Hứa Tiên nói:
- Ngươi đừng có hù ta. Ta đúng là vừa vặn cùng nương tử hỏi thăm qua đoạn truyền thuyết này. Đông Hoàng Thái Nhất đem lực lượng của chính mình dung nhập trong Phù Tang Thần Mộc, mượn nó chuyển sang kiếp khác làm Đông Vương Công, khi cùng Đông Nhạc Đại Đế quyết đấu, nhục thân đã bị triệt để đánh tan, trên đời này nào còn có Phù Tang Thần Mộc gì đó.
- Ai nha, thì ra ngươi cũng biết a, dĩ nhiên không lừa được ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt nói như vậy, trên mặt lại toàn bộ không hề thất vọng, mà là nói tiếp:
- Bất quá nơi đó còn giữ không ít di chỉ, nói không chừng sẽ tìm được chút đồ gì đó? Dù sao gia hỏa có thể sử dụng Nhật Linh chi lực thật không có mấy người.
Hứa Tiên cũng không kiềm được trong lòng khẽ động, nếu như có thể tìm ra phương pháp Đông Hoàng Thái Nhất vận dụng Nhật Linh chi lực, đúng là có chỗ tốt rất lớn. Trên mặt lại làm ra vẻ tươi cười ngả ngớn:
- Ngươi nghĩ ta đi như vậy, chẳng lẽ là đối với bản công tử có suy nghĩ gì không tốt sao? Ta có thể nói cho ngươi, ta không phải người tùy tiện.
Hồ Tâm Nguyệt dùng một chữ trả lời hắn:
- Hừ!
- Đến đây đi, không nên cố che giấu suy nghĩ nội tâm của ngươi. Tuy rằng ta nhất định sẽ cự tuyệt ngươi, ha ha.
- Lại nói nữa đi, rượu của ngươi sẽ lãng phí!
- Vẫn là uống rượu đi!
Chút cảm súc buồn rầu ly biệt cũng không còn sót lại chút gì, ngược lại thân thiết hơn rất nhiều. Trong lời nói, hai ngươi đem từng giọt Hoàng Lương Nhưỡng cuối cùng uống hết. Hứa Tiên bất chấp kinh ngạc tửu lượng cùa Hồ Tâm Nguyệt, bởi vì hắn đã say rồi. Ở trong cửu vĩ yêu hồ ba phần nhu bảy phần mị này mời rượu, cho dù là hắn cũng không thể không uống quá vài chén, Hoàng Lương Nhưỡng cũng không thể so với rượu của phàm nhân được.
Ngược lại Hồ Tâm Nguyệt cũng không khá hơn, sắc mặt ửng hồng ánh mắt mê ly, nàng tuy rằng uống ít hơn so với Hứa Tiên, nhưng lúc trước đã uống qua một hồi, hiện tại hai loại rượu trộn lẫn, càng thêm dễ dàng say lòng người. Đem thân thể mềm mại nửa như dựa lên người Hứa Tiên, lại đem chén rượu của chính mình đưa đến bên miệng hắn. Đã có vài phần chân tâm vài phần khiêu khích nói không rõ, lại càng đem mị lực của nàng phát huy đến mức tận cùng.
Hứa Tiên cũng không khước từ, tùy tiện ôm vai nàng, đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, cúi đầu đem chén rượu uống cạn. Bên cạnh chén, tựa hồ còn có chút ý vị ngọt ngào từ môi của nàng lưu lại, mơ hồ cảm nhận được loại khoái ý tửu trì nhục lâm của hôn quân cổ đại.
Nhưng mà rượu say loạn tính đương nhiên là không có khả năng, tu luyện đến cảnh giới này của hắn, vô luận có say tới cỡ nào, chung quy vẫn có thể bảo trì một điểm linh quang bất diệt ở linh đài, hành sự tuyệt không vượt qua lôi trì, chỉ điểm này, Hồ Tâm Nguyệt cũng là như vậy.
Do đó hai người thoạt nhìn thân mật khăng khít, tay Hứa Tiên lại thủy chung thành thật khoát lên trên vai Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt cũng chỉ bất quá là sợi tóc có vài phần tán loạn mà thôi. Đây cũng không phải là hai người đang gặp trận làm trò, mà là khoái ý trong lúc đó thủy chung vẫn duy trì điểm mấu chốt.
Hồ Tâm Nguyệt nói chuyện không rõ:
- Ngươi say rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi sao!
Hứa Tiên hàm hàm hồ hồ đáp:
- Được!
Vì vậy hai người đỡ nhau đứng dậy, lung lay lắc lư nhằm phía trong miếu vũ đi đến. Tránh qua phía sau thần tượng, lại có động thiên khác, giường gỗ trải thảm gấm, rèm che bằng lụa mỏng sớm đã chuẩn bị tốt. Nhưng mà trên giường lại có một khuôn mặt. Hắn há mồm muốn khen nàng vài câu, nhưng há mồm ra lại ngáp vài cái.
