Ngao Ly vuốt cái lỗ tai đỏ hồng:
- Hừ, Hứa Tiên xấu xa, cũng không giúp ta độ kiếp, lẽ nào không phải cùng hắn ngủ mới bằng lòng sao?
Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên:
- Tiểu hài tử không nên nói bậy, là chính ngươi tu hành chưa tới, cho nên mới cho ngươi hảo hảo tu hành.
- Ngươi mới là tiểu hài tử, ta mới không phải tiểu hài tử, ngươi dám nói chưa cùng Hứa Tiên ngủ, gạt người là tiểu... Đau nhức đau nhức đau nhức.
Tiểu Thanh đỏ mặt véo lỗ tai Ngao Ly:
- Ta đã nói không được nói bậy mà.
- Ai, buồn chán a, không chỉ buồn chán, còn phải ăn mấy thứ khó nuốt này, còn phải bị khi dễ, Bạch tỷ tỷ, Ly nhi rất nhớ ngươi!
Ngao Ly lại nằm úp sấp ở trên bàn, hai tai đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.
Ngoài cửa sổ bầu trời càng phát ra âm trầm, rơi xuống mưa nhỏ.
Tiểu Thiến và tiểu Thanh nhìn nhau, chung quy là đối với nàng có chút sủng nịch.
Tiểu Thanh nói:
- Được, được, để ta đến nghĩ biện pháp.
Nhắm mắt lại, yên lặng niệm chú, hai tay ngón trỏ cong lại, một điểm lục quang lóe ra, hướng về khoảng không chỉ một cái.
- Đến!
Mấy Quỷ Ảnh, ai ai ô ô lăn lộn đầy đất, Ngao Ly nhìn cười ha ha.
Bạch Phúc nói:
- Thanh cô nương, người lại gọi đám tiểu nhân đến làm cái gì?
- Đúng vậy, đúng vậy, người đều đã độ kiếp thành tiên, nào còn cần đến chúng ta, không bằng thả chúng ta đi sao!
- Không phải người cùng Hứa công tử nói một chút, chúng ta theo hắn cũng tốt a, ngươi đánh ta làm cái gì?
- Đầu đất, cái này còn có phân biệt sao?
Ngũ quỷ bất mãn lầm bầm.
Tiểu Thanh vặn thắt lưng nói:
- Ta không thả, các ngươi là do ta năm đó không dễ dàng bắt được, các ngươi, ưm, nói chuyện cười dễ nghe một chút.
Quỷ quỷ thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, hơn nửa đêm bị cương ép dùng thuật triệu hoán qua đây. Chính là vì nghe truyện cười.
- Ngài cũng không đem chúng ta coi là người.
- Dài dòng, các ngươi vốn dĩ cũng không phải người, còn không mau kể.
Tiểu Thanh làm bộ muốn đánh.
Ngũ quỷ không dám trái lệnh, khổ sở kể truyện cười, hiệu quả tự nhiên là tạm được.
- Không dễ nghe.
Ngao Ly cũng mở miệng phụ họa.
- Lại dám làm lấy lệ với chúng ta.
Tiểu Thanh nhíu mày một cái, dùng ngự sử phương pháp, khiến bọn hắn lăn qua lăn lại nhảy lên nhảy xuống, Ngao Ly ngược lại vỗ tay cười lớn.
Phong Hỏa hí chư hầu như vậy, thẳng khiến ngũ quỷ sắp khóc ra.
Tiểu Thiến bỗng nhiên nhíu mày:
- Có tặc nhân tiến đến, đằng đằng sát khí, không giống như là kẻ cắp bình thường.
Bạch Phúc nói:
- Để tiểu nhân đi xem một chút.
Nói rồi nhanh như chớp chạy đi, trên mặt lộ ra tiếu ý:
- Rốt cục giải thoát hoàn hảo có kẻ chết tahay đưa tới cửa.
Nửa canh giờ sau, Ngao Ly ở dưới đống xương trắng nàng ăn còn lại, đá đá thi thể Lương Liên, cho ra kết luận:
- Chết mất rồi.
