Nhưng lão ni cô này dù sao cũng có hai trăm năm đạo hạnh, cố nhiên cùng kỳ tài như Thái Âm chân nhân kém xa vạn dặm, nhưng là không phải kẻ mới học như Vân Yên có thể bằng được, hành tẩu trong rất nhiều binh mã, căn bản không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.

Lão ni cô cũng thấy hơi khó khăn, nàng chọn Phan Ngọc làm đệ tử, hành động nhanh chóng như gió, hiển nhiên là đem võ công phàm thế tu đến cảnh giới cực cao, đã có thể khắc chế thuật pháp tầm thường. Nhưng dựa vào thủ đoạn "ngôn xuất pháp tùy" cũng có thể đơn giản thủ thắng. Nhưng tiếng đàn của Thải Y nữ tử này lại lúc nào cũng quấy rầy ngôn pháp của nàng, hơn nữa cũng là người trong tu hành. Chỉ là người trong tu hành lại thế nào gả làm vợ người đây?

- Ngươi là ai? Vì sao quấy rầy bần ni thu đồ đệ?

- Sư thái, ta mới muốn hỏi ngươi là ai. Ngọc nhi nhà ta đã có sư phụ, không cần lại bái ai làm sư.

- Là ai?

- Chính là phu quân của ta.

- Không cần nhiều lời, người như thế vừa nhìn chính là hạng người cứng đầu cứng cổ.

Phan Ngọc nói.

- Người tu đạo dĩ nhiên sa vào nữ sắc, vừa nghe đó là yêu. Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ.

Lão ni cô đột nhiên nổi giận, bỗng nhiên hai tay tạo thành chữ thập, động thân bất động, khẩu thuật bắn ra. Rất nhiều binh mã bỗng nhiên cùng nhau suy sụp xuống, hóa thành từng tờ giấy phiêu đãng.

Lão ni cô hành động lại không có trở ngại nữa, đi một bước tới gần Vân Yên và Phan Ngọc.

Tiếng đàn càng phát ra gấp gáp, âm ba vô hình hóa thành quang vựng hữu hình từng vòng nhộn nhạo lan ra, giống như sóng biển, kích động dòng suối bên cạnh bọt nước bay vút lên, ở giữa không trung tán thành hơi nước, hình thành một vòng thải hồng, nhưng chỉ có thể thoáng ngăn cản cước bộ của lão ni cô.

Lão ni cô rốt cục đi tới trước mặt các nàng, đem bàn tay khô gầy kia đặt lên trên Cầm huyền, tiếng đàn im bặt dừng lại.

- Không được động đậy!

Ngay sau đó là thanh âm như mệnh lệnh của lão ni cô, thân hình nữ đó là cứng đờ lại.

- Hai người các ngươi vẫn là cùng ta thoát ly khổ hải trần thế này đi thôi.

- Sư thái, chỉ có ta cùng ngươi có ước hẹn, cùng nàng không có quan hệ gì.

Phan Ngọc vừa nói, một bên nháy mắt với Vân Yên.

- Đúng vậy!

Vân Yên bất đắc dĩ, loại thời gian này chỉ có thể trở lại tìm viện binh.

- Lẽ nào các ngươi còn trông cậy vào phu quân kia sao? Hắn không đến liền thôi. Nếu là dám đến, bần ni chắc chắn hàng yêu trừ ma. Chỉ là hiện tại, ngươi nếu cản trở bần ni hành sự, cũng không để ngươi tới đi như thường.

Lão ni cô cũng không phải kẻ ngu si, thoáng vừa nghĩ đã minh bạch dụng ý của hai người.

Đã thấy Vân Yên và Phan Ngọc ánh mắt không còn ở trên người nàng, mà là nhìn về phía phía sau nàng. Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên nhân trang phục thư sinh đang đứng ở cách đó không xa, đồng dạng không có nhìn nàng, mà nhìn Phan Ngọc và Vân Yên trước người nàng, gãi gãi đầu, rất là xấu hổ nói:

- Xin lỗi, tới chậm.

Tình cảnh đó, giống như là để nữ bằng hữu ở rạp chiếu phim chờ đợi một canh giờ, chiếu phim thiếu chút nữa tới lúc tan cuộc mới đến.

