“Vậy ngươi đến thôn này là để truy bắt Tằng Thư sao?”

“Ta đúng là muốn bắt Tằng Thư, nhưng Tằng Thư được Thần giới bảo vệ, ta làm sao mà bắt nổi? Gần đây, Tằng Thư mới xuống nhân gian, bất quá lại đi cùng với Hồng Lô.

Hồng Lô muốn giết Triều Phượng đến điên rồi.

Ta nói cho cô ta biết sự thật, cô ta lại nói chẳng quan trọng, dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Hơn nữa chính là do Tằng Thư cứu cô ta, nếu không năm ấy một mình cô ta ở Thần giới đã chẳng sống nổi.

Hai bọn họ bây giờ có cùng một chủ nhân.

Ta đối đầu với Tằng Thư cũng xem như đối đầu với cả Hồng Lô, cho nên chưa thể ra tay.”

Chiêu Ngạn không đồng tình về việc Hồng Lô vô duyên vô cớ đem cái chết của người yêu cô ta đổ tội cho Triều Phượng, nhưng có một chuyện Hồng Lô nói rất đúng.

Năm ấy là ai phản bội ai thì còn quan trọng gì, đều đã là chuyện cũ rích tới nỗi chẳng ai muốn nhớ.

Chỉ có đầu gỗ như Viễn Hành vẫn còn tức tối mà đi tìm cho ra lẽ.

“Vậy vừa hay.

Ngươi bỏ qua chuyện cũ đi.

Miễn còn sống là tốt rồi.”

“Ngươi không tức giận sao?” Viễn Hành không tin được Chiêu Ngạn lại ngang nhiên vô trách nhiệm, xem nhẹ mọi thứ như thế.

“Tức giận cũng chẳng thể biến thành cơm mà ăn.

Huống hồ hiện tại ta và Ân Ni sống cũng không tệ.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”

“Ta không cao cả được như ngươi.” Viễn Hành rót một tách trà uống cái ực như nuốt trôi cơn giận xuống.

“Nói cả buổi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao lại đến thôn này?” Chiêu Ngạn lại hỏi.

“Ta mất dấu của Tằng Thư rồi, chỉ còn biết đi theo Hồng Lô.

Hồng Lô đang ở thôn này.

Ta nghĩ hai người bọn họ có kế hoạch gì đó, sớm muộn cũng sẽ gặp nhau để liên lạc thôi.”

“Không phải ngươi nói không thể ra tay sao?”

“Khi hai người họ đi cùng nhau, ta đánh Tằng Thư thì Hồng Lô cũng xen vào nên mới không ra tay được.

Nếu là lúc Tằng Thư đi một mình thì đương nhiên có thể.

Các ngươi không muốn tính nợ cũ là các ngươi rộng lượng, nhưng ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ta đâu.”

Lan Oanh nghe đến đây thì hỏi: “Hành ca ca, huynh vẫn còn pháp lực sao?”

Viễn Hành ngỡ ngàng: “Đương nhiên là còn! Sao muội hỏi kỳ vậy?”

Chiêu Ngạn và Lan Oanh nhìn nhau cười.

Chiêu Ngạn thản nhiên nói: “Bọn ta lúc lên được Khải Huyền Nhai đều mất hết rồi.

Viễn Hành có chút không tự nhiên hỏi lại: “Vậy sao? Thế thì lạ quá, cả ta và Hồng Lô đều còn mà.”

“Đúng là lạ quá.” Chiêu Ngạn cũng hùa theo cho có với Viễn Hành, không định đào sâu vào.

Ra khỏi tửu lâu, Viễn Hành cùng với Chiêu Ngạn và Lan Oanh chia đường mà đi.

Lan Oanh sống cạnh Chiêu Ngạn đã lâu, nhìn thái độ khi nãy của hắn đã ngầm hiểu ra gì đó.

Nàng hỏi: “Hành ca ca có gì khả nghi sao?”

