"William đâu?" Neberro đột nhiên hỏi.

"A, đúng vậy, hai ngày nay chưa thấy hắn. Lão già này, mẹ nó, chẳng lẽ nó chạy rồi?"

Lúc này Gregg mới để ý, bình thường gặp loại chuyện này William đã nhảy dựng lên từ lâu rồi, làm sao có thể không thấy bóng dáng hắn chứ?

Neberro hạ lệnh, kết quả được báo lại rất nhanh. Quả thật William đã đi, còn mang theo năm mươi ngàn người, dù sao hắn cũng là phó quân đoàn trưởng, năm mươi ngàn người này là do hắn khống chế.

"Bà nội nó, lão già mà còn không chết này. Ta mang người đuổi theo!"

"Được rồi, hắn đi cũng là chuyện tốt, bây giờ kẻ thù của chúng ta không phải Arthur mà là Hannibal. Hắn đã trở thành Giáo Hoàng mới, cũng đã thành cái gai trong mắt Huyền Diệp, đây là chuyện tốt".

Neberro cười cười, "Có điều đế đô thì không thể trở về, tỉnh Thần Mang chính là đại bản doanh của ta, sau đó chúng ta phải cố hết sức mở rộng địa bàn khống chế".

"Ơ, cứ mặc kệ đế đô như vậy à?" Gregg nuốt nước miếng.

"Ai giành được đế đô người đó sẽ là cái gai trong mắt cả thiên hạ. Với sức mạnh hiện nay cũng chỉ có Huyền Diệp mới có thể giữ được. Hắn muốn thì ta cho hắn là được, có điều lấy được cái gì thì phải lấy hết, đây cũng là vốn liếng để chúng ta phản công trong tương lai!"

"Hiểu rồi, ta đã làm cho người của gia tộc đi làm!" Gregg cười nói.

Mông Gia thất bại hay không cũng chẳng có giá trị gì đối với Gregg, mấu chốt là hắn cảm thấy rất tốt, trước kia hắn là một tên vô công rồi nghề, bây giờ hắn chính là nhân vật số 2 ở đây.

Cảm giác đó là hoàn toàn khác biệt.

Cảm giác phấn đấu vì người khác và phấn đấu vì chính mình cũng hoàn toàn khác biệt.

Neberro không hề cảm thấy lo lắng vì cục diện trước mắt mà ngược lại còn tràn ngập hưng phấn. Nếu như không có hoạ ngoại xâm thì đương nhiên hắn có thể đấu tranh từng bước, nhưng bây giờ thế mạnh của Hannibal rõ ràng không thể ngăn cản, đây chính là một chuyện khác. Đế đô hỗn loạn, thế lực quý tộc liên tục nổi dậy, cho dù là hắn cũng rất khó dập tắt, đặc biệt là trong tình hình này. Điểm này cái nhìn của hắn và Trâu Lượng lại trùng hợp. Sự thối rữa của đế đô thật sư đã đến mức không phá thì không xây được.

Đế đô phải trả giá cho sự xa hoa nhiều năm nay, đây không phải chuyện sức người có thể ngăn cản, trong vô hình tự có số mệnh.

Cho nên Neberro không hề có ý định tiến quân về đế đô.

Thành Bado tránh được một kiếp cũng bị tin tức này làm khiếp sợ. O'Donna và Sally triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Hiện nay quân đoàn Chói Lọi còn lại hai trăm ngàn người, là một luồng thế lực nhỏ yếu. Giáo hoàng chết trận, sợ rằng không thể ngăn cản được Hannibal nữa. Mà dù như thế nào quân đoàn Chói Lọi cũng phải đưa ra lựa chọn.

Mấy thằng ngớ ngẩn tự xưng vương trong nguyên lão hội có thể không cần để ý tới, đầu óc O'Donna và Sally vẫn cực kì rõ ràng.

"Neberro là một phái, hiện nay hắn nhận được sự ủng hộ của đại đa số quý tộc. Mặt khác chính là Arthur, Giáo hoàng làm cho cậu ta tiếp nhận ngôi vị Giáo hoàng. Đại nhân O'Donna, ngài thấy nên thế nào?"

Sally nói.