- Phu quân!

Vân Yên kinh hỉ, nếu không phải thân thể không thể động, sợ là đẫ nhào vào hắn mà khóc.

- Hán văn.

Phan Ngọc cũng là mừng rỡ, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia oán trách.

Hứa Tiên vội vã bước đi tới đây.

- Không được phép động.

Lão ni cô hét lớn một tiếng, trong lòng kinh hãi, mới vừa rồi dĩ nhiên không có cảm giác được thư sinh này đến từ lúc nào, bất quá chính mình chính mình chuyên tâm trên người nhị nữ, nên lúc này mới có điều không để tâm.

Nhưng mà Hứa Tiên cước bộ không có dừng lại chút nào, hắn chỉ cảm thấy trong thanh âm kia bao hàm không ít linh lực, biến hóa phập phồng lại có vài phần xảo diệu, hiện ra đạo hạnh tinh thâm, cảnh giới không thấp. Nhưng cổ linh lực này thực sự quá mức không đủ, nghe vào trong tai, giống như lấy một mảnh ngói ném vào trong hồ nước, tự nhiên không thể nhấc lên bất cứ gợn sóng gì.

Hứa Tiên liền thở ra một hơi, vốn dĩ vừa thấy ni cô này, trong lòng hắn cũng là cả kinh, kiến thức qua Pháp Hải pháp nguyên của những nhân vật cường hãn này, khiến hắn mắc chứng sợ hãi đầu trọc, rất sợ vị thần tiên phật ma không biết từ nơi nào nhảy ra này. Nhưng hôm nay vừa nhìn, liền biết lão ni cô này pháp thuật trong mắt phàm nhân tuy rằng là huyền diệu thần kỳ, nhưng đạo hạnh kỳ thực rất hữu hạn, đừng nói là cùng pháp nguyên thần tiên như Pháp Hải so sánh, sợ rằng ngay cả Địa Tiên cũng không đủ.

Nghĩ đến cũng đúng, trong thiên hạ nào có nhiều thần tiên như vậy, có thể tu thành Địa Tiên kỳ thực đều tại số ít, càng đừng nói tới Thần Tiên. Tối đa vẫn là người tu hành phổ thông thông hiểu chút thuật pháp, Vân Du tứ phương, khu quỷ tróc yêu tích lũy công đức, để có một ngày có thể vượt qua thiên kiếp đứng hàng tiên ban. Chính là ban đầu tại Lan Nhược Tự nhìn thấy kiếm hiệp Yến Xích Hà, khi đó Hứa Tiên nhìn là vô cùng cường hãn, kỳ thực cũng ở hàng ngũ này, thành tiên nào có dễ dàng như vậy.

"Địa Tiên không bằng chó, Thần Tiên đi đầy đất"Tình hình này căn bản là không có khả năng xuất hiện, nghĩ đến Kim Bạt Pháp Vương vừa mới vượt qua tiểu thiên kiếp, ở trong nguyên tác đều có thể làm độc thủ phía sau màn, thông quan boss. Mà Cáp Mô Tinh, Ngô Công Tinh ngay cả Địa Tiên đều không đủ trình độ cũng có thể bình thường xuất kính giả mạo một vài boss nhỏ.

Bằng vào Hứa Tiên sau khi tiêu diệt Kim Bạt Pháp Vương, đối địch không phải siêu cấp đầu trọc như Pháp Hải Pháp Nguyên, chính là Đông Hải trăm vạn Thủy Tộc, độ tiểu thiên kiếp cũng alf cấp bậc Thiên Ma đến quấy rầy. Xoát xoát vô cùng gian nan, vài lần thiếu chút nữa đoàn diệt, bằng mở ra quá quan, để hắn bình thường rất có tự giác tiểu hào, nhưng kỳ thực trong bất tri bất giác, hắn cũng được coi là siêu cấp đại hào rồi.

Lão ni cô trong lòng kinh hãi, Đại Lôi Âm Thuật của ta chính là yêu quái hóa thành hình người cũng đỡ không được, đây là dạng yêu quái gì.

- Ngươi là loại yêu quái gì?