Tiểu Thiến khẽ cười một tiếng:
- Tên công tử này, dĩ nhiên bị dọa chết tươi.
Làm người quan khán "phim kinh dị", đương nhiên không thể thể hội tâm tình người diễn viên. Hừ, coi như là diễn viên, nàng cũng phải sắm vai quỷ.
- Chết thì chết đi sao!
Tiểu Thanh mở tay ra, đưa ra lời tổng kết.
Ba nữ nhân không tim không phổi, coi mạng người như cỏ rác, sau khi xem được tiêu khiển nho nhỏ, vẫn quyết định trở lại ngủ đi.
Ngũ quỷ chủ động nhận công tác quét tước, bảo chứng tại lúc hừng đông sẽ đem tất cả khôi phục nguyên trạng.
Hứa Tiên nếu có biết, có thể hẳn là cảm tạ Lương Liên đi sao.
Mà lúc này Lương Liên đương nhiên còn không biết chính mình dĩ nhiên tạo ra được tác dụng tiêu khiển trọng yếu như vậy.
Hắn thần chí mơ màng bị đưa tới thế giới Địa phủ, vì người có trọng tội, liền giao do Tần Nghiễm Vương tự mình phán phạt.
Thấy rõ ba chữ "Tần Nghiễm Vương" trên bảng hiệu ngoài điện, hắn đã run rẩy như si, không kịp vào điện, đã trước bị mang đến Nghiệt Kính Thai bên phải điện.
Đài cao một trượng, kính lớn mười phần, treo ở hướng đông, trên hoành bảy chữ:
- Trước Nghiệt Kính Thai không có người tốt.
Lương Liên bị kính chiếu trúng một cái, chỉ thấy trong kính hắn đen vô cùng.
Quỷ soa mặt xanh nanh vàng nhe răng cười:
- Tiểu tử ngươi có phúc.
Ba cổ xoa đem Lương Liên đâm thủng đưa đến trong điện.
Lương Liên nội tâm đau nhức giãy dụa kêu thảm thiết.
Tần Nghiễm Vương ngồi trên điện cao, mở ra Sinh Tử Bộ, từng tờ bay qua, mặt trên ghi chép toàn bộ tội trạng của Lương Liên từ lúc sinh ra đến khi chết đi.
Lật đến cuối cùng:
- Thật một Lương gia công tử dụng tâm sài lang, ngươi hoành hành một đời, hôm nay báo ứng đến.
Sau đó thoăn thoắt viết thành phán văn, ném xuống phía dưới:
- Đưa vào Địa Ngục chịu phạt.
Quỷ soa được lệnh, lập tức đem hắn xiên đi ra ngoài, dựa theo tội trạng khác nhau, đưa vào các Địa Ngục.
Thí dụ như Địa Ngục cứt đái, Địa Ngục đói bụng, Địa Ngục khát, Địa Ngục máu mủ, Địa Ngục cắt chém, Địa Ngục kiếm diệp, Địa Ngục hồ lang, Địa Ngục hàn băng,...
Lương Liên sinh tiền thích nhất là cực hình, ở đây mới biết báo ứng khó chịu.
Địa phủ hình phạt, nhân gian khó bằng được một phần vạn. Thí dụ như trong địa ngục cắt chém, liền có tiểu quỷ mang tới cưa dài, đem hắn cưa ra hai bên. Nếu là người thụ hình này, đây cũng là chết thấu. Nhưng lại có hai quỷ tướng ở hai bên thân thể của hắn đứng một chỗ, một lát sau lại dài ra, lại thu hình, cứ như vậy tuần hoàn chịu phạt.
Càng có Địa Ngục đoạn gân dịch cốt, Địa Ngục lột da lóc xương, không phải một hai lần. Liền gọi hắn tạo ác nghiệp, gấp mười lần, gấp trăm lần còn giữ qua đây, mới giải hết oán khí thế gian.
