- Ta làm sao? Ta đúng là người bị hại!
Hứa Tiên nắm lấy ngón tay của nàng.
- Vừa rồi nói quá phận, nhanh đi xin lỗi, nhanh đi xin lỗi!
Ngư Nhi giãy dụa cố sức muốn thu hồi ngón tay lại bị Hứa Tiên gắt gao nắm chặt lấy!
Hứa Tiên biết Ngư Nhi ở trong Dao Trì giúp chính mình bênh vực lẽ phải, trong lòng chính là cảm động không ngớt. Sẽ không nguyện làm trái ý của nàng. Hơn nữa ngẫm lại mới vừa rồi nói chuyện, lại cũng có chút quá phận, dù sao Tam Thánh Mẫu cũng là người bị hại.
- Ta đi xin lỗi là được chứ gì!
Hứa Tiên cười bất đắc dĩ, hướng về phía Tam Thánh Mẫu vừa rồi mới rời khỏi bay đuổi theo. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Nương nương, ngươi vẫn là theo ta trở về đi! Đừng lấy Bảo Liên đăng ra, ngươi cầm nó có ích lợi gì, cầm nó ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Khiếu Thiên khuyển nằm bò trên đám mây, miễn cưỡng nói.
- Ta chết cũng sẽ không trở lại với ngươi!
Tam Thánh Mẫu nắm chặt Bảo Liên đăng, ngón tay phát ra quang mang. Nàng biết biết Khiếu Thiên khuyển này là Thượng Cổ di mạch, bẩm sinh đã có uy năng cực lớn. Từ khi bị nhị ca nàng mang về từ phương Bắc, tu tập pháp thuật, lại càng trở nên cường hãn hơn. Nó từng ở Quán Giang khẩu phát hỏa một ngụm đem ba nghìn Thảo Đầu Thần hết thảy đều nuốt vào trong bụng. Sau này bị Dương Tiễn trách cứ, lại nhổ ra, nhưng thực lực của nó từ đó cũng có thể thấy được phần nào.
Tam Thánh Mẫu cố sức phất tay, liên hoa trán phóng ra thất thải thần quang, đem Khiếu Thiên khuyển nhốt vào bên trong đó.
- Đã như vậy thì đành thất lễ.
Khiếu Thiên khuyển đứng dậy, nhìn trời phát sinh một tiếng sói tru vang khắp thiên địa, thân hình cấp tốc biến lớn lên, thoáng cái đã như một tòa nú nhỏ, mở ra miệng máu lớn đầy răng nanh, dùng lực hút một cái, đã như trường kình hút nút đem toàn bộ thần quang hút vào.
- Làm phiền ngươi ở trong bụng ta đợi một hồi đi sao!
Khiếu Thiên khuyển hé miệng lớn ra, cắn về phía Tam Thánh Mẫu. Tốc độ của hắn vốn dĩ mau lẹ như điện, có thể từ trong tay Tam Thánh Mẫu đoạt được thần ấn. Sau một phen biến hóa tốc độ chỉ tăng không giảm, hơn nữa trong miệng mơ hồ truyền đến hấp lực, Tam Thánh Mẫu cũng chống đối không được, mắt thấy cũng sắp bị nuốt vào trong lang khẩu.
Đúng lúc này, trạm lam điện quang xẹt qua trước mặt Khiếu Thiên khuyển thành một đường cong xán lạn. Hứa Tiên ôm vòng eo nhỏ của Tam Thánh Mẫu bay lên trên cao, thoát ra khỏi miệng sói. Ngay sau đó một chưởng đã đánh qua đây, bị Hứa Tiên chế trụ cổ tay, hướng về phía Tam Thánh Mẫu nói:
- Vừa rồi ta miễn cưỡng xem như cứu ngươi đi sao!
Sau đó nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra:
- Xin lỗi mới vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, còn có một việc, đó là đa tạ ngươi đã tới cứu giúp ta!
- Ngươi là người phương nào?
Khiếu Thiên khuyển nhìn chằm chằm Hứa Tiên chất vấn nói.
- Muốn hỏi tên người khác, vẫn là báo lên danh hào của chính mình trước đi đã!
Khiếu Thiên khuyển dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm bộ răng nanh trắng sáng, lộ ra thần tình tàn nhẫn:
- Tên của ngươi ta đột nhiên không muốn biết nữa.
Nó đó là đối với chủ nhân trên danh nghĩa Dương Tiễn, cũng dám nhe răng, chứ đừng nói một tiểu tử không biết từ đâu tới đây, một ngụm nuốt vào bụng liền được.
- Ta cũng không có ý kiến.
Hứa Tiên nghĩ thầm. Kẻ này hẳn là yêu quái vừa rồi bị Yêu Thần phụ thể đi sao. Bất quá lại không nghĩ rằng Thượng Cổ Yêu Thần nào có thể cùng hắn chống đối.