Ở trong lòng nàng đã nhận định Hứa Tiên là một yêu quái, người tu đạo tầm thường đều đầu tiên là muốn thanh tâm quả dục, đối với người trọng linh hồn mà khinh nhục thân đã tu luyện mà nói cũng không phải việc gì khó.

Thí dụ như một ít thi giải tiên, so với thái giám cũng phải đến triệt để. Thái giám bất quá là bỏ đi một bộ phận nhỏ, thi giải lại đem cả thân thể đều bỏ đi, còn sợ bỏ không được sắc dục sao?

Nhưng yêu tu cũng khác nhau, thường thường đạo hạnh càng sâu, nhục thân càng mạnh, bản năng cũng lại càng khắc sâu, mới có thể lưu lại tâm sắc dục.

Hứa Tiên bất mãn nói:

- Ngươi mới là yêu quái, quan gia ngươi đều là yêu quái.

Lại nghĩ lại một chút, toàn gia ta yêu quái tương đối nhiều.

Lão ni cô chợt quát một tiếng:

- Không được động đậy!

Há mồm đã vận dụng linh lực vận dụng, nước suối ở xung quanh kích động, cuồng phong nổi lên bốn phía, cuồn cuộn nổi lên từng đám bui mù đem Hứa Tiên nuốt hết.

Đạo hạnh của nàng ở dưới Địa Tiên đã được cho là rất mạnh, bằng một chiêu Phật môn tử hình Lôi Âm thuật này trảm yêu trừ ma, các loại tiểu quái không chút áp lực. Nhưng mà cảnh giới Thần Tiên, dù sao không phải nàng có khả năng chạm đến.

Bụi mù còn chưa từng tan hệt đã hiện ra thân ảnh cao lớn trong đó, tựa hồ đang khẽ thở dài nói:

- Ai, ngươi mới không được động đậy ý!

Ngôn ngữ không hề lo lắng và có lực uy hiếp này, cùng thanh âm ngôn từ chính nghĩa của lão ni cô so sánh, tự nhiên là cách biệt trời đất.

Nhưng mà mấy lời tưởng như nhẹ nhàng này vừa nói ra, lão ni cô đã cảm thấy toàn thân, cứng thành một mảnh, không chỉ là nhục thân, ngay cả linh lực cũng bị đông lại, rồi đến tư vị pháp thuật của chính mình.

Nàng dùng nhãn thần kinh hãi nhìn Hứa Tiên dần dần đi tới. Sẽ không sai, đây rõ ràng chính là Phật môn Đại Lôi Âm Thuật, hơn nữa muốn so với nàng cường hãn hơn nhiều, một yêu quái sao có khả năng làm được? Bất quá nghĩ nhiều cũng vô ích, lần này thất thủ, đã không có may mắn để ý. Nàng đối với Hứa Tiên trợn mắt nhìn, hơi có vài phần phong phạm liệt sĩ thấy chết không sờn.

Nhưng mà Hứa Tiên cũng dứt khoát kiên quyết lướt qua lão ni cô, đi tới trước mặt hai vị giai nhân như hoa như nguyệt, còn không chờ hắn nói, cùng với một làn gió thơm phả đến, Vân Yên đã nhào vào trong lòng hắn, lại lập tức thoát ra khỏi hắn ôm ấp, mỉm cười đứng thẳng một bên.

Phan Ngọc đứng ở một bên, đem ánh mắt nhìn về phía núi xanh phía xa.

Hứa Tiên đem Phan Ngọc ôm vào trong ngực, cùng Vân Yên thân thể mềm mại không xương như tơ lụa so sánh, lại có một phen thể hội khác, phảng phất như thực sự là lấy ngọc làm cốt.

Hắn nhẹ giọng thì thầm nói:

- Xin lỗi, đối phó hồ ly kia tốn hao chút công phu, hoàn hảo vượt qua được, nếu như ngươi bị mang đi làm ni cô, ta sẽ khóc mất. Nói đến kỳ quái, ta có phải là cùng Phật môn quá có duyên, cả ngày không phải là bị người bắt đi làm hòa thượng, chính là lão bà bị người bắt đi làm ni cô.

