Tu Viên ngồi bóc tâm hạt sen ra, xếp hạt thành hình tròn trong một cái khay nhỏ nhưng không ăn.

Điếu Huyền lại nấu canh cá nóng hổi mang tới, múc ra một chén tự tay đút cho y.

Y nuốt xuống, hỏi: “Chàng lại đổi cá khác hả?”

“Ta sợ nàng ăn hoài một loại cá sẽ ngán.

Mỗi ngày một loại, khẩu vị luôn đổi mới.”

Tu Viên nhét hạt sen vào miệng Điếu Huyền: “Cần gì phải vậy? Chỉ cần là chàng làm, món gì ta cũng thích, ăn cả đời cũng không ngán.”

Điếu Huyền cười rạng rỡ: “Ta không muốn nàng chịu ủy khuất.

Ta đã thông báo chuyện hôn sự của chúng ta ra bên ngoài.

Lát nữa sẽ có bà mai đến đo hỉ phục cho nàng.”

“Được rồi.

Canh cứ để đây, ta sẽ uống hết.

Chàng đi thị sát dân tình đi.

Nghe nói hôm qua ở sòng bạc có cãi cọ và đánh nhau rất lớn.”

Điếu Huyền đương vui chợt xụ mặt xuống: “Kệ bọn họ đi! Đánh không chết được đâu.”

“Chẳng phải chàng bảo Thần giới đang lăm le đến chỗ chúng ta sao? Thế thì chàng càng phải siêng năng hơn, chăm lo mọi thứ yên ổn, có vậy họ mới không tìm được sơ hở mà tấn công vào.

Ngoan! Đi đi! Nếu không…”

Tu Viên cười cười vươn bàn tay ra.

Điếu Huyền sợ bị nhéo tai nên đứng dậy hùng hồn nói: “Ta đi ngay!”

Tu Viên chán nản ngồi bóc tiếp hạt sen không chủ đích.

Thành thân rồi, có nhiều chuyện sẽ không giấu được nữa.

Y cũng không thể đeo lớp hóa trang này cả đời.

Nhớ lại tiền kiếp thật tốt, nhưng nhớ lại rồi con đường phải đi bỗng chông gai hơn rất nhiều.

Quỷ Đế sắp thành thân.

Chúng quỷ xôn xao.

Quỷ giới chẳng biết từ khi nào đổi từ màu trắng tang tốc sang màu đỏ chói lọi, khiến cho khắp nơi hoan hoan hỉ hỉ, vì mấy trăm năm rồi bọn họ không được nhìn thấy màu sắc nào khác ngoài màu trắng.

Chiêu Ngạn nghe Viêm Đằng thông báo mà nuốt gọn hạt bí vào họng chưa kịp nhai, nói: “Thành thân thì phải động phòng, động phòng thì chuyện gì cũng bại lộ hết rồi.”

“Chuyện sớm muộn thôi, có gì mà phải bận tâm?” Viêm Đằng hỏi lại.

“Đương nhiên ngươi nói thế rồi, người chịu thiệt đâu phải là bạn ngươi.” Chiêu Ngạn hất mặt lên khinh thường Viêm Đằng.

Viêm Đằng hỏi tiếp:

“Ngươi trông Điếu Huyền giống kẻ vô trách nhiệm thế sao?”

“Không giống, nhưng cũng không biết trước được.

Nam nhân có quyền lực đều là xấu xa, thay lòng đổi dạ một cái thì ai biết đường mà lần? Dù gì cũng có quyền lực mà, chẳng ai làm gì nổi.”

Viêm Đằng bóp cái miệng đang huyên thuyên của hắn: “Nói xiên xỏ ai đó?”

Chiêu Ngạn gạt tay y ra: “Nói nhảm thế đấy, trúng ai thì trúng.”

“Ngươi quản chuyện động phòng của người khác làm gì, lẽ nào muốn vô động phòng chung?”

Chiêu Ngạn bị móc họng, hầm hầm đứng lên.

Đúng là không thể chịu đựng nhau được mà.

Chiêu Ngạn đi thẳng ra cửa, muốn hít thở khí trời trong lành thì gặp một thanh niên mặc y phục trắng tinh, tóc cột xõa bên vai, mặt mũi trẻ con nhưng khí khái hơn người, mày cong mắt sáng, nhìn vào liền biết không phải kẻ tầm thường.

Thiếu niên đi đứng cũng rất tao nhã, cử chỉ khoan thai, tay phải cầm một giỏ tre.

Y hướng hắn hỏi: “Người chắc là Chiêu đạo trưởng rồi.”

