"Suy nghĩ mới gì?" Tư Minh Tu và Trần Viên cùng nhìn anh, sắc mặt cổ quái.

Việt Từ nói với vẻ đương nhiên: "Anh không nói tôi cũng không nghĩ tới, vạn nhất hắn thực sự ôm tâm tư đó thì tôi phải sớm có phòng bị, hướng suy nghĩ mới là làm sao để tránh bị lật kèo."

Trước kia anh có quyền có thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa bao giờ ở vị trí thấp, nên luôn nghĩ loại chuyện này cũng lý lẽ đương nhiên như thế. Hiện tại khởi đầu lại một lần nữa, điều kiện không bằng ngày xưa, lại liên tưởng tới Phó Bồi Uyên, bộ dạng kia chẳng khác gì muốn độc chiếm quản chế anh đến nỗi chỉ hận không thể nuốt anh vào bụng, tuy rằng rất gợi cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng vẫn phải chuẩn bị trước sẵn sàng, không thể khinh suất để bị lật thuyền trong mương.

Tư Minh Tu thấy anh hoàn toàn không coi lời cảnh cáo của mình ra gì, hít một hơi thật sâu, từ sau khi bị Phó Tấn vứt bỏ, Việt Từ thật sự là bị đả kích đến thay đổi tâm lý lớn, tuy con người ngày càng tiến thủ, nhưng đồng thời lại càng nổi lên tính lạnh mạc, bạc tình, sở thích du hý nhân gian khiến người ta phải bận tâm.

....

Cùng lúc đó, tại văn phòng Tổng Giám đốc Giải Trí Phong Hoa.

"Sở Minh Đế còn một tháng nữa là có thể hơ khô thẻ tre*." Phương Trung Quy đặt tập văn kiện lên bàn, gõ nhẹ nói: "Trong này là tình hình tiến triển của đoàn phim trong tháng trước. Ngoài ra, mấy hôm nữa tôi phải ra nước ngoài một chuyến, công tác tháng sau sẽ do đạo diễn Lý báo cáo cho cậu."

Phó Tấn gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, ân cần hỏi: "Có tin tức của bác nhà sao?"

"Vẫn chưa có?" Phương Trung Quy nói ngắn gọn: "Không có tin cha tôi về nước, chú ba bảo tôi đến các nước đang có chiến tranh tìm xem."

Phó Tấn ngẩn ra, không ngờ tình hình nghiêm trọng như vậy.

Gã không hiểu rõ chuyện này, chỉ mơ hồ biết rằng hơn mười năm trước, công ty hai nhà Phó Phương gặp chuyện nào đấy mà bị tổn hại nặng, bác cả nhà gã và gia chủ Phương gia đều bởi vậy mà bỏ nước đi biệt tăm biệt tích. Từ đó Phó gia do Tam gia cầm quyền, Tam gia lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn, dứt khoát đưa Phó gia khôi phục đỉnh vinh quang chỉ trong vòng mấy năm, thậm chí còn bước cao hơn trước, trở thành bá chủ danh xứng với thực trong toàn giới này.

Bên Phương gia thì do anh trai của Phương Trung Quy cầm quyền, tuy thủ đoạn không trác tuyệt bằng Tam gia nhưng cũng dần dần giúp Phương gia khôi phục sinh khí, đến tận giờ vẫn là gia tộc cao nhất không thể khinh thường.

Vào thời điểm này, ông bố nhà họ Phương đột nhiên mất tích tất không phải chuyện hay ho gì, thậm chí căn cứ vào chỉ thị của Tam gia thì chỉ sợ đây là gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Phó Tấn trầm tư, đối với gã có lẽ đây không phải chuyện xấu mà là cơ hội tốt để nhúng tay vào bàn cờ, nhân dịp đục nước béo cò.

"Trung Quy." Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, mặt ngoài Phó Tấn lại mỉm cười nói: "Đã quá lâu rồi không gặp, tối nay có rảnh không thì hẹn nhau một lát đi, hơn nữa tôi cũng muốn biết chuyện bác nhà xem tôi có thể giúp gì không?"

"Không cần đâu, chuyện cha tôi, tôi có thể giải quyết." Phương Trung Quy không dao động, từ chối uyển chuyển: "Tối nay đoàn phim còn phải tăng ca, có cơ hội thì hẹn nhau sau."

Thái độ anh vừa lãnh đạm vừa xa cách, Phó Tấn nhất thời cảm thấy không ổn. Từ sau lần khắc khẩu vì Việt Từ đó, gã đã nhận thấy được thái độ Phương Trung Quy đối với gã ngày càng lãnh đạm, nếu không có việc gì cần gặp, gã thậm chí không tìm thấy cơ hội nói một câu với đối phương.

Phó Tấn càng nghĩ càng hoảng, gã gượng cười thăm dò: "Nếu vậy thì không giữ cậu nữa, đoàn làm phim có thuận lợi không, có gặp phải vấn đề gì khó khăn không?"

"Tất cả đều thuận lợi, Phó tổng yên tâm."