Các tướng lĩnh cũng đang băn khoăn vấn đề này. Hiện nay Mông Gia xuất hiện hai người thừa kế, một là Neberro, có tầm ảnh hưởng khá lớn trong tầng lớp quý tộc, một là Arthur, có tầm ảnh hưởng khá lớn trong tầng lớp bình dân. Hiện nay sức mạnh của hai người cũng là mạnh nhất, quân đoàn Chói Lọi không có nhân vật như vậy cho nên phải lựa chọn giữa hai người này.

"Đại nhân Sally, ngài phân tích lợi hại cho mọi người đi, chuyện này quan hệ đến tương lai của các tướng sĩ, ta muốn nghe suy nghĩ của mọi người một chút".

O'Donna không hề tỏ thái độ ngay.

"Trước tiên nói về Neberro đi. Mọi người cũng biết sức mạnh của hắn, Về ưu điểm, hắn có hậu thuẫn đến từ hệ thống Quan cầm quyền, lại có gia tộc Nicola ủng hộ, có quan hệ tương đối trong giới quý tộc. Sức mạnh của quân đoàn Thánh Kị còn hoàn chỉnh. Về khuyết điểm, hắn còn chưa giải quyết được mối đe dọa từ Phong Chi Quốc, hơn nữa không phải người nối nghiệp do Giáo hoàng chỉ định". Sally dừng lại một chút.

"Thứ hai chính là Arthur, sự trỗi dậy của Arthur rất nhanh chóng và cũng rất thần kỳ. Về ưu điểm, do có thần tích và được Giáo hoàng chỉ định nên hắn có danh vọng tương đối cao trong dân gian, Man Hoang chiến bại nên hắn cũng không có nỗi lo phía sau. Khuyết điểm là căn cơ của hắn tương đối mỏng, hơn nữa chỉ là Hồng y đại chủ tế, các Shaman có phản ứng gì cũng chưa biết được. Mặt khác chính là tầng lớp quý tộc đa số xem trọng Neberro".

Hai người đều có đặc điểm riêng, các tướng lĩnh cũng nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía O'Donna. Bộ phận chủ yếu tạo thành quân đoàn Chói Lọi là gia tộc Montaeris, Công hội nhà mạo hiểm và các công hội nghề nghiệp. Bây giờ Titan chết trận, các tướng lĩnh Montaeris dù có yếu thế hơn nhưng sức mạnh của gia tộc Montaeris vẫn là mạnh nhất. Ai cũng biết chỉ cần một tiếng triệu tập của Peloponnisos thì những người này sẽ lập tức ra đi, đây cũng là nhân tố không ổn định của quân đoàn Chói Lọi.

Quả nhiên thủ lĩnh của ám thất tình đột nhiên nói: "Gia tộc Montaeris chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của gia chủ".

Các tướng lĩnh Montaeris ở đây cũng gật đầu, ý họ là chắc chắn bọn họ phải đi theo Arthur.

Mà Sally hiển nhiên khuynh hướng Neberro.

O'Donna gật đầu, "Ta bổ sung một điểm, bây giờ sức mạnh của quân đoàn Thánh Kị rất hoàn chỉnh, mặc dù hiện nay Phong Chi Quốc là kẻ thù nhưng trước sức mạnh khổng lồ Hannibal thể hiện ra thì sợ rằng quan hệ địch ta đã chuyển biến. Chính bản thân Phong Chi Quốc cũng phải lo lắng, cho nên nỗi lo phía sau này rất có thể sẽ được giải quyết nhanh chóng. Bên phía Arthur mặc dù căn cơ không vững chắc nhưng theo ta được biết thì họ vô cùng đoàn kết. Mỗi người ở đây đều dựa vào sức mạnh của chính mình để từng bước đi lên. Bản thân ta cũng không phải quý tộc. Đế quốc Saron sẽ nhanh chóng đánh tới đây, sợ rằng còn có cả quân đoàn Hannibal. Chúng ta sẽ không ngăn chặn được, cho nên ta quyết định bảo tồn sức mạnh. Còn phương hướng thì mọi người tự lựa chọn, ta lựa chọn Giáo Hoàng mới Arthur".

O'Donna cũng biết lúc này có gò ép cũng vô dụng, thuyết phục hay cãi nhau với họ còn không bằng đường ai nấy đi.

"Ta lựa chọn Neberro". Sally nói.

Phòng hội nghị yên lặng một lát, các tướng lĩnh lần lượt lựa chọn phe cánh họ cảm thấy có tương lai hơn.