Chiêu Ngạn mừng thầm trong bụng: “Khách quý, khách quý, phen này lại có tiền vào rồi.”

Hắn đằng hắng cho có phong thái trịnh trọng, nói: “Đúng là ta.

Công tử tìm ta có việc gì?”

“Ta muốn nhờ Chiêu đạo trưởng tìm giùm đại ca thất lạc của ta.”

Chiêu Ngạn nghe vậy lật đật mời thiếu niên vào trong quán.

Viêm Đằng thấy Chiêu Ngạn trở vào, chưa kịp mở miệng chọc ghẹo thì liền im bặt lại bởi sự xuất hiện của thiếu niên đi sau hắn.

Chiêu Ngạn rôm rả nói: “Có khách!”

Viêm Đằng nhìn thiếu niên kia, thiếu niên cũng nhìn y mỉm cười.

Y đáp hờ hững: “Ừ!”

Chiêu Ngạn mời thiếu niên ngồi xuống ghế.

Ngồi xong, thiếu niên bèn nói tiếp: “Đại ca của ta là người vô cùng, vô cùng tốt.

Ta cùng huynh ấy là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Trong mắt người khác, mẫu thân của ta xuất thân ti tiện, cho nên khi được phụ thân đón về ở cùng, chẳng ai coi ta ra gì.

Chỉ có đại ca, người duy nhất chưa từng khinh thường ta.

Huynh ấy cho ta mọi thứ, là người yêu thương ta nhất trên đời.”

Thiếu niên vừa nói vừa nhìn Viêm Đằng, chỉ thấy sắc mặt Viêm Đằng ngày một sậm hơn, tầm mắt cũng thu hẹp lại.

Chiêu Ngạn đánh hơi được mùi khả nghi, ngắt ngang hỏi:

“Khoan đã, công tử cho hỏi cao danh quý tánh.”

Thiếu niên cười duyên: “À, ta thất lễ rồi, quên giới thiệu trước.

Ta tên Mộ Tước.

Mộ của Mộ Vũ, Tước của Ma Tước.”

Chiêu Ngạn che mặt.

Quỷ thật! Ngôi nhà rách nát của hắn chứa một vị đại điện hạ đã muốn sập rồi, giờ lại từ đâu lù lù xuất hiện thêm một vị nhị điện hạ, phải chăng là điềm báo nơi này sắp thành bình địa, không thể ở lại nữa? Hắn trước giờ không tin cái chuyện có khách quý đến khiến nhà tranh thêm sáng chút nào.

Bởi vì cuộc đời hắn không ngày càng tàn hơn thì thôi, chứ chưa bao giờ có xán lạn hơn.

Mộ Tước im lặng.

Viêm Đằng im lặng.

Bản thân hắn cũng chả biết nói gì.

Chẳng lẽ nói đại ca ngươi đang ở đây nè, khỏi tìm nữa? Hay là nói thà các ngươi lao vào quất nhau sống chết đi, im lặng thế này còn đáng sợ hơn?

Viêm Đằng bỗng đứng lên nhìn Mộ Tước: “Theo ta ra ngoài.”

“Vâng, đại ca.”

Mộ Tước ngoan ngoãn như thỏ con bẽn lẽn đi theo sau Viêm Đằng.

Chiêu Ngạn dụi mắt, tự hỏi hắn không nhìn lầm đấy chứ?

Lan Oanh chợt bước khẽ đến phía sau hắn, hỏi nhỏ: “Là đệ đệ của mỹ ca ca hả?”

Chiêu Ngạn giật mình: “Ừ.

Mà muội làm gì như oan hồn lảng vảng thế?”

“Muội có lảng vảng gì đâu, vừa mới thức dậy bước ra thì thấy có khách mà.”

Viêm Đằng và Mộ Tước đứng ở dưới một tán cây ngoài cổng quán.

Lan Oanh kéo Chiêu Ngạn đến cửa sổ hé ra nhìn lén, vì nhìn trực diện từ cửa chính có vẻ hơi quá đáng.

Nàng nói: “Huynh phải nghiêm túc kiểm điểm đi.

Đệ đệ của mỹ ca ca cũng là một mỹ ca ca.

Xung quanh mỹ ca ca chỉ có huynh là xấu xí thôi.”

Chiêu Ngạn trừng nàng như muốn mổ xẻ nàng ra từng mảnh: “Muội có thôi cái trò sỉ nhục ta không?”

“Ối dào!” Lan Oanh kích động la lên.

“Ôm nhau kìa!”

Chiêu Ngạn nhìn ra.