“Ngoại trừ chuyện hắn còn pháp lực rất khả nghi ra, còn lại đều ổn cả.

Quy Hải đẩy Hồng Lô thoát khỏi Khải Huyền Nhai nên Hồng Lô còn pháp lực chẳng có gì lạ.

Nếu hắn cũng rơi xuống Khải Huyền Nhai như chúng ta, hắn tuyệt đối không thể lành lặn trở ra được.

Pháp lực của ta khi xưa cao hơn hắn nhiều mà còn thành phế nhân như bây giờ.

Nói thật, ta không tin hắn giữ nổi mạng chứ đừng nói là còn pháp lực.”

“Ý huynh là Hành ca ca không hề bị đẩy xuống Khải Huyền Nhai? Hắn cũng là kẻ phản bội?”

Chiêu Ngạn khẳng định: “Hắn chắc chắn không bị đẩy xuống, nhưng hắn không phải là kẻ phản bội.

Thái độ của hắn khi nói về sự phản bội của Tằng Thư rất kịch liệt, cho thấy hắn căm hận Tằng Thư là thật.”

Lan Oanh ôm đầu: “Thế này thì rối quá.

Hai vị tỷ tỷ kia đang mưu đồ gì đó, Hành ca ca lại không đáng tin, nhưng mà bọn họ đều có mặt ở đây, chúng ta có nên đổi chỗ ở cho an toàn không?”

“Chúng ta không còn pháp lực, dù họ đấu đá thế nào cũng chẳng liên quan chúng ta, mà chúng ta trong mắt họ chắc là không còn giá trị gì đâu.”

Lan Oanh gật gật.

Điều này nghe hơi phũ phàng nhưng lại là sự thật.

Những mầm cải ngày một cao hơn.

Tình Nhân Quán hương hỏa lúc tốt thì tốt đến bận tối tăm cả ngày, lúc không tốt thì vắng vẻ mấy hôm liền chẳng có ai đến viếng.

Chiêu Ngạn đã quá quen với khung cảnh đìu hiu, khói nhang lạnh lùng, cho nên cũng không thấy gì lạ.

Hôm nay, Chiêu Ngạn nhận được một mối trang điểm cho người chết.

Là con gái của một nông phu, sắp lấy chồng thì lại chết tức tưởi ngoài đồng.

Tuần bổ nói là án cưỡng bức, nhưng tìm mãi chưa tìm ra thủ phạm.

Hắn thấy cô gái thanh xuân xinh đẹp, cũng có chút chạnh lòng, đặc biệt trang điểm kỹ một chút cho người chết được ra đi phong quang.

Lúc hắn trở về Tình Nhân Quán, bắt gặp Tu Viên đang nói chuyện với Lan Oanh.

Vừa thấy hắn, Lan Oanh liền đứng dậy, đem giỏ bánh mà Tu Viên tặng vào phòng vừa ăn vừa đọc sách, để hai người họ nói chuyện riêng với nhau.

Chiêu Ngạn cũng có mua thức ăn, đặt giỏ lên bàn hỏi Tu Viên: “Ăn không?”

“Không đói.”

Chiêu Ngạn ngồi xuống mở giỏ ra ăn tự nhiên.

Tu Viên cười hắn: “Còn giận ta lần trước nói chuyện riêng với quý nhân nhà ngươi không cho ngươi nghe sao?”

“Không thèm giận.” Chiêu Ngạn le lưỡi trêu Tu Viên rồi ăn tiếp.

“Quý nhân nhà ngươi đúng là quý nhân đấy.

Ráng giữ cho tốt, đừng để người khác cướp mất.”

Chiêu Ngạn nói lẫy: “Làm như ta thân với hắn lắm vậy? Người ta đi đâu cũng đâu có nói cho ta biết.”

“Đôi khi thân thiết cách mấy cũng có những chuyện riêng tư không tiện nói ra, hoặc là ngại không thể nói ra…”

Chiêu Ngạn dừng ăn ngẩng lên.

