Làm vỡ nước hoa của Tô Lai?

Tạ Linh Dụ trở nên hứng thú: "Nói về việc nước hoa đi."

"A...!Tôi không cảm thấy gì, chỉ là tôi làm vỡ, sau đó Tô thủ lĩnh cũng không có trách tôi, chỉ bảo tôi lần sau cẩn thận..."

"Bình nước hoa có hình dạng như nào? Có mùi gì?"

"Tô thủ lĩnh có một dãy bình nhỏ bảy màu, cái tôi làm vỡ là màu đỏ, nước hoa trong suốt, cũng không có mùi gì..." Nam nhân nói xong đến bản thân cũng cảm thấy kỳ quái, nước hoa sao lại không có mùi chứ?

Tạ Linh Dụ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi.”

Thấy Tạ Linh Dụ hỏi xong rồi, Sở Hiêu Trần lập tức vươn tay kéo Tạ Linh Dụ vào trong ngực, lặp lại: “Vứt hắn ra ngoài.”

"Được, ngươi đặt đèn ở ngoài đi." Tạ Linh Dụ đáp.

Tạ Linh Dụ bổ nhào lên giường lớn được hợp lại, không thèm cho nam nhân kia một cái liếc mắt.

Nam nhân nghe thấy họ muốn thả hắn ra, lập tức kêu lên: "Cầu xin các anh đừng! Tôi sợ tối còn sợ quỷ! Cứ để tôi ngốc ở chỗ này đi, tôi có thể ngồi xổm ở góc tường cả đêm, tuyệt đối không quấy rầy các anh!"

Tạ Linh Dụ cạn lời, thấy nam nhân thật sự sợ hãi, vì thế nói: "Yên tâm, đèn này sẽ không tắt, xung quanh ngươi lúc nào cũng sáng.

Hơn nữa ta đã hạ linh chú trên đèn rồi, sẽ không có linh hồn nào tới gần đâu."

"Nhưng tôi vẫn sợ..." Nam nhân dường như sắp khóc.

"Nếu không ngươi đem thân thể của ngươi đặt ở cạnh, như thế sẽ có người ở cùng ngươi."

"Không...." Nhìn thân thể của mình, còn là thân thể biến thành zombie, không phải càng đáng sợ hơn sao!

"Ồn ào." Sở Hiêu Trần định nghĩa người nam nhân như thế, nhanh nhẹn đem đèn đặt ở phòng đối diện, bên cạnh thân thể của nam nhân, tiện thể khoá cửa lại.

Sở Hiêu Trần trở về rất nhanh, Tạ Linh Dụ đang ôm chăn xem tin tức trên điện thoại.

La Ninh: Tạ tiểu huynh đệ, các anh không sao chứ? Nhớ khoá kỹ cửa phòng ngủ! Chú ý cảnh giác!

Tạ Linh Dụ: Không sao.

La Ninh: Vậy là tốt rồi! Các anh đi ngủ sớm đi! Chúng tôi còn phải kiểm tra nhân số các phòng ngủ khác! Đoán là hôm nay sẽ bận lắm!

Tạ Linh Dụ không trả lời, bởi vì Sở Hiêu Trần đã rút điện thoại trong tay anh đi.

Sở Hiêu Trần ấn nút tắt máy, vứt điện thoại của Tạ Linh Dụ sang một bên.

Tạ Linh Dụ nhìn động tác liền mạch của Sở Hiêu Trần, lòng yên lặng tự hỏi, chỉ số IQ của Sơ Sơ có phải cao lên rồi không, cứ cảm thấy gần đây hắn nói chuyện càng ngày càng mạch lạc...

Nhất định là được anh nuôi tốt lên rồi! Tạ Linh Dụ âm thầm hài lòng.

Tạ Linh Dụ vùi mình trong chăn, đợi Sở Hiêu Trần tắt điện cho anh.

Anh sợ tối, nhưng khi ngủ lại không thích quá sáng.

Ánh sáng của chiếc đèn ngủ kia vào buổi tối có chút chói mắt, vẫn may còn có tiểu zombie, sau khi tắt điện cho anh sẽ nhanh chóng chui vào ổ chăn ôm lấy anh.