"Đã nói là ngoài công việc thì không cần gọi tôi là Phó tổng mà, Trung Quy, tình cảm giữa chúng ta cần gì phải xa lạ như vậy." Phó Tấn thở dài, nét mặt hiện vẻ mất mát: "Xin lỗi, lần trước tôi không nên nói Việt Từ quá đáng như vậy, sau đó tôi về điều tra lại, đúng là có kẻ cố ý hãm hại cậu ta để giành hợp đồng, tôi không nên để kẻ tiểu nhân giật dây mà vội đưa ra phán đoán như thế.

Đầm nước ở giới giải trí rất sâu, còn phát ra chướng khí mù mịt, tuy tôi có lòng muốn chỉnh đốn và cải cách nhưng chẳng qua cũng chỉ là Tổng giám đốc của một công ty con trực thuộc gia đình thôi, thật sự có lòng mà không đủ lực."

Miệng nói, mặt mày áy náy, ba xạo mấy câu đã trích sạch mình ra khỏi chuyện của Việt Từ, chỉ một câu "do tôi dễ tin người" là đã nhẹ nhàng vứt ra.

Phương Trung Quy nhìn diễn xuất vụng về của gã, nếu không phải đã tra được chân tướng, khéo sẽ thật bị gã lừa, ai mà nghĩ được bạn thanh mai trúc mã của mình lại là loại tiểu nhân độc ác ấy chứ.

Trong mắt anh hiện lên một tia ảm đạm, cất giọng đều đều: "Không sao, ngược lại có một chuyện muốn hỏi cậu."

Phó Tấn vội tỏ thái độ: "Cậu hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết."

"Cậu thích Việt Từ à?"

"Cái gì?" Một câu nhẹ nhàng khiến Phó Tấn sửng sốt, đoán Phương Trung Quy chắc là nghe được cái gì ở đâu nên vội biện minh: "Trung Quy, giới này có rất nhiều lời đồn giả dối, cậu nghe thấy cái gì cũng không nên tin, chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi là người thế nào cậu..."

Chưa nói xong đã bị Phương Trung Quy cắt ngang, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Tấn, hỏi lần hai: "Cậu thích cậu ấy à, thích theo kiểu tình yêu ấy."

Phó Tấn trả lời chắc nịch: "Không thích, tôi không phải đồng tính luyến ái, làm sao có chuyện sẽ thích một tên đàn ông?"

Phương Trung Quy gật gật đầu, nét mặt lạnh lùng hòa hoãn lại, thậm chí còn hơi lộ ý cười.

Phó Tấn nhẹ nhàng thở ra, qua cửa. Quả nhiên Trung Quy cực kỳ ghét đồng tính luyến ái, thái độ lãnh đạm thời gian vừa rồi hẳn là do tin lời gièm pha bên ngoài, cho rằng mình là đồng tính nên mới lạnh lùng xa cách mình như vậy.

Gã càng nghĩ, lòng càng yên ổn dần, rồi lại thấy chua xót vô cùng. Yêu phải một trai thẳng như sắt thép chỉ có thể thầm cầu mà không được, vĩnh viễn chỉ có thể ẩn nhẫn canh chừng bên cạnh người ta, làm bộ như không có việc gì mới có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt này. Xem ra sau này phải bảo bí thư áp chế hết các ngôn luận trên mạng, không cho cậu ấy nghe được bất cứ tin tức nào về loại chuyện này.

Vừa nghĩ, gã vừa làm như không có việc gì hỏi: "Trung Quy, rốt cục là ai nói cho cậu mấy lời vớ vẩn đó, cái loại quan hệ trái với luân thường như thế tôi làm sao sẽ..."

Gã chưa kịp dùng cách đạp lên đồng tính luyến ái một cước để đổi lấy hảo cảm của Phương Trung Quy thì đã bị lời nói kế tiếp của đối phương đánh cho trở tay không kịp.

"Thật tốt quá, tôi muốn theo đuổi cậu ấy. Làm bạn tốt nhiều năm như vậy, A Tấn, cậu chắc chắn cũng sẽ mừng cho tình yêu cả đời của tôi chứ."

Mặt Phó Tấn khựng lại, thậm chí chẳng thấy vui vẻ khi Phương Trung Quy đổi xưng hô thành "A Tấn", đầu óc chỉ còn trống rỗng.

"Cậu..." Giọng nói của gã khô khan: "Cậu là... là...", nói không nên lời bốn chữ kia.

Phương Trung Quy là đồng tính luyến ái? Không thể nào, gã rõ ràng đã từng nhìn thấy đối phương toát ra vẻ căm hận khi xem ảnh chụp hai người đàn ông hôn môi, đó rõ ràng là sự căm hận cực độ khủng khiếp!

Cũng chính vì thế mà gã cẩn thận giấu kỹ tình cảm của mình, không hề bày tỏ ra, chỉ dám lấy thân phận bạn tốt để quan hệ với đối phương, giả bộ thành trai thẳng cứng như sắt thép. Sau khi đối phương xuất ngoại, gã coi trọng đại cục nên không đi tìm đối phương được, chỉ đành dùng những thế thân tương tự người nọ để làm tê liệt thần kinh của chính mình, làm như thể người kia đang ở bên cạnh mình.