Tu Viên lại nói: “Ta nhớ được kiếp trước rồi.

Bấy lâu nay vẫn đợi một người, chính là người có thể nói cho ta biết kiếp trước của ta thế nào.”

“Nhớ được là chuyện vui hay là chuyện buồn?” Trông sắc mặt ảm đạm của Tu Viên, Chiêu Ngạn không nghĩ là hắn đang vui mừng vì nhớ lại.

“Là chuyện không vui nhưng nhất định phải nhớ ra, vì chỉ có nhớ ra ta mới biết mình nên đi về đâu.”

“Chúc mừng ngươi.” Với tư cách là bạn, Chiêu Ngạn cũng chỉ có thể nói được như vậy.

“Được rồi, đến chỉ để nói với ngươi mấy lời này thôi.

Thời gian tới nếu ta có mất tích cũng đừng thấy kỳ lạ.”

“Ngươi định giở trò gì vậy?”

Tu Viên đứng dậy, từ từ đi ra cửa, chỉ để lại một câu không biết là thật hay giả: “Ta đi hẹn hò.”

Chiêu Ngạn chính thức rơi vào thời kỳ phiền muộn dai dẳng, nhiều ngày nhiều đêm không ngủ yên.

Ngay đến Tu Viên suốt ngày chỉ biết ôm khư khư đống sổ sách ở Quỷ giới còn biết đi hẹn hò, cú sốc này đã triệt để đánh thức bản năng cô đơn trong hắn.

Hắn bàn bạc với Lan Oanh: “Có phải chúng ta đã cô đơn quá lâu không?”

Lan Oanh nhìn hắn như kiểu gặp phải quái vật: “Ý huynh là sao?”

“Là thế này, ta đang nghĩ chúng ta có nên đi hẹn hò không? Dù gì thì…” Hắn đang định nói cái lần cùng Viêm Đằng bày sạp vẽ ở Quỷ giới có nghe nói Quỷ giới sắp tổ chức lễ hội thả đèn, dĩ nhiên đều phải là đèn trắng.

Lễ hội này là cơ hội rất tốt để cho các nam thanh nữ tú xem mắt lẫn nhau.

Lan Oanh la lên như không thể nào tin được: “Huynh không còn thích đại điện hạ Triều Phượng sao?”

Chiêu Ngạn vội vàng nhào tới bịt miệng nàng lại: “Muội nói bậy gì vậy?”

Lan Oanh đá vào chân hắn cố gỡ ra: “Muội ở bên cạnh huynh lâu như thế, có gì mà không hiểu chứ? Thích người ta cứ nói đại là thích, che che giấu giấu làm gì? Muội cũng không bảo là phản đối, chỉ là không ủng hộ thôi.

Muội thích mỹ ca ca hơn.”

“Muội thích người ta thì người ta sẽ ở cạnh muội cả đời chắc? Cũng phải xem muội có tư cách thích người ta không nữa?”

Chiêu Ngạn đi ra ngoài cửa, vô tình đụng mặt Viêm Đằng đang đi tới.

Hắn trợn mắt nín thở, không biết Viêm Đằng có nghe thấy những lời khi nãy không?

“Có gì vui vậy? Từ bên ngoài đã nghe hai người lớn tiếng rồi.” Viêm Đằng hỏi.

Chiêu Ngạn đá mắt với Lan Oanh ra hiệu.

Lan Oanh cười bĩu môi: “Không gì á! Ngạn ca ca muốn đi hẹn hò thôi.”

“Hẹn hò?” Viêm Đằng mỉa mai nhìn Chiêu Ngạn: “Với bộ dạng này sao?”

Chiêu Ngạn sừng sộ lên: “Bộ dạng này thì sao? Bộ dạng này có gì đắc tội với tổ tông ngươi hả?”

Viêm Đằng vung roi ra siết lấy thắt lưng hắn.