Tam Thánh Mẫu bỗng nhiên xen vào giữa hai người, điên cuồng nói:
- Hứa Tiên, việc này không quan hệ với ngươi, ngươi bớt lắm chuyện đi! Khiếu Thiên khuyển, việc này cùng hắn không liên quan, có bản lĩnh thì nuốt ta vào đi!
- Khiếu Thiên khuyển?
Hứa Tiên giật mình đứng đó, Nhị Lang thần nuôi con chó này cũng quá hung tàn đi sao. Con này từ góc độ nào có thể nhìn ra được là một con chó a? Nếu là Nhị Lang thần đến mang muội muội chính mình trở lại, hắn thật sự đúng là không tiện từ đó can thiệp, lại cười nói với Tam Thánh Mẫu:
- Ta hận hắn hồ đồ bịa chuyện linh tinh, cũng không có quan hệ gì với ngươi đấy chứ!
Tam Thánh Mẫu quay đầu, tránh khỏi ánh mắt của hắn, tựa hồ từ ngày nào đó hắn bắt đầu xuất hiện ở trước mặt chính mình tới giờ, cuộc sống của nàng cũng bắt đầu nổi lên ba đào vô tận.
- Hứa Tiên? Ngươi chính là Hứa Tiên?
Khiếu Thiên khuyển trợn trừng mắt lên.
- Chính là tại hạ.
Thân hình Khiếu Thiên khuyển thu nhỏ lại đến hình thái bình thường, xoát một tiếng tiến lại gần, dùng hai móng vuốt đầy lông lá cầm tay Hứa Tiên nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Hứa Tiên thầm nghĩ: Thật nhanh! Trong chốc lát hắn dĩ nhiên có chút phản ứng không kịp. Nếu thực cùng nó đối địch, chỉ sợ là đối thủ cực khó đối phó, bất quá đối mặt với biến hóa bất thình lình cũng có chút phản ứng không nổi.
Trước mặt người này, đại cẩu đang đứng vẻ mặt kích động:
- Thi tiên a! Đã sớm muốn gặp, thơ của ngài làm được quá hay, ngày hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy chân thân!
Vừa nắm lấy tay của hắn hung hăng lung lay.
- A, đúng, đúng không?
Hứa Tiên xấu hổ gãi gãi đầu, trên người điện quang kim hỏa tán đi phân nửa.
- Đặc biệt một câu kia "cử đầu vọng minh nguyệt - đê đầu tư cố hương". Lời ít ý nhiều, ý cảnh sâu sắc, sâu được lòng ta a!
- Kỳ thực tàm tạm thôi!
- Gần đây ta cũng viết một chút, ngài xem có được không?
- Được, hình như đã xem rồi!
Hứa Tiên nghĩ đến văn chương linh tinh vô căn cứ kia, lập tức đã muốn phát hỏa, nhưng đối mặt với ánh mắt nhiệt tình của Khiếu Thiên khuyển, cơn giận cũng tiêu tán hơn phân nửa:
- Ban đầu xem cảm thấy có chút hoang đường, nhưng nhìn kỹ cũng là rất tốn tâm tư!
- Tác phẩm kém cỏi, tác phẩm kém cỏi thôi! Không có gì đáng nói, ta bởi vì ngài mới đi lên con đường sáng tác, còn thỉnh ngài cho chút ý kiến chỉ điểm!
Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng:
- Ý kiến sao, chính là vai nữ chính quá ít...
- Chờ một chút!
Khiếu Thiên khuyển rốt cục buông ra tay của Hứa Tiên,, trong miệng móc ra giấy:
- Ngài tiếp tục nói, ta ghi lại một chút.
Tam Thánh Mẫu miệng thơm khẽ nhếch lên, nói không ra lời. Mắt thấy một người một cẩu này hai ba câu đã trò chuyện náo nhiệt như thé, hình như sự tình bỗng nhiên trở nên cùng nàng không còn quan hệ gì nữa, khiến nàng không nhịn được càng thêm cảm thấy bực mình.
- Các ngươi nói đủ chưa vậy!
Thanh âm bao hàm thần lực khiến Hứa Tiên phản ứng lại, hỏi Khiếu Thiên khuyển nói:
- Là Dương huynh cho ngươi đến đưa nàng trở về sao?
- Đúng vậy trừ hắn ra, ai lại phiền phức như thế!
Hứa Tiên xấu hổ toát mồ hôi, không chút do dự nói chủ nhân nói bậy a!
- Không biết có thể mở ra một vòng hay không?
Tam Thánh Mẫu rất muốn cắt đứt nói "không quan hệ tới ngươi". Nhưng nàng cũng không nguyện lại bị nhốt ở trong sơn động không có ngày đêm kia nữa, đã yên lặng nghe hắn nói chuyện vì bản thân, tâm tình càng trở nên phức tạp.
Khiếu Thiên khuyển hơi bối rối nói:
- Gia hoả đó thoạt nhìn không nhiều lời, kỳ thực rất gà mẹ, ta không mang theo người trở lại, hắn sẽ phiền chết ta!
Hứa Tiên cười gượng, không thể đem hình tượng Dương khốc ca cùng gà mẹ liên hệ với nhau.