Hứa Tiên trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu:

- Đã không có việc gì nữa, không nên lại thương tâm, hảo hảo ngủ một giấc đi!

Nhu Gia công chúa trái lại nằm ở trên giường, kéo lên chăn mỏng che đi thân thể, lại chớp con mắt đã đỏ lên, thẳng tắp nhìn hắn.

Nhìn chằm chằm...

Hứa Tiên đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng bị ánh mắt nhìn vô hình kia lôi kéo lại, do dự một chút lại ngồi ở bên giường, nói:

- Được rồi, kể chuyện xưa.

Khi thanh âm kể chuyện xưa vang lên, ngoài cửa Phan Ngọc dựa vào cột trụ ở hành lang, nhìn tinh không tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe.

- Thế nào, ngươi thua rồi nhé!

Vân Yên cười tủm tỉm không biết từ nơi này đi tới.

Phan Ngọc nói:

- Đúng vậy, không nghĩ tới nàng thực dám nói ra.

Nữ tử bình thường, chính là có lớn mật gấp trăm lần, cũng không dám vào đêm tân hôn đẩy tân lang ra, gọi tên một gia hỏa khác đi sao.

Vân Yên dựng thẳng lên ngón trỏ:

- Không nên coi khinh phu quân.

Phan Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đêm nay ngươi sẽ theo ta ngủ đi.

Các nàng hiện tại ở trong phủ đệ này cũng không phải là Lương Vương Phủ, mà là do hoàng gia ban thưởng xuống, chuyên môn vì đại hôn mà chuẩn bị. Chủ nhân trong phủ liền chỉ có một mình Phan Ngọc, nàng đem đám tạp vụ tất cả đều từ trong phủ thanh lọc ra ngoài. Ngay cả thị nữ cũng không lưu lại một ai, cũng không sợ nhiều người mắt loạn.

- Thế nào, công tử sống một mình tịch mịch, muốn tiểu nữ tử tiến lên bồi tiếp sao? Công tử phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, tiểu nữ cũng thật là động tâm. Chỉ tiếc phu quân nhà ta ngay ở bên trong, tiểu nữ tử không tiện ở lâu, miễn cho bị hắn phát hiện, hiện tại liền cáo biệt.

Vân Yên cười nói một đoạn xướng từ, bước liên bộ mềm mại, đi vô tung vô ảnh.

Khi Hứa Tiên kể chuyện xưa xong, Nhu Gia công chúa nói:

- Nàng kia theo như lời ngươi nói là Phan công tử?

- Thông minh, xin lỗi trước không thể nói cho ngươi không được để bí mật này nói cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì ngươi đã trốn không thoát khỏi ma trảo của ta, khặc khặc khặc khặc!

Nhu Gia công chúa kéo, buồn bực nói:

- Ta không nói đi ra ngoài, cũng không trách ngươi.

Hứa Tiên mỉm cười:

- Vậy thì cảm tạ ngươi!

Đối với nữ hài nhu nhược thiện lương này, cũng không biết nên dùng loại thái độ nào mới tốt, trong lòng tuy có rất nhiều trìu mến, lại khó nổi lên một điểm sắc tâm, thấy thế nào đối phương niên kỷ cũng đều chỉ là một học sinh trung học.

Chí ít có thể cho ngươi nhiều một chút tự do đi sao. Truyện được copy tại Truyện FULL

Khi Phan Ngọc đang muốn rời khỏi, phía sau cửa phòng lại chi nha một tiếng mở ra, nàng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hứa Tiên nhỏ giọng nói:

- Đã ngủ.

Nhu Gia công chúa trải qua một ngày hôn lễ, hơn nữa tâm tình thay đổi rất nhanh, đã sớm uể oải bất kham, gối đầu xuống rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Gối đầu có chút chua cua nói:

- Sao không ở lại đây?

Cố nhiên Nhu Gia công chúa ở trong mắt Hứa Tiên vẫn là học sinh trung học, nhưng tại cổ nhân xem ra cũng đã một miếng thịt vừa vặn có thể cho vào miệng, hơn nữa Nhu Gia công chúa niên kỷ cũng so với thoạt nhìn muốn lớn hơn.

Hứa Tiên gỡ xuống phiến kính của nàng, khôi phục tướng mạo sẵn có, trở lên quan sát một phen, nàng một thân hỉ bào đỏ thẫm bộ dáng quả nhiên tiêu sái phi phàm, thảo nào khi kỵ mã dạo phố, đã khiến vô số nữ tử ghé mắt nhìn. Mà lúc này vòng eo nhỏ nhắn, dáng người mạn diệu hoàn toàn làm cho một thân hỉ bào này buộc vòng quanh đến, đây rõ ràng nữ giả nam trang, càng tăng thêm một cổ mỹ cảm dị dạng.

- Lẽ nào để Ngọc nhi nhà ta tại ngày đại hôn một mình phòng không sao?

