Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 7: Đàm Tu Uyển tuyệt tình (Thượng)

Lăng Vi là người ta thích nhất trong khoảng thời gian học đại học, cũng là người ta từng hy vọng nàng không tồn tại.

Mà giờ khắc này, nàng đang ở bên trong phòng làm việc của ta, đang đứng trước mặt ta, chất vẫn ta: “Tu Uyển, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

“Mở hành lang triển lãm tranh mà thôi,” ta minh bạch nàng vì sao mà đến, “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”

Nàng nhìn ta chằm chằm: “Ngươi không thể đối với nàng nhân từ một chút sao?”

“Nhân từ?” Ta cười nhạt, “Nàng là một tay ta nuôi lớn, một tay ta bồi dưỡng! Là người quan trọng nhất của ta! Ta vì nàng tốn bao nhiêu tâm huyết, ngươi biết không?! Ngươi cư nhiên dùng hai chữ” nhân từ “tới vũ nhục ta?!”

“Tu Uyển, ngươi buông tha nàng đi.” Lăng Vi không loạn chút nào, hiển nhiên đến có chuẩn bị.

Ta tăng cường độ âm thanh: "Những lời này hẳn là nên để ta nói. Lăng Vi, ngươi buông tha nàng đi.

Trên thế giới có nhiều người như vậy, ngươi cùng ai cũng được, không nên cùng nàng? Nàng mới vừa trở về, ngươi biết ngươi làm như vậy, đối với danh dự của nàng ảnh hưởng lớn bao nhiêu sao? Ngươi đi nghe một chút tin đồn bên ngoài, ngay cả phòng tập thể hình cũng đang nghị luận các ngươi!"

"Tu Uyển, năm năm, " vành mắt của nàng có chút đỏ lên, ngươi vẫn không thể tiếp nhận ta cùng nàng sao?"

“Không thể, đừng nói năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời, kiếp sau, cũng không thể!” Ta nói như đinh đóng cột.

Hai tròng mắt của nàng sâu không thấy đáy. Đây là tín hiệu nàng thương tâm.

“Trừ phi, ngươi có thể làm cho nàng rời khỏi ta.” Ta nghiêng đầu nhìn sang một bên, tượng trưng chỉ cho nàng một lối thoát.

“Đừng giả mù sa mưa.” Lăng Vi buồn bã cười, “Tu Uyển, ta ngày hôm nay không phải tới đây cùng ngươi nói đạo lý. Ta cũng không phải nói không lại ngươi, mới đứng ở chỗ này nghe ngươi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Chỉ là mấy thứ này chúng ta ầm ĩ đến hừng đông cũng vu sự vô bổ. Ngươi đột nhiên muốn mở hành lang triển lãm tranh, không phải là muốn đối với nàng làm ra ám chỉ, áp lực nàng sao? Kỳ thực cho đến hôm nay, ngươi căn bản không cần làm như vậy. Ngươi lần trước ở trên xe đề cập một chút đến chuyện ở phòng tập thể hình, nàng gần đây có ít nhiều thay đổi, lời nói cùng tác phong làm việc cũng thu liễm đi rất nhiều. Nàng bảo vệ ngươi như vậy, cho dù ngươi xảy ra một chút chuyện, bọn ta sẽ tận lực đến hỗ trợ.”

Ta cắn chặc răng, mặt không thay đổi nhìn nàng.

“Nhưng mà ̣ còn ngươi? Ngươi luôn miệng nói nàng là người trọng yếu nhất của ngươi, vậy ngươi có nghĩ tới hay không vì sao năm năm trước, nàng không trở về? Ngươi gặp qua dáng vẻ nàng khi công tác cùng thời điểm nàng rời nhà non nớt có bao nhiêu khác biệt? Hiện tại một mình thông thạo đảm đương mọi phía. Đây không phải nàng đã trải qua rất nhiều lần lột xác? Ngươi cùng ta đều là người từng trải. Chỗ bất đồng chính là, chúng ta khởi điểm còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà nàng lẻ loi một mình. Tu Uyển, một người phải liều mạng như vậy, chỉ có một lý do: Ngày đó nàng ra đi đã không nghĩ trở về.”

