Mã xa vội vã chạy vào Phan, Phan Ngọc xuống xe trước, đưa tay đỡ lấy Nhu Gia công chúa đi xuống, dẫn nàng đi tới nội viện.
Dọc theo đường đi Nhu Gia công chúa trầm mặc không nói, có vẻ tâm sự trùng trùng, trong lòng lại vẫn ôm tú cầu tươi đẹp kia.
Hứa Tiên nghe được động tĩnh, đi tới cửa phòng, kinh ngạc nói:
- Sao trở lại sớm như vậy? Di, Nhu Gia đây là làm sao vậy?
Phan Ngọc mặc dù nghe được một ít phong thanh, nhưng cũng có chút không rõ nguyên nhân:
- Là Hoàng hậu nương nương đặc biệt cho phép.
Nhìn Nhu Gia công chúa mặt ủ mày chau bên cạnh, thở dài nói:
- Ta hỏi nàng, nàng cũng không chịu. Vẫn là ngươi đến cùng nàng nói chuyện đi!
Nói xong đã một mình trở lại trong phòng.
Hứa Tiên ngồi thân thể xổm xuống, mỉm cười nói:
- Xảy ra chuyện gì, để tiểu Nhu Gia u sầu thành như vậy?
Nhu Gia công chúa ngẩng đầu lên, dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn:
- Là Vân Lộc, ta đã nhìn thấy Vân Lộc.
Hứa Tiên nghi vấn nói:
- Vân Lộc? Đó là ai?
Nhu Gia công chúa cắn môi lắc đầu, con ngươi nước mắt tuôn rơi, lại không chịu nói gì nữa.
Hứa Tiên đứng lên, đem nàng ôm vào trong viện, đặt trên đu dây, trước nhỏ giọng an ủ nàng một phen, mới mở miệng đặt câu hỏi.
Nhu Gia tự nhiên chịu không được hỏi như vậy, không tự chủ nói ra tình hình năm đó.
Hứa Tiên lúc này mới biết được, Vân Lộc là một vị công chúa, nữ nhi thân sinh của Nghi phi, sau này Nghi phi bị biếm vào lãnh cung, lại cũng không có hại đến huyết mạch hoàng gia như nàng. Vân Lộc năn nỉ Nhu Gia giúp mẫu thân nàng ở trước mặt Hoàng hậu nương nương nói tốt, thả Nghi phi ra.
Thế nhưng khi đó Nhu Gia đối với Hoàng hậu nương nương sợ muốn chết, ở trước mặt nàng căn bản nói không ra lời, thử nghiệm vài lần đều lấy thất bại kết thúc.
Mãi cho đến sau này có một ngày, Nghi phi tự sát ở trong lãnh cung, Vân Lộc cũng triệt để biến mất trong tầm mắt của Nhu Gia, không còn có xuất hiện qua nữa, thẳng cho tới buổi tối ngày hôm nay.
- Vân Lộc đã chết, là ta hại chết nàng, nếu như lúc đó ta... Nếu như ta...
Nhu Gia công chúa hai tay nắm chặt xiêm y của Hứa Tiên, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, tâm tình kích động khó có thể tự khống chế bản thân.
Hứa Tiên cũng bị dọa vừa động, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện thần sắc như vậy, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vô về phía sau lưng của nàng, ôn nhu an ủi nói:
- Không phải ngươi sai, không phải là ngươi sai!
Tranh đấu giữa người lớn vốn dĩ không phải hài tử có khả năng nhúng tay vào được. Chỉ là lại thường thường muốn hài tử cùng chịu khổ theo. Dưới loại tình huống này coi như là Nhu Gia khẩn cầu Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương sợ rằng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua địch nhân này.
Nhu Gia công chúa khóc thút thít nói:
- Ta...có phải là...rất đáng ghét!
Hứa Tiên giúp nàng lau nước mắt trên gương mắt:
- Sao lại là vậy được?
Thở dài nói:
- Ngươi ngày hôm nay lại gặp được Vân Lộc, như vậy chứng tỏ Vân Lộc đã biến thành Quỷ Hồn?
Địa phủ cũng không tránh khỏi quá không làm tròn trách nhiệm, vô luận là dạng người nào, sau khi hồn phách đều nên đưa về Địa phủ, dựa vào ưu khuyết điểm của hắn lúc còn sống mà thưởng phạt, đưa vào trong luân hồi.
Vân Lộc công chúa nói vậy không chỉ là cá lọt lưới, hoàng gia cung khuyết tráng lệ, cất dấu không biết bao nhiêu oan hồn lệ quỷ, mất đi Chân Long chi khí trấn áp, đã rục rịch. Mà Hoàng hậu nương nương vội vàng đem Nhu Gia công chúa tiễn ra khỏi cung, chỉ sợ cũng có ý tứ bảo hộ nàng.
