Mà đạo pháp khác đều chú trọng tu thân dưỡng tính, thu nạp thiên địa linh khí, sử dụng hơn phân nửa đều là thiên tài địa bảo, gặp yêu quái tu hành có thành quả cũng xưng đạo hữu. Mao Sơn phái còn có thể thu Cáp mô tinh như Vương Đạo Linh làm đồ đệ, đã có vẻ hài hoà hơn nhiều.

Thục Sơn đệ tử lòng đầy căm phẫn:

- Yêu quái các ngươi có thể tuỳ ý hại người, con người chúng ta sao lại không thể giết được yêu ma đây?

Yến Xích Hà phất tay để đệ tử im lặng:

- Viên Công, chúng ta trảm yêu trừ ma, giết đều là tinh quái sát hại tính mệnh, cũng sẽ không vì nội đan mà lạm sát kẻ vô tội.

- Ngươi không lạm sát, đệ tử của ngươi vị tất có thể ngừng tham niệm, ngươi hôm nay có thể ước thúc đệ tử, không có nghĩa là tương lai cũng có thể ước thúc được. Không cần nhiều lời nữa, vẫn là ở trên kiếm pháp phân cao thấp đi thôi.

Yến Xích Hà ở dưới râu quai nón thở dài ra một hơi, đạo lý trong này cũng không phải thiện ác thị phi để luận bàn. Chỉ luận mạnh yếu mà thôi. Kiếm khách chi đạo vốn cũng tuân theo một quan niệm này, lấy kiếm làm răng, cường giả vi tôn.

Hắn tự lập xuống Thục Sơn phái tới nay, không chỉ muốn cùng Thục trung yêu ma tranh đấu, lại càng không biết đã dùng kiếm trong tay, sẽ không biết bao nhiêu đồng đạo. Bằng không, những kiếm tiên kiệt ngạo kia, sao chịu hội tụ ở dưới trướng hắn, nhận hắn làm chưởng môn. Nhưng nếu luận hung hiểm, lại không thể vượt qua địch thủ trước mắt. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hai mươi tám tinh tú vốn là chính đạo yêu quái hiếm có trên thiên hạ. Tham Thủy Viên này vào nghìn năm trước đã sáng lập Viên Công Kích Kiếm Đồ, kiếm pháp huyền ảo như vậy, kiếm khách trên đời ai có thể đối địch. Nghìn năm qua tích lũy càng kiếm khách. So sánh mà nói, khi hắn vượt qua thiên kiếp đã quá ngắn.

Yến Xích Hà nói:

- Đã như vậy, xin mời xuất kiếm đi!

- Chỉ một kiếm này, tất bại là ngươi! Nếu như không phải, lão phu tự nhiên thối lui, quyết không lại bước lên môn đình của Thục Sơn ngươi nửa bước.

Viên Công dựng thẳng kiếm, giữa hai mắt, quang hoa chói mắt lưu chuyển trên mũi kiếm, che lấp thân kiếm. Một cổ khí tức phong duệ, mặc dù là cách cự ly cực xa, cũng khiến mọi người trên vách núi cảm thấy rùng cả mình. Nhưng nghe hắn nói, không khỏi cao giọng quát lớn:

- Khẩu xuất cuồng ngôn!

- Không biết tự lượng sức mình!

Nhưng trong lòng lại không nhịn được âm thầm vui vẻ, yêu quái chính là thuộc về dã thú, trí tuệ quả nhiên ở dưới, còn muốn một kiếm đánh bại chưởng môn chúng ta, đây là tự rước lấy nhục.

- Được!

Yến Xích Hà đáp ứng hét một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, tuyệt không có nửa điểm ý khinh thường.

Hứa Tiên cũng có chút kỳ quái, mới vừa rồi trong đấu kiếm Viên Công tuy rằng hơi chiếm thượng phong, nhưng cũng không có ưu thế mang tính áp đảo. Cho dù có tuyệt chiêu gì chưa ra, cũng nên ở trong tranh đấu đột nhiên sử xuất mới có tác dụng, nào có giống như vậy tuyên cáo ra trước.

Thân hình Viên Công bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt thay đổi hình dáng. Khi hắn hóa thành hình người chính là hình tượng một lão ông. Nhưng lúc này trên người hắn chợt sinh trưởng ra rất nhiều lông trắng, tựa như muốn khôi phục nguyên hình.

Nghi vấn trong lòng Hứa Tiên vẫn có chút không hiểu. Yêu quái hóa thành nguyên hình xác thực có thể phóng xuất ra toàn bộ linh lực, mà để pháp lực tăng nhiều.

Nhưng tương đối mà nói, trên linh xảo sẽ kém hơn một ít, kiếm pháp kỹ thuật sống như vậy tự nhiên vẫn là linh xảo quan trọng hơn một ít. Nhưng ngay sau đó hắn đã cảm thấy một tia khí tức quen thuộc, từ trên người Viên Công tán phát ra. Tia khí tức này tràn đầy khắp núi đồi, toàn bộ yêu ma kiếm tiên cũng không từng nhận thấy được, chỉ khiếp sợ cổ linh lực vô cùng khổng lồ kia, ngay cả Yến Xích Hà đều thoáng biến sắc.