Mộ Tước quả thật đang ôm chầm lấy Viêm Đằng.

Chiêu Ngạn ngứa ngứa trong lòng: “Huynh đệ sao lại ôm nhau?”

“Thì huynh đệ mới phải ôm nhau chứ, chắc là tình cảm giữa họ tốt đẹp lắm.”

Viêm Đằng đẩy Mộ Tước ra.

Mộ Tước trao cho Viêm Đằng giỏ tre trên tay rồi bỏ đi.

“Không biết trong giỏ có cái gì ngon không?” Lan Oanh sáng mắt lên trông đợi.

Viêm Đằng cầm giỏ tre vào lại quán, một mạch vứt thẳng vào túi rác.

Lan Oanh nhìn thái độ Viêm Đằng có vẻ giận dữ, không dám hỏi vì sao, chỉ lén nghía mắt vô túi rác, thì ra đều là đào tươi.

Viêm Đằng trở vô phòng.

Lan Oanh nắm tay áo Chiêu Ngạn giục đi hỏi thử.

Chiêu Ngạn trấn an nàng: “Không sao đâu.” Rồi âm thầm bước theo sau Viêm Đằng.

Viêm Đằng nằm trên giường, hai tay gác sau đầu, chân này vắt lên đầu gối chân kia.

Chiêu Ngạn rụt rè đến ngồi cạnh.

Y muốn hỏi lại thôi, cứ thế chần chừ hơn nửa nén hương thì nghe Viêm Đằng hỏi trước:

“Kim đan trong người ngươi thế nào rồi?”

“Rất tốt.

Hôm qua vận công phát hiện bắt đầu có chút pháp lực rồi.”

“Cố gắng tu luyện để nó hòa làm một với thân thể ngươi.

Đợi dự xong hôn lễ của Điếu Huyền, ta quay về Thần giới một chuyến.

Để cho an toàn, ngươi và tiểu nha đầu đừng ở đây nữa, đến chỗ Điếu Huyền ở tạm một thời gian, đợi ta trở về.”

Chiêu Ngạn hỏi thẳng một câu: “Ngươi đi rồi, còn mạng trở về không?”

“Ta không thể trốn tránh cả đời.

Ai nợ ta thì ta phải trở về đòi lại.

Những năm qua ta trốn tránh không phải là thừa.

Cái gì cần biết ta đều đã biết gần hết, chỉ còn mỗi Hung Thần Đồ là chưa rõ nguyên do bên trong thôi.”

Nghe Viêm Đằng nhắc đến đây, Chiêu Ngạn bèn biến ra Hung Thần Đồ, mở cho y xem: “Manh mối thì ta không phát hiện ra, nhưng có một chuyện không biết là có liên quan không.

Ta định đợi tìm hiểu kỹ càng rồi mới nói với ngươi, giờ lại là lúc cấp bách nên nói luôn cũng được.

Ngươi nhìn kỹ Bích Lương Cầm đi, ở phần cuối đàn màu vẽ có chút khác biệt so với các chỗ xung quanh.

Ngươi nói Mộ Tước là người cầu toàn.

Ta cho rằng không thể nào khi vẽ mà để lại sơ sót này được.”

“Vậy cho nên?”

“Ta nghi ngờ nó không phải màu vẽ nguyên thủy, mà bị một loại chất lỏng gì đó màu xanh tương tự bắn lên.”

Viêm Đằng nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ ra gì đó quan trọng: “Máu của Long tộc là màu xanh.

Vị tỷ tỷ mà lần trước ta nói với ngươi Văn Cơ là người của Long tộc.”

Chiêu Ngạn suy ra: “Tức là nói Văn Cơ bởi một nguyên do nào đó đã làm rơi máu của mình vào đây? Nhưng nói vậy có chủ quan quá không? Thần giới nhiều người như vậy, người của Long tộc ở đó chắc không ít đâu nhỉ?”

“Đúng là không ít, nhưng nếu tỷ ấy đã nhắc nhở ta về bức tranh này, thì tỷ ấy và bức tranh này phải có một mối liên hệ nào đó.”

Chiêu Ngạn gật đầu: “Giả dụ đốm xanh khác biệt này là máu của Văn Cơ, vậy hồn phách của Văn Cơ chắc là đang bị nhốt trong bức tranh.

Chỉ cần chúng ta gọi được hồn phách ấy ra, không phải là chứng minh được ngươi vô tội sao?”

Viêm Đằng bỗng cười điểm ngón tay vào giữa trán hắn: “Nói thì dễ! Làm sao gọi? Tỷ ấy là thần, không dùng được thuật chiêu hồn của quỷ đâu.”