Mặc kệ mặc kệ Hồ Tâm Nguyệt, một đầu ngã vào trên giường, nhắm mắt lại định đi vào giấc ngủ.
Hồ Tâm Nguyệt lại vịn ở bên giường, khó khắn từ trong lòng móc ra một viên đan dược, chính là Long Hổ Kim Đan kia. Nàng đem Kim Đan ăn vào, trong bụng một cổ linh lực lan tràn ra, cấp tốc trùng tan men say. Hoàng Lương Nhưỡng đương nhiên không phải tùy tiện loại dược gì cũng có thể giải được. Nhưng kiên quyết không chống lại dược tính của Long Hổ Kim Đan được.
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ giật mình một cái, đôi mắt khôi phục thanh minh, nhìn Hứa Tiên mê man trên giường, hận không thể nhìn trời cười dài ba tiếng, thích thú nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, cho dù ngươi gian trá như quỷ, còn không phải uống nước rửa chân của lão nương!
Chỉ là vẻ đỏ ửng trên mặt lại chưa từng tiêu tán.
Hồ Tâm Nguyệt Hồ Tâm Nguyệt tạo thành chữ thập, nói:
- Xin lỗi Tiểu Bạch!
Nói rồi hung ác giúp Hứa Tiên cởi dây lưng áo choàng ra.
Hứa Tiên mê man bất tỉnh, đây cũng không phải tính cảnh giác của hắn quá kém, mà là hắn thủy chung không thể cảm thấy bất cứ nguy cơ gì. Mặc dù dưới tình huống như vậy, nếu như cảm thấy nguy cơ cường liệt gì đó, nhất định có thể lập tức tỉnh lại, sớm tránh né. Đây là một loại năng lực sau khi hắn tu thành Địa Tiên đã nắm giữ được, cũng chính là loại năng lực này, hắn mới dám cùng Hồ Tâm Nguyệt ăn uống thả cửa.
Hồ Tâm Nguyệt đem Hứa Tiên cởi sạch ra, chỉ để lại một cái khố, tạo thành phòng tuyến cuối cùng.
Nàng vỗ vỗ trong ngực hắn, cười nói:
- Còn không tỉnh lại sao?
Thẳng giống như tiểu cô nương quá chén, muốn làm việc dâm ô cầm thú.
Sau đó nàng đưa tay trống rỗng một trảo, hướng hai bên kéo một cái, trong hư không như là mở ra một tấm màn che, nguyên bản bên giường lớn khoảng không vắng vẻ, lại hiện ra một nữ tử đồng dạng quần áo không chỉnh tề, đã sớm ngủ say. Chính là Tam Thánh Mẫu. Giờ này khắc này, trên người nàng lăng la cùng thắt lưng đều đã biến mất không thấy, chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, hiện ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngày hôm nay ta cũng cho ngươi chút chỗ tốt.
Lại vỗ vỗ gương mặt Tam Thánh Mẫu:
- Ngươi không phải ngại Thánh Sơn buồn chán sao? Nhân gian trò chơi hay rất nhiều, hảo hảo chơi đùa đi sao!
Cuối cùng thưởng thức kiệt tác của nàng một chút, trong lòng không thoải mái một chút, lắc đầu xoay người bay trên trời rời đi.
Hứa Tiên loáng thoáng cảm thấy thân thể ấm áp bên cạnh kia, trong lòng hơi cân nhắc: là Hồ Tâm Nguyệt sao? Bỏ đi, ôm một cái cũng sẽ không chết!
Quả đoán đem nàng ôm chầm lấy, ngủ đi!
Thẳng đến một cổ sát ý cường liệt khiến hắn giật mình tỉnh giấc!
- Hứa Tiên!
Gầm lên giận dữ, nguyên bản miếu thờ coi như kiên cố, lập tức phá thành mảnh nhỏ bị thổi bay ra.
Trên hải dương thâm lam sắc, Hồ Tâm Nguyệt một chân đạp ở đầu thuyền, hướng về triều dương đông phương mở rộng hai tay ra, thoáng tính toán thời gian một chút, đưa tay đặt ở trên môi, cười rất là gian trá.
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, chỗ tốt của ta, hiện tại ngươi hẳn là thu được rồi đi! Tam Thánh Mẫu, lần này ngươi cũng không ngại buồn chán nữa rồi! A ha ha ha ha!
Nàng thở phào một hơi thật sâu, cảm thấy ý niệm trong đầu thông suốt trước đó chưa từng có, trong bụng năng lượng Kim Đan không ngừng bắt đầu khởi động, nàng tính ra sau khi hoàn toàn tiêu hóa Kim Đan, cũng kém độ kiếp không xa, chung quy không thể quá rơi ở phía sau của Tiểu Bạch!
