Nhưng nàng chỉ là ôn nhu giúp Hứa Tiên vuốt ve chỗ đau. Trên nét mặt tràn đầy tự trách và thương tiếc.

- Không sao cả. Không sao cả.

Hứa Tiên nào có chỗ để phát tác ra, chỉ đành vẻ mặt khổ sở nói:

- Chuyển hoán này cũng quá tự nhiên đi sao!

Vân Yên càng không hiểu ra sao, mặc cho nàng có thông minh cỡ nào, cũng không đoán ra được nguyên nhân trong đó.

Bạch Tố Trinh tự tay xuống bếp, cơm nước rất là phong phú, để Vân Yên đã lâu không ăn cái gì được thả cửa đánh chén một phen. Hứa Tiên lại có chút nuốt không trôi.

Vân Yên nhỏ giọng hỏi:

- Phu quân, xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta lại giải thích với ngươi.

Hứa Tiên vô cùng buồn chán ngồi nghịch chút cơm trong bát.

Bạch Tố Trinh giúp hắn đưa tới một miếng thức ăn, thân thiết nói:

- Quan nhân, ăn uống không hợp khẩu vị sao?

- Ừm, hơi ngọt một chút.

Hứa Tiên dựa vào thưởng thức mùi vị món ăn mà tuỳ tiện kiếm cớ.

Sau một khắc, Bạch Tố Trinh cầm một đũa thức ăn đưa vào trong miệng hắn:

- Phải không? Vậy cũng vẫn phải ăn sạch cho ta! Vi thê làm ra nhiều đồ ăn như vậy, cũng là rất cực khổ! Quan nhân nếu như không thích mà nói, vi thê thật sự sẽ rất thương tâm!

Thỉnh thoảng quay đầu cười khanh khách nói với Vân Yên:

- Yên nhi, ngươi ăn nhiều một chút.

- Yên nhi, cứu ta!

Hứa Tiên đầy miệng thức ăn, gian nan vươn cánh tay ra vẫy.

Vân Yên vừa há miệng muốn nói, nhìn sang Bạch Tố Trinh, cúi đầu mạnh mẽ ăn.

Khi cơm nước đã ăn không sai biệt lắm, chợt nghe được Bạch Tố Trinh nói:

- Quan nhân, ngươi có khỏe không, đều trách ta hàng phục được tâm ma!

Dùng ống tay áo tuyết trắng giúp hắn lau khoé miệng, vô cùng hối hận hầu như muốn nước mắt chảy ròng ròng.

- Không sao, không sao cả, không phải ngươi sai!

Hứa Tiên vội vã an ủi, trong lòng cũng vẫn còn sợ hãi, nhiều thức ăn như vậy, ngay cả thời gian nhai nuốt cũng không có, trực tiếp nhét vào trong cổ họng, cái loại cảm giác này mặc dù là khí lực của hắn cũng không lại trải qua một lần nữa.

Nếu như Bạch Tố Trinh trước mắt này là thiên sứ sau lưng mọc cánh, đầu đội kim hoàn mà nói, vậy một người khác chính là ma quỷ dài đuôi, trên đầu có sừng, vừa cường đại lại phóng khoáng.

Ăn cơm xong Bạch Tố Trinh lôi kéo tay Vân Yên nói chuyện. Ban đầu Vân Yên rất cẩn trọng, nhưng phát giác Bạch Tố Trinh cùng chính mình trước đây quan biết cũng không có gì khác biệt, cũng dần dần lớn mật, trong lời nói nhắc tới Thanh Loan, Bạch Tố Trinh đã nói với Hứa Tiên:

- Quan nhân, Nga Mi sơn cách nơi này không xa, người cùng Yên nhi đi gặp Thanh Loan đi!

- Được, được!

Hứa Tiên vội vã đáp ứng, ở trong băng hỏa lưỡng trọng thiên hầu hạ, hắn trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.

Hứa Tiên liền cùng Vân Yên xuống núi, trước khi chia tay Bạch Tố Trinh kéo tay hắn nói:

- Quan nhân, ta nhất định cùng nàng hảo hảo nói chuyện, làm như vậy cũng quá phận.

- Ngươi cùng nàng nói lưu lại cái mạng nhỏ cho ta là được. Có áp lực mới có động lực, vi phu nhất định hảo hảo tu luyện, ngươi để nàng chờ...phốc!

Hứa Tiên còn chưa dứt lời, trên bụng đã trúng một quyền, không cần lãng phí thời gian nghe giải thích gì nữa, hắn ôm bụng chạy vội xuống núi.

Thẳng đến thân ảnh Hứa Tiên hoàn toàn biến mất, Bạch Tố Trinh mới trở lại trong động phủ, quay về phía cái gương cực kỳ nổi giận nói:

- Sao ngươi có thể đánh hắn?

- Cho hắn chút áp lực mà thôi, cái gì ngươi a ta a, ta không phải là ngươi, được rồi được rồi, đều là ta sai, Bạch Tố Trinh băng thanh ngọc khiết ôn nhu thiện lương hiền lương thục đức, sao lại làm ra loại sự tình này?