Hắn ngỡ ngàng: “Này, ngươi động thủ thật đó hả?”

“Đi theo ta đến Quỷ giới.”

“Làm gì?”

“Ở đâu ra nhiều câu hỏi đến thế?”

Viêm Đằng mở vòng xoáy không gian, thẳng thừng kéo Chiêu Ngạn vào trong.

Nơi mà họ rơi xuống chính là Địa Hạ Cung của Điếu Huyền.

Điếu Huyền nhìn Viêm Đằng rồi lại nhìn đến Chiêu Ngạn hỏi: “Ngươi đến là được rồi, kéo theo hắn làm gì?”

Chiêu Ngạn đơ mặt ra.

Cũng đâu phải hắn tự nguyện đến.

Sợi roi của Viêm Đằng còn quấn ngang eo hắn không thấy sao?

Viêm Đằng thu roi: “Quỷ phán của ngươi đi rồi, không phải ngươi đang định tìm một người mới sao? Hắn ngoài viết chữ rất tệ thì còn lại cũng tạm xài được.”

Cơ mặt của Chiêu Ngạn giật mạnh, sau đó lại đơ ra tiếp.

Thì ra là giới thiệu việc làm cho hắn sao?

“Không cần.

Ngươi giải quyết phiền phức của ta trước đi.

Bây giờ ta mỗi ngày đều phiền đến sắp chết đây.”

“Dẫn ta đi xem.”

“Theo ta!”

Điếu Huyền đi trước, Viêm Đằng liền bước theo sau.

Chiêu Ngạn đứng khù khờ tại chỗ.

Hai kẻ này cứ làm như hắn vô hình không bằng.

Hắn hét lớn: “Còn ta thì sao?”

“Chờ ta ở đây, lát ta gọi người mang đồ ăn tới cho ngươi.” Viêm Đằng quay lại cười một cái với hắn rồi đi tiếp.

Điếu Huyền đưa Viêm Đằng đến hoa viên, chỉ vào hai nữ nhân đang ở trong mái đình.

Một người nằm trên ghế dài ngắm hoa, người khác đang cho cá chép ăn.

Người cho cá chép ăn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành giống hệt như Bội Đề, người ngắm hoa thì khí chất bình thường, dung mạo bình thường, không có gì nổi bật.

“Bội Đề thực đã quay lại rồi sao? Không phải là chuyện đáng mừng sao?”

Điếu Huyền thở dài: “Nếu chỉ có một người là đáng mừng, đằng này có tới hai người.

Cái người có khuôn mặt giống hệt Bội Đề kia đến trước, tên là Tố Vân, người có khuôn mặt khác biệt kia đến sau, tên là Tần Mi.

Ta đã hỏi qua hết hai người, bọn họ đều biết được những chuyện kiếp trước của Bội Đề và ta, nhưng Bội Đề vào luân hồi thôi chứ không phải đi phân thân, không thể nào cùng lúc là hai người được.

Chắc chắn một người trong số đó là giả.”

“Trong lòng ngươi có phải đã tìm thấy kẻ khả nghi rồi không?”

“Mấy trăm năm qua ta luôn đi tìm Bội Đề, tam giới này ai cũng biết, cho nên cũng không thiếu những kẻ từng giả danh Bội Đề chuyển thế đến tìm ta lừa gạt.

Bất quá, bọn họ đều không nói được quá khứ giữa chúng ta.

Nhưng hai cô gái này lại khác, họ có thể nói ra rõ ràng như tự mình trải qua, thậm chí Tố Vân đó còn có khuôn mặt giống hệt Bội Đề.

Tuy nhiên, ta không có cảm giác gì với cô ta cả.

Cô ta cũng không thể làm cho lông phượng hoàng phát sáng.

Ngược lại Tần Mi kia cho ta cảm giác thân quen rất khó nói nên lời, còn khiến lông phượng hoàng phát sáng được.”

“Đưa ta đi xem thể xác của Bội Đề.”