Mọi người chia ra rất nhanh, O'Donna và Sally liếc nhau. Tác chiến cùng nhau một thời gian dài như vậy cuối cùng vẫn phải đường ai nấy đi. Nhưng bọn họ không có mâu thuẫn, chỉ có điều người họ chọn lựa khác nhau. Mỗi người đều có quyền đưa ra lựa chọn của mình.

Quân đội chia thành hai nửa, O'Donna và Sally mỗi người dẫn đầu một nửa, hai người bắt tay nhau.

"Đại nhân O'Donna bảo trọng!"

"Đại nhân Sally, bất kể ở đâu thì chúng ta đều là người Mông Gia!"

*** *** ***

Đôi khi ngu xuẩn đúng là bệnh không cứu được.

Neberro đoán không sai, sau khi nhìn thấy sức mạnh thật sự của Hannibal quả thật Phong Thác vô cùng kiêng kỵ. Hắn biết Hannibal rất mạnh nhưng không nghĩ tới lại mạnh mẽ đến mức khó tin thế này. Có đại lượng tù binh, quân đoàn Hannibal càng trở nên kinh người, quả thực có thể chống lại cả Đại lục Thần thú. Phong Thác không ngốc, mặc dù hắn là Phong yêu vương chuyển thế nhưng ý thức vẫn nghiêng về phương thức tư duy của người thú.

Giáo hoàng đã chết, ân oán với Giáo đình cũng đã chấm dứt, kẻ thù hiện nay biến thành Hannibal.

Nhưng Hỏa yêu vương bên kia tựa hồ còn rơi vào sự mạnh mẽ mù quáng, sau khi pháo đài Thở Dài bị đánh hạ Hỏa yêu vương thấy rất vui, hắn cho rằng đây là công lao của hắn, cho nên hắn phải có phần.

Huyền Diệp đương nhiên đáp ứng yêu cầu này, có một thằng ngu như vậy nếu không biết lợi dụng thì đúng là lãng phí.

Pháo đài Thở Dài bị đánh hạ, Mông Gia cơ bản đã xong. Hai đoàn quân tiến quân thần tốc về đế đô, hiển nhiên Hỏa yêu vương rất tham lam, hắn cũng không rảnh quan tâm đến mấy tỉnh bình thường, mục tiêu nhằm thẳng đế đô đang vô chủ. Ai chiếm được trước thì chính là của người đó.

Đại đa số cư dân Mông Gia đều đã mang hết những gì có thể mang theo đi đến khu vực Neberro hoặc Arthur khống chế.

Đây là xu thế ai cũng không thể thay đổi được.

Nơi đế quốc Saron đến và nơi đại quân Hannibal đến là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau. Hannibal vẫn tương đối kiềm chế, đến đâu cũng chỉ tiếp quản về quân sự chứ không hề thiêu đốt cướp giết. Huyền Diệp cần làm đế vương, sau này ở đây chính là đất của hắn. Nhưng đế quốc Saron thì khác, thiêu đốt cướp giết là trò cui của Hỏa yêu vương, nơi nào có mặt quân đội đế quốc Saron thì nơi đó hoàn toàn trở thành một mảnh bừa bãi.

"Điện hạ, nếu cứ để Long Ma tiếp tục như vậy thì sẽ tạo thành bất lợi rất lớn đối với sự thống trị của chúng ta trong tương lai. Hơn nữa một khi để hắn đi tới đế đô trước thì..."

Các tướng lĩnh bàn luận trong phòng hội nghị, đã mở được cánh cửa vào Mông Gia thì Hannibal không cần cả Phong Chi Quốc lẫn đế quốc Saron nữa.

Thời gian lại qua bảy ngày, tốc độ tiến lên của quân tiên phong Hannibal cũng tương đối nhanh. Huyền Diệp không hề để ý đến quân đội của Arthur và Neberro, bắt giặc phải bắt vua trước, đánh hạ đế đô thì Mông Gia cũng đã diệt vong, những chuyện còn lại có thể từ từ xử lí sau.

Hơn nữa có Neberro ngăn chặn Phong Chi Quốc thì Huyền Diệp cũng có thể bớt được một thế lực tới gây rối. Hiện nay Hannibal đã xem Mông Gia như là của mình.

"Điện hạ, đối với đế quốc Saron thì kỳ thực chỉ cần giết chết quốc sư Long Ma là vấn đề đã được giải quyết. Quân đội của đế quốc Saron không khác gì đám trộm cướp.