- Ngươi...

Tay Bạch Tố Trinh đặt ở trên cái gương, lại bỗng nhiên phát giác chính mình đang ở trong gương.

Bạch Tố Trinh ngoài gương trêu ghẹo nói:

- Nhân lúc hắn không ở đây. Đi tìm chút chuyện để làm. Trong Thanh Thành sơn những đạo sĩ thối, hòa thượng thối kia bất quá chính là nhân tu. Năm xưa cứ suốt ngày một câu xà yêu, hai câu xà yêu, đã đến lúc xin lỗi rồi chứ!

Nói đến phía sau, trong thanh âm đã rót vào linh lực, quanh quẩnở trong cả toà Thanh Thành sơn.

Trong núi đông đảo người tu hành đều là thần sắc đại biến, lại ở trong động phủ chuyển động vài vòng, vội vã lấy đi linh dược tốt nhất.

Có đệ tử hỏi:

- Sư phụ, người đây là?

- Trong núi chúng ta ra nhân vật Thần Tiên, theo lý nên gặp, theo lý nên gặp.

Hứa Tiên chủ tinh suy nhược, Tinh Cung không hài hoà, không dám tự ý vận dụng linh lực, sợ hãi dẫn đến Tinh Cung rung chuyển. Ngay cả mây cũng không thèm cưỡi, mang theo Vân Yên đi bộ xuống núi. Ở trên đường hướng nàng giải thích mọi chuyện trải qua sau khi nàng ngủ say.

Vân Yên nghe rồi cũng tấm tắc lấy làm kỳ, cuối cùng cẩn thận nói:

- Bạch tỷ tỷ nàng sẽ không giả bộ đấy chứ?

Hứa Tiên ngạc nhiên nói:

- Vì sao nói như vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vân Yên nói:

- Phu quân ngươi háo sắc như vậy, đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, Bạch tỷ tỷ nhất định đã phải chịu đựng ngươi quá lâu. Nhưng lại hay xấu hổ, thẳng thắn giả dạng bộ dáng tâm ma bạo phát để hung hăng giáo huấn ngươi.

Hứa Tiên nhếch mi lên nói:

- Cái gì mà nhẫn nhịn quá lâu, ta có đáng ghét đến thế sao? Ai, ta cũng hiểu được, đáng tiếc thực không phải. Nếu quả thật là giả bộ thì tốt rồi. Yên nhi, ngươi nói gió hình như chuyển rồi. Sao cũng bắt đầu lên án phu quân không được, nhưng thoạt nhìn lại có chút hả hê.

Vân Yên cười nói:

- Bạch tỷ tỷ ngự phu có đạo, nhân gia đương nhiên muốn lương cầm chọn mộc mà làm, lại nói biểu tình vừa rồi của phu quân cũng quá buồn cười.

- Cho ngươi cười này!

Hứa Tiên lập tức vỗ một cái thật mạnh lên kiều đồn của nàng.

Vân Yên bảo vệ kiều đồn:

- Phu quân đánh không lại Bạch tỷ tỷ, lại đi khi dễ ta! Ta trở lại sẽ đi gặp tỷ tỷ tố khổ, để nàng trở lại giáo huấn ngươi.

Trong sơn lâm vắng vẻ, kiều mộc cao to, xanh um tươi tốt, che đậy thái dương trên đỉnh đầu.

Hai người dọc theo sơn đạo lúc liên tiếp, lúc đứt đoạn, hướng về phía Nga Mi sơn tiến lên, dọc theo đường đi đều là Thục Sơn liên miên không dứt. Thế núi hiểm trở, vực sâu thăm thẳm, ở giữa che giấu không biết bao nhiêu tinh quái, lại không hề có dấu vết của con người.

Tuy là thục đạo gian nan, nhừng bằng là cước lực của hai người, cũng là dễ dàng như thường.

Đi được qua núi cao nước sâu, Hứa Tiên chợt nghe phía trước truyền đến tiếng người, trong lòng thầm kỳ lạ, thâm sơn lão lâm như vậy cũng có dấu chân người sao?

Chuyển qua giao lộ, liễu ám hoa minh, chỉ thấy một toà cổ tự toạ lạc giữa khe núi, dựa vào đó mà kiến tạo thật là hùng vĩ.

Hứa Tiên thứ lấy Thiên Nhãn quan sát, trên đó linh khí mờ mịt, nói vậy cũng là chỗ người tu hành cư ngụ. Bất quá đem miếu thờ ở loại địa phương hoang vắng này, thực sự không phải là cử chỉ sáng suốt gì cả. Đạo quan ở chỗ thanh tu, miếu thờ lại chú trọng cúng bái.

Hôm nay môn đình mở rộng, ngoài cửa ngay cả khách tăng cũng đều không có, lại một mảnh huyết tích thật là rõ ràng.

Hứa Tiên trong lòng suy đoán trong miếu này hẳn là đã xảy ra tai hoạ, liền dẫn Vân Yên vượt qua cánh cửa, tiến nhập trong miếu, đi qua đường nhỏ dưới cây hoè.