Tuy rằng trên mặt mang theo cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi đào hoa mâu, lại đặc biệt có vẻ thần bí dụ nhân.
Trong lòng Hứa Tiên nói thầm một chút:
- Chúng ta ước hẹn không phải chính là lúc này sao?
Hắn rủ Doãn Hồng Tụ đi ra, dù sao nhân gia cho ngươi ôm cũng ôm rồi, gần gũi, chung quy không thể cách ngày đã bỏ mặc đi! Nàng nếu là do yêu sinh hận, còn muốn chạy đến tái ngoại nữa, vậy hắn sẽ đau đầu.
Doãn Hồng Tụ đại nhân bất kể tiểu kiên nói:
- Bỏ đi, chúng ta đi đâu?
Hứa Tiên nói:
- Tùy tiện đi dạo mà thôi!
Trong lòng Doãn Hồng Tụ chấn động: tình cảnh này, chẳng lẽ là hẹn hò viết trong thư? Cố nhiên cùng Hứa Tiên từng có các loại kinh lịch loạn thất bát tao, thậm chí là thân mật da thịt phi thường quá phận. Nhưng chuyện như vậy thật đúng là lần đầu tiên mới gặp, nàng đã nhịn không được cười cười, khụ khụ, loại thời gian này nhất định phải rụt rè, còn may chính mình mang theo cái khăn che mặt.
Sóc phong hỗn loạn tuyết mịn đập vào mặt mà đến, Doãn Hồng Tụ run lên, lại oán giận nói:
- Khí trời như vậy, bên ngoài có cái gì hay mà đi dạo.
Trong mắt lại là hăng hái bừng bừng.
Hứa Tiên thở dài nói:
- Vậy thì mời quận chúa đại nhân đại phát từ bi, theo ta đi một chút đi!
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngươi đã nói như vậy, ta thân là bằng hữu của ngươi, cũng không thể không nói nghĩa khí, sẽ cùng ngươi tùy tiện đi dạo đi!
Tuyết lớn đến không tính được, trên đường người đi đường mặc dù so với ngày xưa có chút thưa thớt, nhưng trong phố xá sầm uất vẫn như cũ là người đến người đi, hai người ngay ở trong thành Trường An đi dạo lung tung.
Doãn Hồng Tụ hăng hái mặc dù cao, nhưng dù sao không quen đi bộ, không bao lâu sau đã đi đến bàn chân mềm nhũn, đến trong một tòa tửu lâu bên đường nghỉ chân. Vừa mới vén rèm cửa lên, một cổ nhiệt khí đã phả vào mặt mà đến, trong tửu lâu đốt mấy lò lửa đỏ bừng, càng thêm tiếng người ồn ào, trong tửu lâu sinh ý tốt khác với bình thường.
Hiển nhiên ở trong thời tiết này, mọi việc rảnh rỗi, mời mấy bằng hữu uống rượu, chọn vài món ăn ngon, ở chỗ này trốn nửa ngày cũng là lựa chọn không tệ, cũng tiết kiệm được than củi nhà mình.
Càng đừng nói trong tửu lâu dựng bàn, một người kể chuyện đang ở trên đài nói đến nước miếng bắn tùm lum, hấp dẫn toàn bộ khách uống rượu đều tụ tập tinh thần lắng nghe. Cứ như vậy giơ chén đặt ở bên mép, thẳng đến nghe xong một đoạn, mới hồi phục tinh thần lại uống vào một ngụm.
Tràng diện như vậy lại câu dẫn ra hứng thú của Doãn Hồng Tụ, nàng tầm thường du lịch, đó là danh sơn cổ tháp cũng muốn tạm thời phong bế, bao xuống một tòa tửu lâu càng không nói chơi. Nào có từng gặp qua loại tràng diện này. Loại tửu quán phố xá sầm uất tụ tập tam giáo cửu lưu này, càng cũng chưa từng tới qua.
Người kể chuyện kia càng nói là tin tức thời sự hiện tại, chính là việc Doãn Hồng Tụ cự tuyệt hòa thân, cùng với Hứa Tiên đi sứ Đông Doanh. Một cái miệng khéo léo kể ra đủ loại hình dạng, phảng phất như tận mắt nhìn thấy, chỉ alf hai ba câu bình luận quân quốc đại sự, sau đó rất nhanh đã chuyển tới trên tiết mục kỳ tình, dù sao đây mới là điều mà nhân dân quần chúng thích nghe ngóng.
- Chư vị nhìn quan cũng biết, quận chúa đại nhân này vì sao đột nhiên lại hạ quyết tâm, cự tuyệt hòa thân không?
Tự nhiên có người ồn ào nói:
- Vì sao?
- Cái này phải nói, một khoảng thời gian trước, Hứa thám hoa đang ở Lĩnh Nam gặp phải phản loạn, đó thực sự là cửu tử nhất sinh, sợ rằng ngay từ đầu, tất cả mọi người cho rằng hắn không bao giờ có thể trở lại kinh thành nữa. Hồng Tụ quận chúa nàng chỉ sợ cũng nghĩ như vậy.