Người nói là cố vấn quân sự Star của Huyền Diệp, một lão Fox chuyên môn nghiên cứu quân sự, từng viết một quyển "Mười sáu kế binh pháp Star". Nhịp điệu chiến tranh lần này cũng luôn có bóng dáng của hắn, mặc dù sức mạnh không ra gì nhưng hắn lại rất được Huyền Diệp coi trọng.

"Sức mạnh của Long Ma không thua gì Giáo hoàng, muốn đối phó hắn thì đầu tiên phải bố trí tốt mọi việc, tiếp theo là phải chuẩn bị đủ binh lực. Star, ngươi có biện pháp gì tốt không?"

"Điện hạ, vi thần có một kế sách, có điều phải có một điều kiện".

"Nói".

Huyền Diệp vẫy tay. Một kế sách tốt không kém gì thiên binh vạn mã, chính bản thân Huyền Diệp cũng tương đối coi trọng binh pháp, hơn nữa thích tiếp thu các đề nghị có giá trị.

"Đánh hạ đế đô trước Long Ma, sau đó thông báo cho hắn tới thương nghị việc phân chia Mông Gia".

Star nói.

"Hắn sẽ đến à?"

"Điện hạ, ngài xem. Rõ ràng Phong Thác đã đạt thành thỏa thuận ngầm nào đó với Neberro, bọn họ đang sợ hãi, chỉ có Long Ma còn kiêu ngạo như vậy. Dường như hắn mới là phe mạnh mẽ nhất. Dục vọng của hắn đối với đế đô rất mãnh liệt, nếu như chúng ta đánh hạ đế đô trước hắn thì chắc chắn hắn sẽ sốt ruột mò đến. Giáo hoàng đã chết, chiến sĩ cấp kim cương cũng không có cách nào ngăn cản được hắn, bây giờ sợ rằng hắn đã tự nhận là thiên hạ vô địch, một kẻ kiêu ngạo như vậy sẽ không bỏ qua cơ hội này".

Star nói.

Huyền Diệp gật đầu, "Montana, ngươi cần bao nhiêu quân, mất thời gian bao lâu thì có thể đánh hạ đế đô?"

Giáp chiến sĩ vàng tối thượng đỉnh Montana, mãnh tướng dưới tay Huyền Diệp.

"Điện hạ, cho ta trăm ngàn quân, trong vòng mười ngày ta sẽ có thể đánh hạ đế đô!"

"Trăm ngàn quân? Có đủ không?"

"Điện hạ, như vậy là đủ rồi. Một đám ô hợp, dùng trăm ngàn người đã là coi trọng chúng lắm rồi".

"Ha ha, thưa điện hạ, tướng quân Montana nói có lý. Hiện nay Mông Gia đã không có sức mạnh gì nữa rồi, binh lực về cơ bản đều bị Neberro và Arthur thâu tóm. Tướng quân Montana dẫn kị binh kiêm trình ngày đêm đánh cho chúng trở tay không kịp thì hạ đế đô tất nhiên cũng dễ như trở bàn tay. Mà chắc chắn Long Ma cũng không nghĩ tới điểm này".

Star cười gật đầu, nếp nhăn trên mặt con cáo già này gần như đã dính vào nhau.

"Tốt, Montana, bây giờ ta phong ngươi làm đại tướng tiên phong, thay ta chiếm giữ đế đô!"

"Tuân mệnh!"

"Star, ngươi cảm thấy chúng ta cần chuẩn bị bao nhiêu người để đối phó Long Ma?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Hỏa yêu vương am hiểu pháp thuật lửa, đối phó hắn phải dùng vật chí hàn. Thần có một vật có thể khắc chế hắn, phối hợp với các dũng sĩ Hannibal thì có thể chém được thủ cấp hắn".

Giáo hoàng không ai bì được đã chết, Lôi yêu vương Yoria cũng đã chết, điều này cho thấy bọn họ không phải bất tử mà chỉ tương đối mạnh thôi. Chỉ cần có phương pháp thích đáng thì họ sẽ phải chết.

"Rất tốt, mọi người đi làm đi. Còn có hai việc nữa, thứ nhất, trợ giúp Sritta một chút để hắn đến biên giới Phong Chi Quốc gây chuyện, thứ hai, Bóng Ma, chọn lựa nhân thủ cần thiết đi. Ta cần cái đầu Arthur!"

Lúc này đại cục đã nằm trong tay Huyền Diệp, xưng hùng thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian.

Ước mơ đời đời của Hannibal sắp được thực hiện.