Trong Địa ngục nồi chảo nóng bỏng, đao sơn đứng vững, hỏa diễm bốc lên.
Chúng quỷ kêu rên thảm thiết, nhận hết dằn vặt, đối với các loại việc làm lúc sống, cũng biết hối hận phải không?
Mà giờ này khắc này, trong Lương Vương Phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo không ngừng, toàn bộ lại như một phiến thiên địa khác.
Lương vương một thân hoa bào, vẻ mặt tươi cười, cầm chén trà phụng nói:
- Đại sư lần này tới kinh, sao không thông báo trước cho lão phu một tiếng, tiện phái người đi nghênh tiếp.
Ngồi ở đối diện chính là Pháp Hải.
Pháp Hải nói:
- Bần tăng người trong sơn dã, không dám quấy rầy đại giá của Vương gia.
- Đại sư khách khí, ngươi ta giao tình nhiều năm, cái này thì tính là gì.
Lương vương kê lót vài câu, liền buôn chén trà xuống nói:
- Lão phu có một chuyện, muốn mời đại sư hỗ trợ.
- Là chuyện gì?
Pháp Hải tuy là câu hỏi, trên nét mặt cũng rất là đúng.
Lương vương giọng căm hận nói:
- Hứa Tiên kia tự đại võ công cao minh, xông loạn Lương Vương Phủ ta, suýt nữa hại tính mệnh của bản vương, vô luận như thế nào cũng mời đại sư xuất thủ, báo thù này cho bản vương.
Hứa Tiên lần đó tuy rằng che mặt mà đến, nhưng sau đó nhiều lần hiển lộ "võ công", Lương vương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đã kết luận đó chính là Hứa Tiên, vẫn muốn trả thù, lại sợ không phải đối thủ của Hứa Tiên, lúc này mới nghĩ đến Pháp Hải.
Pháp Hải hai tay tạo thành chữ thập, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:
- Đó cũng là kiếp nạn nên có trong mệnh của Vương gia.
Lương vương đứng dậy:
- Đại sư sẽ không bật cận nhân tình chứ?
Cố nhân? Pháp Hải không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, ở dưới mái hiên vương phủ tránh mưa, thiếu niên Anh Vũ ngăn cản hộ vệ của chính mình, chỉ là hình tượng đó đã khó trùng hợp với Lương vương lúc này.
Lương vương thấy Pháp Hải trầm mặc không nói, còn muốn khuyên nữa, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực đau nhức, chén trà trong tay rơi xuống đất, nát bấy.
- Đại sư, đây là có chuyện gì?
Lương vương vẻ mặt sợ hãi mà hỏi.
Pháp Hải thật sâu liếc mắt nhìn Lương vương:
- Vương gia, ta sẽ lại giúp ngươi một lần.
Lương vương bất chấp thân thể dị trạng, kinh hỉ nói:
- Thực không? Vậy thì đa tạ đại sư.
Nhưng mà Pháp Hải lại từ trong tay áo lấy ra Tử Kim Bát:
- Vương gia, ngươi hướng bên trong nhìn xem.
Lương vương hướng trong bát nhìn lại, chỉ thấy một một người tóc tai bù xù bị ác quỷ ném vào trong vạc dầu, lập tức thấy nước mỡ sôi trào lên bắn văng ra, người nọ thân ở trong đó giãy dụa kêu thảm thiết, để hắn nhìn tới muốn nôn mửa.
- Đại sư, ngươi làm cái gì vậy?
Pháp Hải nói:
- Ngươi lại nhìn xem.
Lương vương tỉ mỉ nhìn lại, ác quỷ đã xem người nọ từ trong nồi chảo vớt ra, trong nháy mắt da thịt bị nấu chảy đã khôi phục nguyên trạng, nhưng cũng hiển hiện ra diện mục của đối phương, Lương vương kinh hãi kêu một tiếng:
- Liên nhi, đại sư, đây là có chuyện gì? Đây là ở nơi nào? Con ta sao lại ở đó?