“Vậy thì dùng cách của thần để gọi.

Thần giới chắc cũng phải có người từng nghiên cứu qua mấy thuật gọi hồn đại loại như thế chứ.”

“Bành Dã thần quân có nghiên cứu về mấy cái bói toán chiêu hồn đó, nhưng trước kia đệ tử ông ta yêu thương nhất tham lam của công bị ta bắt được lỗi, ông ta đến cầu xin ta tha cho y một lần nhưng ta vẫn thẳng tay đuổi y khỏi thần giới.

Từ đấy về sau ông ta vô cùng ghét bỏ ta.

Lúc ta bị tội, ông ta còn thêm dầu vào lửa.

Khi ta bỏ trốn, ông ta tính ngày tính đêm tính ra nơi ẩn trốn của ta.

Ngươi nghĩ ông ta có chịu giúp ta chiêu hồn không?”

“Không sao, không nhờ người ta được thì tự nhờ mình.

Ta có thiên phú với mấy cái đó, chỉ cần ngươi tìm sách của Thần giới về cho ta đọc, ta đảm bảo sẽ làm được.”

“Trong kho văn thư của Trạch Dương thần quân có đủ loại ghi chép, chắc là sẽ tìm được thứ ngươi cần, nhưng mà…”

“Lại là kẻ thù của ngươi nữa hả?” Chiêu Ngạn giật mí mắt linh tính hỏi.

“Ta chưa từng có thù oán gì với hắn ta hết, nhưng năm xưa hắn vì lợi ích bản thân đã khai dối rằng chính mắt nhìn thấy ta mở phong ấn của Khải Huyền Nhai.

Hắn là kẻ vô cùng được trọng vọng ở Thần giới, quanh năm chỉ làm bạn với văn thư, chẳng bao giờ xen vào chuyện tranh đấu của ai khác, nếu tính về mặt huyết thống thì còn là tiểu thúc của ta.

Chính vì bị một kẻ có địa vị như vậy chỉ trích, ta mới không thể biện minh được.”

“Ái chà chà, đại điện hạ ngươi kẻ thù cũng không ít nhỉ? Thế này đi, người ta không cho đọc quang minh chính đại thì chúng ta lén la lén lút đọc là được.

Đã gọi là kho văn thư, chắc không thể nào canh phòng cẩn mật cả ngày.

Ta theo ngươi lên Thần giới tung hoành một phen.”

“Sẽ rất nguy hiểm.”

Chiêu Ngạn cười hì hì: “Không sợ! Ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta.”

Viêm Đằng ôm đầu Chiêu Ngạn dựa sát vào đầu y: “Thật ngốc!”

Hôm sau, Mộ Tước lại đến, vẫn như cũ mang một giỏ đào tươi cho Viêm Đằng.

Chiêu Ngạn và Lan Oanh đã ra ngoài chợ mua thức ăn.

Viêm Đằng đặt giỏ qua một bên bàn: “Không phải nói tự ta sẽ về đó sao? Ngươi là muốn áp giải ta về?”

Mộ Tước chạy lại ôm cánh tay Viêm Đằng ngả đầu vào: “Đại ca, Tước nhi không có ý đó.

Tước nhi nhớ huynh nên đến gặp huynh thôi.

Ta chưa nói gì với bọn họ cả.

Huynh chẳng phải thích ăn nhất là đào sao? Mỗi quả đều do ta tự tay trèo lên cành hái.

Ta có mang cả rượu Thiên Tuế mà huynh thích nữa.

Chúng ta vừa uống rượu vừa ăn đào như xưa được không?”

“Chúng ta không còn như xưa nữa rồi.” Viêm Đằng gạt người Mộ Tước ra.

Mộ Tước cười ngây thơ: “Sao lại không chứ? Đại ca trong lòng ta chưa bao giờ thay đổi.”

“Nhưng Tước nhi trong lòng ta thì thay đổi rồi.”

“Đại ca, ta không hiểu a.”

“Ngươi từng làm gì với ta thì tự ngươi hiểu.

Nếu quả thật Tước nhi mà ta từng yêu thương từng bảo vệ vẫn còn đấy, ngươi sẽ không đối với ta như vậy.” Viêm Đằng phất tay áo, lạnh nhạt quay lưng về phía Mộ Tước.

Mộ Tước tiến sát lưng y dựa vào, gọi mềm mỏng: “Đại ca, ta có thể thay đổi với tất cả mọi người trong tam giới này, nhưng với huynh, trước giờ ta chưa từng thay đổi.