Đây chính là dấu hiệu thiên hạ đại loạn sao? Hứa Tiên rơi vào trầm tư, nếu những lệ quỷ kia thực báo thù thành công, hại chết Hoàng hậu nương nương, năm ấy ấu Thái Tử lập tức liền mất đi người phụ tá, rung chuyển đó là có thể dự liệu được.
Nhu Gia công chúa lại dùng ống tay áo đem nước mắt lau đi, lộ ra thần sắc kiên định:
- Ta muốn vào cung, ta muốn đi gặp Vân Lộc.
Sau đó dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên mỉm cười, sờ sờ đầu nàng nói:
- Đây là nguyện vọng của ngươi sao?
Nhu Gia công chúa gật đầu.
Hứa Tiên nói:
- Vậy được rồi bất quá hiện tại đi rửa mặt trước đã nhé!
Đêm đã qua nửa, Hoàng hậu nương nương nghe được một phen lời nói kia của Nhu Gia công chúa, càng phát ra tâm thần không yên. Đã xác định lúc trước không phải trong mộng cảnh, mà là Quỷ Hồn chân chính đến báo thù, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Vô luận có thành phủ thế nào, thế nhưng đối mặt với thần tiên ma quái mà nhân lực không thể ước đoán như vậy, cũng sẽ không tự chủ được sinh ra tâm tư sợ hãi. Trong Khôn Ninh cung ngọn đèn dầu sáng rực, cùng với hộ vệ cấm quân tầng tầng xung quanh cũng không thể mang đến cho nàng chút cảm giác an toàn nào.
Trăng tàn, trong thiên địa một mảnh hắc ám.
Hoàng hậu nương nương trong lòng vừa động, đã nghe được bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kêu quỷ khóc hu hu, vội hỏi cung nữ phụng dưỡng bên cạnh:
- Các ngươi có nghe được thanh âm gì không?
Đám cung nữ đều là lắc đầu, biểu thị thanh âm gì cũng không có, kỳ quái Hoàng hậu nương nương vì sao lại khẩn trương như vậy, cũng không nhịn được khẩn trương theo.
Hoàng hậu nương nương không muốn ở trước mặt cung nữ mất đi bộ dáng, trở lại ghế ngồi vào chỗ của mình, tiếng quỷ kêu khóc lại càng phát ra cao hơn, có đôi lúc quả thực như là từ tận đáy lòng truyền phát ra.
Phía trên Hoàng Đình kim sắc long khí kia chỉ còn lại có một tầng hơi mỏng, ở dưới hắc sắc lệ khí trùng kích, mắt thấy liền muốn tan rã. Con mắt Hoàng hậu nương nương mặc dù không nhìn thấy được, nhưng cảm thấy thân thể đang dần dần lạnh đi.
Cửa sổ đóng kín trong phòng, lại không biết từ nơi nào thổi tới một trận âm phong, ngọn đèn lập tức chập chờn, trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, xung quanh bóng người cũng không nhịn được theo đó hoảng động, tựa như Quỷ Ảnh.
Đèn cung đình từng ngọn phụt tắt, tràng cảnh kỳ dị như vậy doạ hỏng đám cung nữ, có người vội vã đi thắp đèn, lại làm thế nào cũng không đốt lên được, có người lại phát sinh tiếng kêu sợ hãi, có vẻ một mảnh hoảng loạn.
- Hoảng sợ cái gì?
Hoàng hậu nương nương quát lên một tiếng.
Nàng xây dựng ảnh hưởng ở đó, đám cung nữ đều quỳ xuống, che miệng không dám thốt ra lời, chỉ có thể mặc cho đèn cung đình tắt dần.
Hoàng hậu nương nương trừng đôi mắt phượng lên, không chịu hướng về phía quỷ quái chịu thua.
- A!
Hoàng hậu nương nương phát sinh một tiếng kêu sợ hãi, cái ghế nàng đang ngồi bỗng nhiên bắt đầu trầm xuống nguyên bản nguyên bản sàn nhà lót bạch ngọc an ổn, lại tựa như biến thành ao đầm lầy, nàng muốn đứng dậy lại bị gần như hấp thụ ở trên ghế, từng chút hướng xuống dưới chìm xuống, thẳng đến đem nàng hoàn toàn bao phủ.
Nàng mạnh mẽ phát lạnh một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, thở phào một hơi, nguyên lai chỉ là nằm mộng mà thôi, nàng nhìn quanh bốn phía lại vẫn là một mảnh hắc ám. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Nàng lớn tiếng hô hoán cung nữ, nhưng không ai trả lời, chỉ có thanh âm của bản thân nàng yếu ớt quanh quẩn, dần dần trở nên xa lạ, để nàng hoài nghi đó có phải là thanh âm của bản thân hay không?