Có khách quen biểu thị khinh thường ngắt lời nói:
- Lần trước ngươi đã nói qua, Hồng Tụ quận chúa sớm ở Giang Chiết đã đối với Hứa Thám Hoa thầm sinh tình cảm, lần này đơn giản chính là biết Hứa Thám Hoa đã chết, nên cam chịu muốn phải đáp ứng hòa thân. Sau này biết được Hứa Thám Hoa hắn không chết, lại không muốn đi nữa.
Quần chúng cười vang, người kể chuyện lại lắc đầu mạnh nói:
- Mười phần không đúng, các ngươi đã cho ta muốn nói chỉ thế thôi sao?
Khuôn mặt của Doãn Hồng Tụ dưới cái khăn che mặt đã đỏ lên, nàng không nghĩ tới tình hình của chính mình, dĩ nhiên bị nhiều người như vậy ở dưới nơi đông người thường xuyên nghị luận. Dĩ nhiên bị coi như tiết mục ngắn để kể, đối với Hứa Tiên thấp giọng nói:
- Mau để cho bọn họ câm miệng lại!
Hứa Tiên buông tay nói:
- Quận chúa đại nhân, đề phòng miệng lưỡi người dân rất khó khăn, ta cũng không có biện pháp a!
Tuy rằng đều là các loại tung tin vịt, hơn nữa rất nhiều chỗ trong đó không hợp tình lý, nhưng cho ra đến kết quả dĩ nhiên là thập phần có lý. Để Hứa Tiên không thể không cảm thán, con mắt của nhân dân quần chúng là sáng như tuyết.
Doãn Hồng Tụ ở dưới bàn hung hăng cho Hứa Tiên một cước, cũng vểnh tai tỉ mỉ đi nghe, xem người kể chuyện này có thể nói ra được lời hoa dạng gì nữa.
Người kể chuyện nói:
- Dựa vào tính tình cương liệt của Hồng Tụ quận chúa, nếu biết Hứa Thám Hoa đã chết, cho dù không tự tử, cũng sẽ vì hắn mà thủ tiết, sao lại muốn gả cho người bên ngoài đây?
Doãn Hồng Tụ không khỏi gật đầu: đúng vậy, ta chính là nữ tử cương liệt, đám thảo dân này nói xem ra cũng không phải là toàn bộ không có đạo lý. Lại nghe Hứa Tiên bên cạnh không tin nói:
- Tự tử thủ tiết cái gì, căn bản không có khả năng đi sao!
Sau đó quả đoán lại ăn một cước, bị Doãn Hồng Tụ trừng mắt cúi đầu xuống.
Ngược lại là người nghe đều tương đối tán thành, mới vừa rồi khách quen kia cũng là im lặng, không phục nói:
- Ngươi nói vì sao?
- Hứa Thám Hoa bình thường đến quý phủ của quận chúa đi lại, các ngươi nói cô nam quả nữ này dưới tình chàng ý thiếp, còn có thể có chuyện gì! Do đó chân tướng chỉ có một, đó chính là Hồng Tụ quận chúa nàng đã châu thai thầm kết rồi, vì nhìn chung bộ mặt hoàng gia, mới đáp ứng hòa thân, vừa vặn cho Khả Hãn người Hồ kia một tiên nghi làm cha đi!
Mọi người không hẹn mà cùng "A" lên một tiếng, tất cả đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, mới vừa rồi khách quen kia cũng bị lời nói của hắn chấn động nói không ra lời.
Người kể chuyện ở trong tửu lâu nhìn quét một vòng, rất là thỏa mãn với hiệu quả này. Bắt đầu tiến hành tỉ mỉ chặt chẽ suy lý lô gic, lấy luận chứng của bản thân kết luận hợp lý. Rượu khách cũng biểu thị tán thành, cũng đối với tất cả chuyện này cụ thể là phát sinh thế nào, tiến hành càng thêm tưởng tượng thâm nhập.
Hứa Tiên cũng không nhịn được gật đầu: loại chuyện bát quái này, chính là phải có yêu sách mới được a! Khẽ liếc mắt nhìn tiểu phúc của Doãn Hồng Tụ bên cạnh, bất quá châu thai thầm kết gì đó vẫn là có điểm quá khoa trương.
Doãn Hồng Tụ tức giận đến run cả người, chợt đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Đám điêu dân các ngươi này đều câm miệng cả lại cho ta!
Doãn Hồng Tụ nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
- Ta...ta lúc nào lại...
Hứa Tiên vội vã đứng dậy che miệng nàng lại, vừa cười ra mặt nói:
- Bằng hữu của ta tinh thần không được tốt lắm!
Vừa nắm tay nàng kéo đi ra ngoài.