Tạ Linh Dụ cảm thấy như thế rất tốt, giống như ôm một con gấu bông lớn, một chút cũng không sợ.

||||| Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức |||||

Sở Hiêu Trần được như ý nguyện ôm lấy chủ nhân của mình, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, trong lòng hắn luôn loáng thoáng có chút bất an.

Hai con zombie kia là theo hắn mà đến sao?

Đời này lại nhanh như vậy...

Vua zombie triệu hoán đàn zombie, gây nên thi triều dẫn tới lực lượng đi theo tăng cường.

Đời này hắn chỉ triệu hoán thi triều một lần, đó là khi vừa mới trùng sinh, chẳng lẽ lực ảnh hưởng của hắn ở đời này mạnh hơn sao?

Nếu như là đời trước, chuyện này chắc chắn là chuyện tốt.

Chỉ là bây giờ, Sở Hiêu Trần cảm thấy nó như một quả bom nổ chậm, lực ảnh hưởng càng mạnh, zombie tìm đến hắn càng nhiều, điều này đồng nghĩa với việc....!khả năng chủ nhân hắn biết thân phận thật của hắn càng lớn.

Tuy rằng chủ nhân không có cùng hắn nói qua về chuyện của "Sở Hiêu Trần", nhưng hắn có một loại trực giác, chủ nhân của hắn biết.

Sở Hiêu Trần cảm thấy trong lòng có chút rối rắm vi diệu, quả bom này, hắn hy vọng nó vĩnh viễn không nổ, lại có chút điên cuồng bí ẩn, hắn hy vọng nó nổ mạnh.

Hắn muốn nhìn xem Tạ Linh Dụ khi biết hắn là Sở Hiêu Trần.

Anh sẽ có phản ứng gì đây?

Giết hắn? Hay là...!Vứt bỏ hắn? Sở Hiêu Trần tưởng tượng ra hết thảy kết quả tồi tệ.

Tuy rằng buổi tối căn cứ ầm ĩ đến gà bay chó sủa, nhưng trăng ban đêm vĩnh viễn luôn yên lặng như vậy.

Sở Hiêu Trần kéo màn ra một chút, ánh trăng nhu hòa chiếu trên mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh trông càng giống búp bê trắng sứ nhu nhược.

Tiểu chủ nhân của hắn sợ tối, ánh sáng nhạt sẽ khiến anh ngủ an ổn hơn.

Tạ Linh Dụ đã sớm chìm vào giấc ngủ khi Sở Hiêu Trần ôm lấy anh, anh vô tri vô giác mà rụt vào trong lồ|\|g ngực Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần ngủ không được, hắn cũng không định ngủ.

Hắn dùng ánh mắt, dùng ngón tay, không kiêng nể gì cả miêu tả khuôn mặt của Tạ Linh Dụ, đo đạc cơ thể Tạ Linh Dụ, mỗi một chỗ trên cơ thể của anh, hắn đều phải ghi chặt ở trong lòng.

Trăng lên giữa bầu trời.

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ chợt mở hai mắt, tiếng cảnh báo lập tức biến mất.

“Chủ nhân?”

“Sao lại không ngủ?” Tạ Linh Dụ nhìn ánh mắt lo lắng của Sở Hiêu Trần, sờ sờ gương mặt hắn mà hỏi.

“Chủ nhân, em làm sao vậy?”

“Không sao cả, đột nhiên tỉnh thôi, chúng ta ngủ tiếp đi.” Tạ Linh Dụ muốn ôm gấu bông lớn của anh tiếp tục nghỉ ngơi, lúc này mới phát hiện chân anh thế mà lại gác lên cơ bụng săn chắc Sở Hiêu Trần.

A...!Tư thế ngủ của mình lại....!lại kỳ quái như vậy sao?

Tạ Linh Dụ muốn bí mật thả chân về chỗ cũ, không nghĩ tới, trong nháy mắt khi rời đi đã bị Sở Hiêu Trần bắt được.

Sở Hiêu Trần siết chặt mắt cá chân trơn nhẵn mảnh mai của Tạ Linh Dụ, ấn cả người anh vào trong lồ|\|g ngực của mình, bá đạo dán trán mình lên trán của Tạ Linh Dụ.

Cộng cảm mở ra!

Tâm tình cùng cảm nhận của Tạ Linh Dụ chuẩn xác mà truyền đến trong lòng của Sở Hiêu Trần.

Không vui vì bị quấy rầy, xấu hổ nhàn nhạt cùng tin tưởng hoàn toàn.