Pháp Hải nói:
- Nơi này là âm tào địa phủ, Lương công tử đang ở trong địa ngục chịu phạt.
- Cái gì? Con ta hắn đã chết?
Lương vương quá sợ hãi, lui về phía sau ngã ngồi vào ghế.
Pháp Hải thở dài, gật đầu.
Lương vương giật mình hồi lâu:
- Đại sư, ta cầu ngươi cứu hắn.
- Sinh tử có số, nhân quả có báo, ai cũng không cứu được hắn. Mà lệnh lang có báo này, vị tất Vương gia ngươi không có quan hệ. Vương gia ngươi cùng với lệnh lang suy nghĩ an ủi. Không bằng lo lắng hơn cho chính mình sau trăm năm đi.
Lương vương quá sợ hãi, trên bàn thức ăn đã tẻ nhạt vô vị, nhìn quanh bốn phía, càng không thể tưởng tượng chỗ ở an nhàn này có một ngày cũng có khả năng biến thành Nê Lê Địa Ngục.
- Ta khuyên Vương gia ngươi từ hôm nay trở đi vẫn là hối cải làm lại cuộc đời, làm nhiều việc thiện, bù đắp tội nghiệp. Bằng không, ngay cả ở trần thế có thể dối gạt người, tại Địa phủ lại không lừa được quỷ, bần tăng cáo từ trước.
Pháp Hải nói.
Lương Vương Gia ngồi yên ở trong phòng, thần tình trên mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng vỗ bàn mạnh nói:
- Hứa Tiên, thù giết con, bất cộng đái thiên.
Hắn mặc dù không rõ ràng lắm Lương Liên cụ thể vì sao mà chết, nhưng sự tình nếu phát sinh tại Hàng Châu, tất nhiên cùng Hứa Tiên khống thoát khỏi quan hệ.
- Người a.
Lương vương ra lệnh một tiếng:
- Cùng ta triệu tập kỳ nhân dị sĩ tinh thông thuật pháp, vô luận là ai, chỉ cần có thể giết chết Hứa Tiên, đều ban thưởng hoàng kim nghìn lượng.
Lương Liên chính là con trai độc nhất của hắn, nếu là Lương Liên chết, Lương gia bọn họ từ nay đoạn tuyệt hương hỏa. Dù có bao nhiêu quyền thế phú quý cũng là vô dụng. Nhưng đồng thời trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, chỉ mong là chính mình nhìn lầm, chỉ mong người nọ cũng không phải là Lương Liên.
Pháp Hải đã bước ra khỏi cửa phủ, lắc đầu thở dài:
- Chấp mê bất ngộ!
Lại đem ánh mắt chuyển hướng phương tây xa xôi, lướt qua phòng ốc, lướt qua thành tường.
Trong Bạch Vân Quan, Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên cả người chấn động.
- Thế nào?
Hứa Tiên vội hỏi.
- Có người ở điều tra ở đây, rất mạnh.
Hồ Tâm Nguyệt dù sao đã tu hành nghìn năm, lại là linh thú biến thành, linh cơ cảm ứng muốn so với Hứa Tiên mạnh hơn rất nhiều.
- Là ai?
Hứa Tiên nhíu mày, có thể được nàng đánh giá như vậy. nhất định không phải hạng Kim Đan yêu quái tầm thường.
- Đã đến!
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
- A Di Đà Phật.
Theo tiếng niệm Phật hiệu như hồng chung, một cái hài rách bước vào trong đình viện.
Hứa Tiên con ngươi co rụt lại, Pháp Hải.
Vốn có danh phận thầy trò, nhưng lại vì một hồi đại chiến lý niệm, hôm nay bốn mắt nhìn nhau thật đúng là có chút không lời để nói.
Pháp Hải lại nói:
- Bảy trăm năm chấp mê, đã đến lúc hóa giải ân oán.
Hồ Tâm Nguyệt thướt tha đứng dậy, cười nói:
- Hòa thượng, ngươi là đang nói ta sao?