- Chủ nhân.
Mị bưng chén trà đi tới bên cạnh thân nàng.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu chợt ôm vai Mị, mặt dán vào mặt, cười nói:
- Lưu Ly, chúng ta về nhà!
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, hướng về đầu cùng hải dương đi vòng quanh.
- Cái này, đây là có chuyện gì?
Hứa Tiên từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, nhìn loạn lưu cuồng dũng mang theo mảnh vỡ của miếu thờ từ bên giường lớn lướt qua, bốn phía một mảnh hỗn loạn, chỉ có kiếm phong trực chỉ về phía hắn.
Hứa Tiên đẩy đẩy Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh:
- Uy, mau tỉnh lại!
Nhưng hắn lập tức phát hiện không đúng, quay đầu đối diện bên cạnh khuôn mặt mỹ lệ mà kinh ngạc kia:
- Ngươi, ngươi là...!
Trí nhớ Hứa Tiên luôn luôn rất tốt, lập tức từ trong đầu tìm ra nhân ảnh bên người, tuy rằng chỉ thấy qua một lần, lại vẫn lưu lại ấn tượng không cạn: Hoa Nhạc Tam Thánh Mẫu.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào đem hai người trùng hợp, dung tư uy nghiêm cao quý kia biến mất không thấy, mà quan trọng hơn là, xiêm y hoa mỹ trên người nàng đã biến mất. Sợi tóc tán lạc qua đầu vai trơn bóng, yếm đào vàng nhạt chỉ có thể bao lấy bộ ngực sữa đẫy đà cao ngất, kiều đồn thon dài tốt tươi, như là tản ra bạch quang chói mắt.
Có thể là còn không có hoàn toàn từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nàng nửa thân trần gần như dựa vào thân thể Hứa Tiên, truyền đến xúc giác ôn nhuận. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Nhưng loại cảnh tượng mỹ diễm tuyệt luân này không cách nào tạo ra bất cứ vui sướng gì cho Hứa Tiên, bởi vì hắn cũng nghe ra được tiếng rống giận kia đến từ người phương nào, gian nan quay đầu lại, hướng về phía cửa miếu, hé miệng ra lại không biết nên nói cái gì cho phải!
Trong bụi mù che thiên tế nhật thấy được thân hình người không rõ, chỉ có sát khí bốc lên giống như ngăn cách kia khiến Hứa Tiên cảm thấy ngoài da một trận đau đớn, hắn bỗng nhiên giơ tay nắm cổ tay nhỏ nhắn mềm mại một cái, chế trụ Tam Thánh Mẫu theo phản xạ tát tới.
Trải qua một khoảng thời gian như vậy, nàng cũng rốt cục từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn về phía Hứa Tiên, nhãn thần đầy đủ biểu đạt mọi thứ.
Hứa Tiên thầm hít sâu một hơi, hướng phía bầu trời rít gào:
- Ta sẽ chơi chết cả nhà ngươi! Hồ Tâm Nguyệt!
Chỉ cần trong nháy mắt đã hiểu được chính mình vì sao lại rơi xuống một bước này.
- Hắt xì!
Hồ Tâm Nguyệt đang nằm trên xích đu miễn cưỡng phơi nắng, hung hăng hắt xì một cái, lấy tay day day chóp mũi, bên cạnh Lưu Ly đem lông cừu tuyết trắng khoác ở trên người nàng, nàng trở mình mà lại nhắm mắt lại.
- Buông tay ra!
Tam Thánh Mẫu từ trong hàm răng nói ra hai chữ, hiện ra sắc mặt nổi giận cùng đỏ bừng.
Hứa Tiên vội vã buông tay ra, lại lập tức giơ tay lên ngăn cản cái tát thứ hai, chỉa chỉa thân thể Tam Thánh Mẫu nói:
- Ngươi vẫn là đem y phục trước mặc vào đi!
Bộ ngực sữa cao ngất kia đang theo động tác kịch liệt của nàng mà hơi rung động.
Tam Thánh Mẫu mới triệt để nhận rõ trạng thái của chính mình bất chấp Hứa Tiên, luống cuống tay chân đi tìm quần áo.
Hứa Tiên không nhìn tới không nhìn tới, trong nháy mắt đã thấy giọt nước mắt trong suốt từ trên gương mặt trơn bóng của nàng cuồn cuộn mà rơi, trong lòng hắn ai thán một tiếng:
- Lần này phiền phức lớn!
Cũng đưa tới thải vân hình thành quần áo.
Bốn phía bụi mù đang phiêu tán, sát khí trước miếu thờ lại càng ngày càng đậm, xông thẳng lên trời.
Cũng một bước xuống giường, há miệng nói. Một chữ "Dương" còn chưa kịp ra khỏi miệng, một thanh đao hai lưỡi ba mũi đã bức thẳng đến yết hầu.