Sở Hiêu Trần còn tưởng rằng Tạ Linh Dụ gặp ác mộng, không nghĩ tới thực sự không phải, hắn không có cảm nhận được bất luận sự sợ hãi kinh hoảng nào.

Tạ Linh Dụ không có nói dối, đang ngủ ngon bỗng nhiên bị tỉnh nên không vui, phát hiện tư thế ngủ kỳ kỳ quái quái của mình nên xấu hổ, có gấu bông lớn để ôm nên an tâm.

Tư vị cộng cảm rất kỳ lạ, tin tức của hai người dường như được mở ra và va chạm vào nhau trong tích tắc.

Chỉ là Sở Hiêu Trần còn chưa thể nghiệm được 2 giây, đã bị chủ nhân của hắn đánh một cái vào trán.

"Đã nói không thể tùy tiện dùng, đừng không nghe lời như thế." Tạ Linh Dụ giả bộ tức giận.

Sở Hiêu Trần cười với Tạ Linh Dụ: "Nếu chủ nhân không cho tôi dùng, tôi sẽ không dùng."

Bị nụ cười tươi đẹp của tiểu zombie công kích, vẻ mặt giả bộ tức giận của anh không giữ được, anh bèn che mắt của Sở Hiêu Trần lại, nói: "Ngủ."

Sở Hiêu Trần từ khe hở của ngón tay nhìn thấy Tạ Linh Dụ cong khoé miệng.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất yên ổn, thực sự chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà lần này, Tạ Linh Dụ không có ngủ.

Khuôn mặt anh dán vào ngực của Sở Hiêu Trần, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Nếu không phải việc gấp muốn chết, thì ngươi sẽ là người chết." Tạ Linh Dụ nói chuyện với nơi nào đó trong đầu.

"Đinh ─⁠──!

Xin đợi một lát, hệ thống số 233 đang khởi động lại.

Hệ thống số 233 đã khởi động xong.

Hệ thống số 233 đang liên kết với ngài, xin đừng có quá nhiều dao động cảm xúc."

Một loạt âm thanh điện tử hoàn toàn máy móc, là tiếng của 233, nhưng là 223 bị lấy đi cảm xúc.

Một thanh tiến độ màu lam đầy sương mù xuất hiện trong đầu Tạ Linh Dụ.

Trên thanh tiến độ có vài chữ nhỏ: Tiến độ liên kết.

Tạ Linh Dụ nhìn tiến độ tăng từ một đến một trăm.

Thanh tiến độ biến mất, thay vào đó là giao diện thao tác, trên đó có ba lựa chọn: giao diện nhiệm vụ, cửa hàng và nhà kho.

Cùng xuất hiện với giao diện còn có 233 đột nhiên biến mất.

"Tôi là hệ thống 233 phụ trách các nhiệm vụ liên quan trong thế giới 《 Sủng ái chết người ngày tận thế.》"

Ký chủ liên kết duy nhất: Tạ Linh Dụ.

Tuyến nhiệm vụ đã được mở ra, mong kí chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch điểm thưởng."

233 như lần đầu gặp mặt công thức nói ra mấy câu đó.

Dứt lời, 233 thở dài thườn thượt.

Tạ Linh Dụ cảm thấy có chút mới lạ, đây hình như là lần đầu tiên 233 thể hiện cảm xúc trước mặt anh.

"Ngươi đã làm gì?" Tạ Linh Dụ hỏi.

"Tôi bị tổng bộ xử phạt." 233 ỉu xìu nói.

"Đó là cái gì?” Tạ Linh Dụ đối với cảnh ngộ bi thảm của 233 không để ý tí nào, chỉ quan tâm cái giao diện đột nhiên xuất hiện kia.

Nhìn cái giao diện kia, 233 dường như càng thêm chán nản, muốn trốn việc*.

(*: gốc là 消极怠工: không làm việc chăm chỉ theo cách tiêu cực, mình dịch tạm là muốn trốn việc.

Theo baidu)

Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy?

Tạ Linh Dụ không nghe thấy 233 đáp lại.

Anh cũng không giận, tiện tay nhấn mở giao diện nhiệm vụ ra.

Một danh sách nhiệm vụ với các tiến độ không giống nhau hiện ra trước mắt Tạ Linh Dụ..