Trong lòng cũng rất không thoải mái, chính mình tuy là người trong Dao Trì, nhưng Pháp Hải càng là thân truyền đệ tử của Pháp Hải. Đối phương nếu là hạ quyết tâm xuất thủ, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Lúc này, Hứa Tiên bỗng nhiên che ở trước người nàng, Hồ Tâm Nguyệt hơi lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hứa Tiên nghiêng đầu nói với Hồ Tâm Nguyệt:
- Hồ ly chạy đi sao!
Biểu tình chăm chú kia để Hồ Tâm Nguyệt trong lòng khẽ động, cười nhạo nói:
- Nếu như là vì báo ân, vẫn là miễn đi sao. Ta giúp ngươi là nhìn trên mặt mũi của Tiểu Bạch, không phải vì ngươi!
- Cũng không phải vì báo ân, cũng không phải vì ngươi. Nếu như nương tử nàng cảm thấy chuyện này, nàng muốn phụ trách mà nói, như vậy ta cũng thế. Hơn nữa ta không phải đã nói sao? Muốn ngươi đi gặp nàng, không thể nửa đường đã bị người cướp đi.
- Hừ, giả bộ dáng.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu nói ra.
Hứa Tiên nói:
- Xin lỗi a sư phụ, đệ tử vẫn là cùng người đối nghịch. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Có lực lượng càng cường đại hơn, cũng có thể dùng thái độ càng thêm thoải mái đối mặt. Ở trong số mệnh đã định trước trước mặt chung cực Boss này, bằng vào bản thân hiện tại có thể đỡ được mấy chiêu?
- Các ngươi không nên hiểu lầm, bần tăng cũng không phải là tới chiến.
Pháp Hải nói để hai người đều là sửng sốt:
- Không phỉa...đến chiến?
Hứa Tiên thật vất vả bày ra tư thế, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút thu lại không kịp.
Hồ Tâm Nguyệt đã ung dung cười, lướt qua Hứa Tiên:
- Nguyên lai đại sư đã lĩnh ngộ phật pháp quảng đại, tu vi tâm cảnh cao hơn một tầng lâu, ít ngày nữa sẽ tương chứng Bồ Tát quả vị, đương nhiên sẽ không đem chút ân oán nhỏ trước đây để ở trong lòng, thực sự là đáng mừng a.
Pháp Hải trợn mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt một cái, hiển nhiên cũng không phải lĩnh ngộ Phật hiệu gì, đã có thể mắng trả, đánh không đánh lại, tùy tiện cho nhân gia đạp lên mặt.
Hứa Tiên lập tức cảm thấy cả người thoải mái, lại không chỉ bởi vì thiếu đi một đại địch như Pháp Hải. Từ lúc xuyên qua cho tới bây giờ, thận trọng, không ngừng đi tới, rốt cục, đại địch trong số mệnh này cũng bị tiêu mất sao? Sẽ không hề có Kim Sơn Tự, không hề có Lôi Phong tháp, cái gọi là số phận kia, đã bị hắn triệt để xoay chuyển.
- Không nên nhiều lời.
Hứa Tiên tạo thành chữ thập làm lễ nói:
- Sư phụ!
Ân oán nơi đây kết thành liền không cần sử dụng bạo lực để giải nữa.
Pháp Hải cũng thi lễ trở lại.
- Sư phụ vì sao lại đến kinh thành?
- Vì đan dược phía sau ngươi, Hoàng hậu nương nương nói, có yêu đạo đầu độc thánh tâm, họa loạn thiên hạ, đặc biệt mới ta đến trừ yêu.
- Người sẽ không phải là tới hủy đan dược đấy chứ?
Hứa Tiên trong lòng cười khổ, Pháp Hải lần này tới kinh, dĩ nhiên là vì vị sư phụ yêu đạo kia của chính mình. Vừa rồi đã thoải mái nói không cần tái chiến, sẽ trở lại đánh nhau một trận sao?