Hứa Tiên vội vã nghiêng người né qua, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm thẳng thẳng biến thành múa ngang, nặng nề vỗ trúng ngực Hứa Tiên, đem hắn đánh bay ra.
Hứa Tiên ở giữa không trung lăn lộn vài vòng mới đứng vững thân hình được, chỉ cảm thấy ngực mơ hồ đau đớn, hắn không dám dừng lại chút nào, thân hình hóa thành điện thiểm lao thẳng trời xanh. Mà chỗ hắn đứng vừa rồi, ầm ầm một tiếng, đất đá bay lên, cả gò đất triệt để đổ nát.
Hứa Tiên từ trên cao nhìn lại, đã hoàn toàn nhìn không ra địa thế ban đầu, không khỏi giật giật khóe miệng, chính là thể phách của hắn trúng phải một kích này cũng sẽ không dễ chịu, Dương Tiễn hiển nhiên không phải đến cùng hắn nói chuyện vui đùa.
Hắn ngược lại cũng có thể lý giải loại tâm tình này, nếu như hắn có muội tử mạc danh kỳ diệu cùng một người xa lạ cùng giường một đêm, sẽ có xung động giết nhiên cũng là rất bình thường. Nếu như lại thêm từ ngữ như "cường gì đó, dụ gì đó" vậy thì cái gì cũng không cần phải nói, rửa cổ chịu chết cho ta đi!
Chỉ là nếu như do hắn sắm vai nhận lấy cái chết kia, vậy thì không thể không chống đỡ được. Giờ khắc này hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải đi Thanh Khâu quốc gia gì đó, không vì tiên thuật đạo pháp của Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ vì đem hồ ly kia rút gân lột da, để giải mối hận trong lòng.
Nhưng báo thù là chuyện của tương lai. "Lão ca nổi giận" Dương Tiễn đồng học lại gần trong gang tấc, đồng dạng nghĩ đến đem hắn rút gân lột da, đầu hắn nhanh chóng vận chuyển, rốt cuộc giải quyết việc này như thế nào.
Nói đến Hồ Tâm Nguyệt thiết ác độc bẩy rập ác độc cũng không phải là hoàn toàn không có chừng mực, chí ít giữa hắn và Tam Thánh Mẫu cũng không có thực sự phát sinh cái gì. Dù sao nếu như thực đến một bước kia, Dao Trì cũng sẽ không ngồi yên không lý đến, họa hại trinh tiết của một nữ thần, nàng cũng đừng hòng dễ dàng thoát thân. Hiện tại mà nói, bọn họ chỉ là ôm nhau ngủ một giấc mà thôi.
Hứa Tiên quấn quýt ôm đầu, không phải sao? Đặt ở hiện đại mới xem như thế thôi đi! Đây chính là cổ đại bảo thủ không được, có chút biến thái sẽ bởi vì tay nữ nhi bị nam nhân cầm lấy, mà chém mất tay của nữ nhi. Hiện tại hắn đúng là đã đem nhân gia sớm nhìn sạch sẽ, lại càng không biết đã đụng tới bao nhiêu địa phương không nên đụng. Sự tình nghiêm trọng có thể so với ở hiện tại thực phát sịnh chút gì đó, còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều, đối phương thân phận đối phương còn chính là nữ thần chính quy.
Không cho hắn suy nghĩ nhiều, trong bụi mù cuồn cuộn, một hắc ảnh xông thẳng lên trời, trực chỉ về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên nghiêng người né qua đao phong, nắm chuôi đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, nói với Dương Tiễn:
- Ngươi hãy nghe ta nói, ta là bị con hồ ly đáng chết kia hãm hại!
Chỉ là Dương Tiễn vốn dĩ đối với hắn có chút ân tình, hôm nay lại vừa mới ôm muội tử của nhân gia ngủ một đêm. Hắn có cầm thú thế nào cũng không có cách nào khác xuất thủ. Duy nhất đáng được ăn mừng là, đây chỉ là phân thân của Dương Tiễn. Hứa Tiên sau khi vượt qua thiên kiếp, đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, xưa đâu bằng nay, Dương Tiễn chỉ bằng phân thân còn chưa thể giết được hắn, bằng không sẽ thực sự chết oan rồi.
Dương Tiễn vốn là vẻ mặt lãnh khốc, lúc này trên mặt càng kết lên một tầng băng, chỉ dùng hai chữ trả lời Hứa Tiên.
- Lộng nhãn!
Giữa trán Dương Tiễn, bỗng nhiên thần quang phát sáng, mở ra một con mắt dựng thẳng. Vô số quang lạp thật nhỏ bị tụ tập vào trong con mắt dựng thẳng kia, ngay sau đó bắn ra một đạo hắc sắc quang thúc loá mắt.