“Ngươi đi ra ngoài đi, ta phải gặp khách hàng quan trọng.” Ta ấn nút ngắt tiếng chuông điện thoại, phất tay cắt đứt nàng.

“Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.” Lăng Vi nhìn ta một cái, sắc mặt tĩnh táo đi ra ngoài.

Ta biểu hiện ra vẫn đang trước sau như một mà làm việc, ngực lại giãy giụa lợi hại. Mấy năm nay Lăng Vi kiên trì, ta đều nhìn ở trong mắt, ta không phải là không có cảm động, không phải là không có nhẹ dạ. Nhưng mà ̣... Khi ta ở bên ngoài nghe được người khác nói các nàng rất xứng đôi, trong lòng ta liền ghen tỵ muốn điên. Ta để bút xuống, hai tay nhẹ nhàng đè xuống huyệt Thái Dương, quyết định đến nhìn hành lang triển lãm tranh.

Xe đi qua giao lộ cuối cùng, ngoài ý muốn thấy được Diệu Diệu cùng Lăng Vi, giống như là mới từ hành lang triển lãm tranh đi ra, vừa đi vừa nói cười. Trên đất lướt qua một trận gió, Diệu Diệu nhắm mắt lại quay đầu, Lăng Vi lập tức chắn phía trước nàng, lấy ra khăn tay giúp nàng xoa khóe mắt. Nàng tựa hồ nói gì đó, Diệu Diệu lập tức nở nụ cười, đuổi theo đánh nàng hai cái. Tình cảnh này... Cũng may đèn xanh sáng, ta gia tăng chân ga, đảo mắt thì nhìn không thấy các nàng.

“Ô ô, tỷ ~~~~ Lăng Vi tỷ tỷ nói ta lớn lên giống con cú mèo, ô ô ~~~”.

“Lăng Vi tỷ tỷ là khen mắt ngươi to đi.”

“Ô ô ~~ nhưng mà ̣ nàng xoay đầu của ta, muốn ta chuyển 180° cho nàng xem.”

“...”

Thời điểm mới quen biết, Lăng Vi xa cách không giống như hiện tại. Nàng năm đó chỉ là một tiểu cô nương vô pháp vô thiên bị người nhà làm hư, có điểm không thiết thực tiểu ảo tưởng, cũng có thể vì một ít chuyện điên rồ mà xông pha khói lửa, sẽ không tiếc...

Nàng kéo một cái áo lông cùng rương hành lý rời nhà trốn đi, từ Hải Nam đi đến Thượng Hải, đồng thời son sắt tuyên bố không học ra dạng tuyệt không quay về... Như vậy tiểu hài tử liều lĩnh, sẽ không khiến ta thích. Thế nhưng trên người nàng có một loại khí chất đặc thù, không thể không hấp dẫn tất cả mọi người đến quan tâm nàng, đối với nàng vài phần kính trọng.

“Lăng Vi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?”

“Tốt.”

“Lăng Vi, thời tiết lạnh, nên đổi thành giày xăng-̣đan.”

“Nga, ta quên, hoàn hảo có ngươi nhắc nhở ta.”

“Lăng Vi, ta mua ba bộ găng tay, ta một bộ, muội muội ta một bộ, ngươi một bộ. Thời điểm vẽ nhớ kỹ mang vào a, nếu không muốn nứt da.”

“Cám ơn ngươi, Tu Uyển.”

Ta chủ động tiếp cận nàng, quan tâm nàng, giúp nàng thích ứng cuộc sống ở Thượng Hải. Nàng cũng rất nhanh đem ta làm bằng hữu tốt nhất.

Ta lần đầu tiên mang nàng về nhà, nàng hỏi ta: “Tu Uyển, nhà ngươi tại sao xa như vậy?”