“Liên quan gì chuyện này?” Điếu Huyền giật mắt hỏi.

“Ta nghĩ là liên quan rất lớn.”

Điếu Huyền không hỏi nữa, dẫn Viêm Đằng đến một hầm băng nằm bên dưới Địa Hạ Cung.

Hầm băng này bốn vách trong suốt, ở giữa có một cỗ quan tài bằng băng đựng thể xác của một nữ nhân mặc váy xanh, làn da trắng nhợt.

Hai tay nàng khép hờ trên bụng giống như đang ngủ say, tiếc rằng đây là giấc ngủ vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.

Viêm Đằng đặt tay bên ngoài quan tài, nhắm mắt tập trung linh lực kiếm tìm gì đó.

Đến khi tìm ra, y mới mở mắt nói: “Nơi đây còn thần khí sót lại.”

“Ngươi đang muốn nói có người của Thần giới đã đến đây?”

“Không hẳn phải là người Thần giới, chỉ cần người này sử dụng một món pháp khí của Thần giới, vẫn sẽ lưu lại thần lực tứ tán vào không khí.”

Điếu Huyền nhíu mày khó tin: “Pháp khí gì?”

“Tương Thủy Kính.”

“Ngươi đã biết được gì rồi?”

Viêm Đằng nói thẳng ra: “Còn nhớ lần ngươi cùng ta hợp lực thả Cùng Kỳ ra không? Thần giới đã cử xuống rất nhiều thần quân thu phục nó.

Một trong số đó là người mà ta cố tình dẫn dụ xuống, Trạch Cư Thần Quân.

Ông ta vô cùng am hiểu về các món pháp khí.

Ta nhân chuyện của Cùng Kỳ bắt nhốt Trạch Cư lại.

Thần giới cho rằng ông ta bị Cùng Kỳ giết hại nên không có nghi ngờ gì.

Ở chỗ Trạch Cư, ta thăm dò được Tương Thủy Kính thì ra vốn có một cặp uy lực như nhau.

Một ở trong tay mẫu hậu ta, cái còn lại trong tay của một vị công chúa giao tộc.

Ta luôn cho rằng Tương Thủy Kính phản bội mình, nhưng xem ra không phải vậy.

Cái của ta đã bị đánh tráo, thay thế bằng cái của kẻ khác.

Vì vậy, nó không nghe lời ta mà chỉ nghe lời chủ nhân đích thực của nó.

Ta cũng đã đến Đông Hải điều tra.

Vị công chúa này không có tỷ muội gì, lúc qua đời đã trao Tương Thủy Kính cho người hầu nữ thân cận nhất gọi là Tỉ Nhu, mà Tỉ Nhu chính là mẹ ruột của Mộ Tước.”

Điếu Huyền sắp xếp một chút rồi nói: “Vậy đám người ta gặp ở Tây Hoang cầm Tương Thủy Kính là thuộc hạ của Mộ Tước? Y giết ta không nổi, nên mới tấn công vào nhược điểm của ta là Bội Đề.”

Viêm Đằng tán thành: “Ta cũng nghĩ là vậy.

Tương Thủy Kính có thể soi ra quá khứ của một người, do đó ta nghi ngờ có kẻ đã dùng nó soi qua thể xác của Bội Đề lấy đi phần ký ức, sau đó giả dạng làm Bội Đề không chút sơ hở.”

Điếu Huyền cười lạnh: “Mộ Tước ngồi vững ở trên Thần giới rồi lại muốn đụng đến cả Quỷ giới của ta? Đúng là coi trời bằng vung, cho rằng thiên hạ tùy y khống chế hay sao?”

“Hắn trước giờ không biết khiếp sợ ai cả, đó từng là điểm khiến ta thưởng thức nhất, nhưng giờ là căm ghét nhất.

Có điều ta đã nghĩ ra cách giúp ngươi phân biệt trong hai nữ nhân đó ai là Bội Đề thật sự.