Ẩn nhẫn, cẩn thận như vậy, thế mà bây giờ lại nói cho gã biết, Phương Trung Quy thích đàn ông?

Vậy lời hắn vừa mới nói chẳng phải là đã phá hỏng toàn bộ con đường tương lai của gã hay sao!

"Cậu..." Phó Tấn mở miệng không rõ nghĩa, cũng nói không được một câu trọn vẹn.

"Nhớ kỹ lời cậu đấy." Phương Trung Quy nhìn gã, miệng nở nụ cười, đáy mắt lại phiếm lạnh: "Đừng đi trêu chọc cậu ấy, đó không phải người cậu có thể trêu chọc."

Nói xong, thu dọn tập văn kiện, nho nhã lễ độ chào: "Tôi đi trước, Phó tổng, gặp sau."

Phó Tấn nhìn theo bóng lưng anh, trên mặt trắng đỏ đan xen, gân xanh nổi lên trán. Ngay khi tiếng đóng cửa vừa vang lên, chiếc di động gã đang bóp chặt trong tay lập tức bị đập mạnh lên tường, phát ra tiếng "Bộp" thảm thiết.

Gã ngồi phịch xuống ghế như bị thoát lực, hai tay ôm đầu, mắt nổi tơ máu, trong lòng đan chéo nỗi oán hận, ghen tị và tuyệt vọng, còn có sự lo âu thấp thỏm, ép cho gã thở không ra hơi.

Việt Từ... Chắc chắn do cậu ta ở giữa châm ngòi...!

"Phó tổng!" Bí thư nghe tiếng vang vội đẩy cửa vào, trông mặt đất ngổn ngang, nhìn lên thì thấy sắc mặt Phó Tấn vặn vẹo như ác quỷ hung tợn, bất chợt hoảng sợ: "Ngài... làm sao vậy?"

"Đi điều tra hết toàn bộ động tĩnh trong thời gian gần đây của Việt Từ cho tôi." Giọng Phó Tấn phá lệ khàn khàn: "Tra hết cho tôi!"

....

Phương Trung Quy đóng cửa lại thì bỗng nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng lông mày cũng chẳng hề nhăn một chút, tiếp tục ra khỏi Phong Hoa như không có việc gì.

"Đạo diễn Phương, mấy bài đăng bịa đặt trên mạng về Việt Từ cùng bản lưu trữ của các trang web đó đều đã bị xóa sạch, nhưng khi chúng tôi định tiến thêm một bước hành động thì phát hiện các trang web đó hoặc là đã bị đóng cửa, hoặc là đã bị thu mua."

Tiểu Dương nhíu mày không hiểu: "Thật là trùng hợp, tần suất trùng hợp rất cao, giống như có người cũng đang làm chuyện giống hệt chúng ta vậy."

Phương Trung Quy hạ mi mắt, trong đầu hiện lên một cái tên, hơi gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cứ tra tiếp đi."

Nói xong quay đầu nhìn toà nhà Giải Trí Phong Hoa cao ngất, ngón tay cuộn chặt, sắc mặt lạnh như băng.

*Chú thích:

Hơ khô thẻ tre: chỉ việc đã hoàn thảnh tất cả cảnh quay. Nếu là cả đoàn phim hơ khô thẻ tre thì có nghĩa phim đã quay xong, kết thúc, còn nếu là diễn viên nào đó hơ khô thẻ tre thì có nghĩa là diễn viên đã hoàn thành xong các cảnh quay có phân đoạn của mình, có thể kết thúc công việc và rời đoàn phim trước.

(Đọc đến chương này mới biết cụm từ "lật kèo" trong tên truyện của tác giả không chỉ có ý là lật kèo trong đời sống mà còn là kèo trên giường nữa nha =)) Kèo đời thì thắng mà kèo giường thì thua, khục khục.

Ngoài ra thấy Phó Tấn yêu đơn phương cũng tội, không đến được với người ta thì tìm người giải quyết nhu cầu sinh lý sòng phẳng cũng được thôi, có điều gã chơi không đẹp với bạn giường, bị người ta phát hiện thì quá chột dạ mà hại người ta đến đường cùng, đã vậy còn xui xẻo đụng phải con ruột tác giả nữa nên thành ra đại bại. Nếu ngày xưa gã dũng cảm một tí, mạnh dạn tỏ tình, bám dính lấy tình yêu thì có khi đã có một câu chuyện thanh mai trúc mã tuyệt đẹp rồi ấy chứ. Lúc trước Phương Trung Quy nhìn một bức ảnh đồng tính hôn môi rồi căm giận có khi bức ảnh ấy là chụp Kỳ Dịch Niên đang hôn đứa nào cũng nên. Mà kiếp trước bạn Phương Trung Quy cũng teo tóp bỏ xừ, chỉ dám nhìn từ xa, coi Kỳ Dịch Niên là thần tượng để sùng bái, thờ như thờ thần, Kỳ Dịch Niên còn chẳng biết là thằng nào. Khổ thế cơ chứ .

_buirambut_)