Ta nói: “Đúng vậy, ba mẹ ta mua, bọn họ không hy vọng ta học vẽ, nhưng là ngoài tầm tay với không quản được ta. Liền đem phòng ở mua xa một chút, muốn làm khó dễ ta, để cho ta biết khó mà lui.”

Nàng giật mình mở to hai mắt: “Trời ạ, Tu Uyển, thật nhìn không ra ngươi sẽ làm chuyện như vậy.”

Ta cười: “Vì sao?”

“Ngươi lý trí như vậy, trầm ổn như vậy... Không giống, quá không giống.”

“Ha ha.” Ta cười nàng cũng không hiểu ta. Ta cũng không có như vậy lý trí, ta cũng sẽ vì đồ vật ta xem trọng mà phấn đấu quên mình.

“Ô ~~~ tỷ...”

“Lăng Vi, ngươi đừng khi dễ Diệu Diệu nhà ta.”

“Được rồi được rồi, trong chốc lát trên đường phố, ta mua cho nàng chút kẹo ăn.”

“Ta mới không cần ăn kẹo của ngươ, sẽ sâu răng nha!”

“Ta đây mua cho ngươi khổ qua ăn.”

“Tỷ ~~~~”

“Lăng Vi!”

Quan hệ của ta cùng Lăng Vi ngày cần gần, nàng cũng càng ngày càng nhiều lần chạy đến nhà ta. Nàng thích trêu chọc Diệu Diệu. Mỗi khi thấy các nàng hô to gọi nhỏ trong phòng khách chơi đùa, từ đấy lòng ta dâng lên một niềm hạnh phúc.

Loại hạnh phúc này vẫn duy trì liên tục đến trước đêm tốt nghiệp. Ta đi giúp Lăng Vi thu dọn ký túc xá, trong lúc vô ý phát hiện trên tủ sách nàng kẹp một xấp giấy phác họa thật dày, tất cả đều là vẽ Diệu Diệu. Bên ngoài dùng giấy lớn bao lại, ngụy trang rất khá. Ta ngồi trên viên gạch lạnh lẽo, một tờ lại một tờ liếc nhìn, đau lòng đến chết lặng. Ta xé hết tập tranh của nàng,, đem nàng mắng một trận.

“Diệu Diệu vừa mới vào đại học, ngươi nhìn nàng xem, cuộc đời nàng vừa mới thay đổi. Ngươi muốn làm gì? Tính toán dư luận đè chết nàng?! Đừng nói với ta ngươi cỡ nào thích nàng, nhìn lại tính tình của ngươi. Một nhà vẽ tranh nhỏ, chút tiền lương ngay cả chính ngươi đều nuôi không nổi, còn muốn gạt hại muội muội của ta! Ngươi không xứng!” Ta dùng rất nhiều lý do đường hoàng, âm thanh bén nhọn phát tiết phẫn nộ. Ta không có cách nào khác, bốn năm đối với nàng thật tốt, ta chưa bao giờ làm rõ. Mà giờ khắc này, lòng tự ái không cho phép ta khóc lóc kể kể nàng bạc tình, ta chỉ có thể đem muội muội ta bảo vệ, là việc trọng yếu nhất.

“Tu Uyển, xin lỗi.” Nàng cúi đầu, gần như lấy hết dũng khí nhìn ta.

Kỳ thực chúng ta không hiểu hết.

“Diệu Diệu, chị ngươi bị bệnh, hiện tại đang trong bệnh viện.”

Mấy ngày liên tiếp lăn lộn khó ngủ, rốt cục vất vả lâu ngày khiến ta sinh bệnh. Đầu óc ta quay cuồng mơ mơ màng màng nghe được lão Lý đang cọi điện thoại cho Diệu Diệu.

“Ai bảo ngươi gọi cho nàng?” Ta tức giận liếc hắn một cái.

“Đó không phải là... Người trong nhà.” Lão Lý tính tình rất tốt, cho tới bây giờ đều nghe theo ta.

“Muốn gọi nàng, sẽ không chờ ta tỉnh lại mới gọi? Ngươi thật nhiều chuyện.” Ta trở mình không để ý đến hắn nữa.