Tương Thủy Kính có thể tái hiện những chuyện các ngươi từng làm, lại không thể tái hiện những chuyện các ngươi chưa từng làm.”

Điếu Huyền đập tay vào lòng bàn tay, khoảnh khắc bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi!”

Khi đưa Viêm Đằng đi ra, Điếu Huyền dùng pháp lực phong ấn hầm băng lại.

Trước giờ không phong ấn vì y cho rằng Quỷ giới là địa bàn của mình, Địa Hạ Cung là nhà của mình, chẳng ai dám động đến.

Không ngờ được cánh tay của Thần giới lại có lúc vươn dài đến tận nhà của y, quấy rối thê tử y yên ngủ.

Điếu Huyền một mình quay trở lại hoa viên, Viêm Đằng thì đến đại điện, thấy Chiêu Ngạn đang ngồi gắp thức ăn lia lịa không kiêng nể gì cả.

Chiêu Ngạn thấy y về cũng không buồn ngừng lại, hời hợt hỏi: “Hai ngươi không cùng về sao?”

“Hắn đi xử lý chuyện riêng tư.”

“Riêng tư?” Chiêu Ngạn cười nhạo báng.

“Hắn có, Tu Viên có, ngươi có, ai cũng có…” Hắn định nói tiếp chỉ ta là không có, nhưng giống như tự xát muối lên vết thương nên thôi.

Dạo này hắn bị bọn họ ném sang một bên như thứ thừa thãi hơi bị nhiều.

“Thôi!” Chiêu Ngạn gác đũa cái cạch, đứng dậy hiên ngang: “Ăn no rồi, làm gì tiếp theo đây?”

Viêm Đằng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi giận dỗi cái quái gì?”

“Viêm đại công tử, Viêm đại quý nhân, ta không có giận dỗi gì hết, mà ta cũng không dám giận ngài.”

Viêm Đằng đưa Chiêu Ngạn về lại Nhân giới.

Lôi đi lôi lại cả buổi, cơ thể Chiêu Ngạn thấm mệt rồi.

Hắn đem y phục mới đi ra bờ sông cởi trần như nhộng lao xuống tắm rửa.

Viêm Đằng sắp đi ngủ, sực nhớ có thứ chưa đưa cho Chiêu Ngạn, nhìn qua bên kia vách không thấy ai nên tản bộ ra ngoài bờ sông.

Chiêu Ngạn đang vừa hát vừa giơ cao tay tưới nước xuống, nghe thấy tiếng bước chân đi ra, xoay người lại phát giác là Viêm Đằng thì lập tức lặn xuống sâu nhất có thể, chỉ chừa ra mỗi cái đầu ngóc lên trông rất quái dị.

Viêm Đằng bật cười: “Ta không thèm nhìn ngươi đâu, có cần làm quá lên vậy không?”

Chiêu Ngạn gào: “Chẳng phải có kẻ bảo không thích tiếp xúc với người khác sao? Ta đây cũng không thích để người khác nhìn thấy thân thể mình.”

Viêm Đằng lấy ra một vật gì đó trong ngực áo đặt xuống đống y phục mới của Chiêu Ngạn: “Đi xa về có quà cho ngươi.

Đừng giận dỗi nữa.”

Viêm Đằng đặt xong trở lại nhà.

Chiêu Ngạn bần thần một lúc, bơi lại đống y phục, có một vật nho nhỏ đang phát sáng.

Hắn cầm lên, là một cái bông tai hình ngà voi, vừa có đốm trắng như ngọc trai, vừa có đóm đỏ như san hô, chẳng biết là quái gì.

Có điều, vì hắn thấy thật đẹp, cho nên miễn cưỡng đeo lên tai phải.

Chiêu Ngạn soi tai xuống mặt sông, cười như điên một hồi rồi hắt xì mạnh.

Hắn tự mắng chính mình, vì một cái bông tai mà quên cả mặc đồ vào, đúng thật là dở hơi..