Lúc này Viên Công đã hoá thành một Viên Hầu cao to. Cả người tuyết trắng chỉ có hai chân là đỏ như máu, tay nâng một thanh cự kiếm, ngửa đầu rít gào một tiếng, tản mát ra vô cùng sát khí. Trên Nga Mi cuồng phong gào thét, trong đó tựa hồ mang theo huyết tinh khí dày đặc.

Đông đảo Thục Sơn đệ tử sắc mặt trắng bệch, té ngã xuống đất, đó là linh lực khá cao cũng chống kiếm nỗ lực chống đỡ. Hàng vạn hàng nghìn yêu ma không công phá được kiếm trận, trong nháy mắt tán loạn ra. Mà vô số yêu ma tụ thành Thập Phương Luyện Hồn Đại Trận cũng không dễ chạy trốn đi đâu. Rất nhiều yêu ma quỷ quái hình thù kỳ quái. Mưa từ trên bầu trời rơi xuống.

Hứa Tiên đã từng ở trong phần trí nhớ kiếp trước nào đó cảm thụ được qua loại sát phạt chi khí này. Nhưng đây là chiến trường thật lớn không biết bao nhiêu vạn người chém giết lẫn nhau. Nhưng cũng xa xa không bằng khí tức dày đặc trên người Viên Công. Đó quả thực giống như là nạn lửa binh hạo kiếp, thiên hạ chinh chiến. Hai chân hắn liền giống như bước qua vô số chiến trường máu tanh mà bị nhiễm hồng.

Không có sai, lại là Yêu Thần phụ thể!

Nguyên bản mấy chiến đoàn còn đang cũng đều dừng lại động tác, không thể tưởng tượng nhìn bạch viên đang phát uy trên bầu trời.

Giờ này khắc này, không chỉ là Nga Mi, Thục trung không biết có bao nhiêu chi sĩ tu hành hướng phía bên này trông lại, lấy Vọng Khí chi thuật chỉ thấy một cột tru khói hồng xông thẳng lên mây trời, cũng không nhịn được bóp cổ tay thở dài.

Trong Thanh Thành sơn, trong Tịnh Niệm thiền viện, tiểu sa di thấy Tịnh Niệm thiền sư nhíu mày, hỏi:

- Người còn đang yêu thương hai Hạc nhi kia sao?

Tịnh Niệm thiền sư nói:

- Thiên hạ cự yêu hoành hành, chúng ta làm sao địch nổi a!

Sau đó mệnh lệnh nói:

- Từ hôm nay trở đi đóng chặt cửa miếu bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi cửa miếu một bước.

Trong kinh thành, Duẩn nhi thấy Ngư Huyền Cơ buông thẻ tre, ngưng mắt nhìn về nơi xa, trong đôi con ngươi lưu ly sắc lộ ra quang mang thấm nhuần, không khỏi hỏi:

- Sư phụ thế nào rồi?

Ngư Huyền Cơ lại đem tầm măt rơi vào trên thẻ tre:

- Không có gì, Thục trung muốn khởi binh tai.

- Binh tai là cái gì?

- Chiến tranh! Ngươi lại nhớ kỹ, đây là một trong những nguyên nhân phá hư nặng, thậm chí cao hơn thiên tai rất nhiều, cực kỳ dễ quan vọng.

Duẩn nhi lên tiếng trả lời, qua một hồi lâu lại hỏi:

- Người vì sao muốn đánh trận?

- Lớn lên ngươi sẽ hiểu rõ!

Ngư Huyền Cơ lại buông thẻ tre xuống, lấy tay chống vào song cửa nhìn ra xa. Chỉ thấy một con cô nhạn cách đàn đang bay về phía nam. Đây có thể là một con cuối cùng trong năm nay đi sao!

Duẩn nhi vui cười nói:

- Duẩn nhi tuy rằng không biết người vì sao muốn đánh trận, nhưng lại biết sư phụ đang suy nghĩ cái gì?

Ngư Huyền Cơ nhếch mày một cái:

- Nói gì nữa vậy, đem Kinh Dịch đọc mười lần cho ta nghe!

Khuôn mặt tươi cười của Duẩn nhi nhất thời trở nên khổ não.

Giờ này khắc này, Bạch Tố Trinh cũng có điều cảm ứng, truyền ý niệm nói:

- Quan nhân, ngươi chết chưa?

Hứa Tiên trầm mặc một hồi:

- Còn không có, chỉ là...

Bạch Tố Trinh lại nói:

- Đừng chết a, nếu là đánh không lại, kêu gọi vi thê một tiếng là được. Tuỳ tiện gọi đến, dù sao hiện tại thân thể của ngươi tương đối hư thoát.

Hứa Tiên lại trầm mặc một hồi:

- Cảm ơn, không cần!