Nếu huynh cảm thấy ta thay đổi, là do huynh chưa từng hiểu ta.

Rồi sẽ có ngày huynh hiểu ta thôi.”

Mộ Tước quay đi.

Viêm Đằng hất tay cho giỏ đào và rượu rơi đổ xuống sàn.

Chiêu Ngạn và Lan Oanh đi chợ về, nhìn thấy đào rơi vương vãi liền biết là ai đã đến.

Chiêu Ngạn vờ như không quan tâm, nhặt một đống đổ vỡ bỏ vào túi rác, vui vui vẻ vẻ cùng Lan Oanh ngồi bàn ăn uống.

Đêm đến, tuy ngủ cách một bức vách nhưng Chiêu Ngạn vẫn nghe rõ hơi thở nặng nề của Viêm Đằng.

Y có tâm sự, và đêm nào cũng thức trắng.

Một đêm, Chiêu Ngạn cầm một bầu rượu nhỏ bước sang vách bên kia.

Mẹ nó! Hắn rít thầm trong bụng.

Nói trắng ra là hắn lại tự nguyện hiến thân đó.

Da mặt hắn đủ dày rồi, còn dày hơn cả tường thành nữa, cũng không sợ bị Viêm Đằng cười vào mặt.

Viêm Đằng đang đứng tựa cửa sổ ngắm trăng, nhìn thấy hắn sang thì ngạc nhiên: “Sao không ngủ đi?”

Chiêu Ngạn mở nắp bầu rượu ra uống.

Hắn không biết uống, mới uống một ngụm đã đỏ hồng cả mặt.

Hắn đưa bầu rượu sang chỗ Viêm Đằng, nói: “Đến nộp mạng!”

Viêm Đằng cười uống hết bầu rượu rồi tiến lại bế sốc cả người hắn lên.

Kết giới lại được lập nên.

Viêm Đằng chưa bao giờ thô bạo với hắn, nhưng đêm nay lần đầu vào có chút không suôn sẻ, cho nên làm hắn đau hơn ngày thường một chút.

Lần thứ hai, hắn tự ngồi lên người y, tóc xõa tứ tán, liếm môi đầy mị hoặc nhấp hông xuống.

Viêm Đằng khuyên ngăn hắn: “Không cần cố quá sức.”

Chiêu Ngạn hít sâu, thở ra nói: “Muốn…muốn ngươi thoải mái! Ahhh!”

“Vậy ngươi phải cố hơn nữa!”

Chiêu Ngạn nghe xong thực nổi nóng: “Khốn kiếp! Vô sỉ! Đừng có chọc ta chửi lúc đang làm chuyện này chứ?”

Viêm Đằng cười lớn, trợ giúp hắn một tay, xoa xoa đầu nhũ hắn tán thưởng: “Ngạn nhi làm thật thoải mái!”

“Câm!”

“Tên sắc quỷ trong mộng từng gọi ngươi như vậy, ta gọi không được sao?”

“Câm nha! A…Ta nổi điên rồi đó.”

Lúc ấy là bởi vì hắn lười nghĩ tên, bèn thêm đại một chữ nhi vào cho nữ tính xíu mới gạt được tên sắc quỷ Cố lang kia.

Khi nghe tên ấy gọi cũng thấy thường thôi, nhưng bị Viêm Đằng gọi lại thấy nổi cả da gà.

Không thể chấp nhận được!

“Ngạn nhi…” Viêm Đằng cố tình nắm đầu nhũ hắn kéo ra, hại hắn giật cả gân trán.

“Ngươi cũng là sắc quỷ…Câm! Câm miệng lại!”

“Ngạn nhi…”

“…”

Mẹ kiếp! Bị tên này nắm thóp rồi.

Sáng sớm, Chiêu Ngạn thức dậy, giật mình phát hiện thứ kia còn ở trong người mình.

Hắn động một chút, định rút ra, không ngờ bị Viêm Đằng điểm tới.

“A…sáng rồi…muốn làm tới chết lão tử hả?”

“Ừ, muốn làm ngươi tới chết.” Viêm Đằng đáp thẳng thắn.

Chiêu Ngạn thấy tình thế không ổn, xuống nước: “Viêm đại quý nhân, tha ta, không chịu nổi nữa…a…thật đó…sẽ gây ra án mạng mất…”

“Lần cuối.”

Viêm Đằng hôn vào tai hắn hứa hẹn.

Hắn chửi thầm hàng trăm hàng ngàn lần.

Khốn kiếp! Đêm qua ngươi cũng nói y chang vậy..