Hứa Tiên cười, lời này rất có nghĩa khác, lại chuẩn xác không thể nghi ngờ.

Phan Ngọc sẵng giọng:

- Hán văn dự định giả mạo tân lang hay giả mạo tân nương đây?

- Vì Ngọc nhi, có cái gì không được đây?

Hứa Tiên đang khi nói chuyện, đem nàng ôm ngang lại, cười xướng một tiếng:

- Đưa vào động phòng.

Đêm khuya yên lĩnh, hai người nghiêng thân thể ôm nhau mà nằm, Hứa Tiên ôm bờ vai trơn láng của Phan Ngọc, lưng ong trơn mịn của nàng dán ở trong ngực của hắn. Trong lúc đó giữa hai người không có y phục ngăn cách, giống như phu thê bình thường.

Hứa Tiên bỗng nhiên nói:

- Lúc nào ngươi có thể khôi phục chân thân, để ta đem ngươi lấy vào cửa đây?

Không phải chung quy cảm thấy đối với nàng có điều thiệt thòi, hắn biết rõ tại thời đại này một hồi hôn lễ đối với một nữ tử mà nói có bao nhiêu trọng yếu.

Phan Ngọc nói:

- Hán văn, ngươi còn nhớ rõ giấc mộng kia không?

Hứa Tiên nói:

- Đương nhiên.

Đã từng rất lâu trước, khi đó hắn còn không biết thân phận của nàng, tại Linh Ẩn tự trong họa bích, bọn họ đã tiến hành một hồi hôn lễ như vậy, tuy rằng cuối cùng là kết cục sinh ly tử biệt, nhưng cũng khắc cốt minh tâm.

- Khi đó ta cũng đã gả cho ngươi.

Phan Ngọc xoay người, đem đầu tựa ở trong lòng hắn.

Hứa Tiên trầm mặc một hồi, cúi đầu hôn lên sợi tóc thanh lương của nàng, đem nàng ôm ấp càng chặt hơn một ít.

- Ngủ đi!

Ánh dương quang rực rỡ xuyên thấu qua bóng cây, đợi cho đợi cho tự tay làm dây đu hoàn thành, liền để Nhu Gia công chúa ở trên đó phiêu đãng.

Nhu Gia công chúa quay về phía sau nhìn Vân Yên nói:

- Vân tỷ tỷ, mau hơn một chút đi!

Vân Yên càng thêm cố sức đẩy, Nhu Gia công chúa kinh hô hướng bầu trời, nhưng cũng không ngồi, mà là đứng ở trên dây đu, Thải Y trên người theo đó vũ động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tất cả đều là vui vẻ tươi đẹp.

Hứa Tiên ôm cánh tay đứng ở một bên quan vọng, vốn tưởng rằng nàng muốn qua thời gian rất lâu mới có thể tiếp thu được, nhưng ngoài dự liệu là rất nhanh thích ứng hiện trạng, phảng phất như hoàn toàn không hiểu được bản thân đang đối mặt với rất nhiều vấn đề lớn, hoặc là sau đêm hôm đó bỗng nhiên trở nên dũng cảm hơn.

Hôm qua nàng chủ động đến trong thư phòng của Phan Ngọc nói chuyện, cẩn trọng hỏi nàng suy nghĩ năm xưa khi gặp Hứa Tiên,, cũng có chút dở khóc dở cười, buông sách xuống, phụng phịu nói:

- Công chúa, ta đúng là phò mã của ngươi, cũng chính là cái gọi là phu quân tướng công, không phải người nào khác. Cổ nhân nói, phu vi thê cương, từ hôm nay trở đi ngươi phải nghe ta, bằng không đúng là sẽ bị bỏ đi.

Nhu Gia công chúa nhu thuận gật đầu:

- Được, vậy ngươi cũng phải nghe Hứa Tiên đúng không?

Phan Ngọc tức cười, Vân Yên ở ngoài cửa cười nói:

- Đúng vậy, nàng dám không nghe lời cũng muốn bỉ bỏ đi.

Nhu Gia công chúa cầm lấy tay Phan Ngọc nói:

- Tốt rồi, chúng ta đều nghe Hứa Tiên, Hứa Tiên tốt nhất.

Hứa Tiên nghĩ tới đây, cũng không nhịn được bật cười. Nhưng tình huống hiện nay, nguyên bản chính là điều hắn chờ mong. Nhìn nàng từng ngày khỏe mạnh vui tươi, không hiểu có một loại vui vẻ dưỡng thành, thế nhưng lo lắng đến niên kỷ của nàng, tựa hồ lại nuôi dưỡng cũng không có cải biến gì quá lớn. Bất quá nhìn nàng tinh khiết khuôn mặt tươi cười trong trẻo như nước, cảm giác tựa hồ như vậy cũng không tệ.

Đúng lúc này, chữ số trên Công Đức Ngọc Bài của Hứa Tiên bỗng nhiên thiếu vài điểm.