Phan Ngọc hé miệng cười:

- Cái này đáng cười lắm sao?

- Cười là được!

Vân Yên bắt lấy lão ni cô, hỏi Hứa Tiên nói:

- Hiện tại muốn làm sao bây giờ?

Lão ni cô nếu có tóc, có thể sẽ biểu diễn một chút giận tới dựng tóc gáy.

Hứa Tiên theo tay vung lên, giải trừ phong cấm lão ni cô, phảng phất như lãnh đạo thị sát, ra vẻ "hòa ái dễ gần" hỏi:

- Vị sư thái này, ngươi từ đâu tới đây a!

Dù sao coi như là tính tình có tốt thế nào, cũng không có khả năng đối với kẻ tùy tiện nhảy ra cưỡng ép thu đồ đệ như vậy có bao nhiêu hảo cảm.

Lão ni cô lại không trả lời Hứa Tiên, mà là vô cùng đau đớn hướng phía Phan Ngọc và Vân Yên:

- Hai người các ngươi vì yêu nghiệt mê hoặc, mê thất tâm trí, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc!

Hứa Tiên nói:

- Ta đã nói ta không phải yêu quái!

Nữ nhân nữ nhân khó chơi, lão bà càng khó đối phó hơn nữa.

- Ngươi một thân yêu khí còn dám nói chính mình không phải yêu quái!

- Yêu khí? Nào có?

Hứa Tiên ngửi ngửi ống tay áo.

Vân Yên nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Phu quân cả ngày cùng yêu quái pha trộn, đương nhiên sẽ có yêu khí.

Phan Ngọc cũng là biểu tình đồng dạng.

Hứa Tiên nói:

- Ta sẽ nói cho ngươi ta là Thần Tiên sao? Bất quá đoán chắc rằng ngươi cũng sẽ không tin. Sư thái, ta đã biết ngươi là vì sao mà đến, bất quá Minh Ngọc đẫ gả cho ta làm vợ, không thể theo ngươi đi xuất gia tu hành. Ngươi lần này dùng sức mạnh, không phải chuyện người xuất gia nên làm. Vốn nên thực thi chút trừng phạt, nhưng niệm tình ngươi cùng Phan vương gia lúc trước đã có ước hẹn, do đó ta cũng không muốn truy cứu, ngươi tự hành rời đi đi sao!

Lão ni cô không thể tin tưởng nói:

- Thần Tiên, không có khả năng, người như ngươi thế nào có khả năng thành tiên?

Lão ni cô ở trong một phen lời nói đã xác định Hứa Tiên không phải yêu quái, nhưng mà loại trái ôm phải ấp này, không hề có phong phạm của tiên gia, dĩ nhiên có thể thành tiên thành Phật, đó thế nhưng là mục tiêu nàng đã nỗ lực hơn trăm năm. Trăm năm qua ngồi thiền đã tọa, hàng yêu trừ ma, trải qua vô số khổ cực đau khổ cũng chỉ là tiếp cận một mục tiêu này mà thôi.

Hứa Tiên nói:

- Ta độ kiếp chính là mấy tháng trước, đại đạo ba nghìn, không phải ngươi có thể nhìn thấu hết thảy. Chỉ là đạo của ta lại ở trên ngươi, thê tử của ta tự nhiên cũng không cần theo ngươi xuất gia, tu đạo gì đó?

- Điều đó không có khả năng, không có khả năng!

Lão ni cô thì thào tự nói, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy, rõ ràng là thủ đoạn của tiên gia.

Hứa Tiên cũng mặc kệ nàng, triệu ra Thải Vân liền muốn cùng nhị nữ rời đi.

- Chờ một chút!

Lão ni cô bỗng nhiên nói ra.

Hứa Tiên quay đầu lại:

- Thế nào?

Lão ni cô này thoạt nhìn cũng sống không ít năm, không giống loại người không thức thời, chẳng lẽ còn muốn không biết tự lượng sức mình khiêu chiến sao?

Lão ni cô nói:

- Bần ni tự biết không phải đối thủ của ngươi, việc hôm nay chỉ đợi tương lai để báo. Bất quá, trên người nàng có một đồ vật là của bần ni, vốn có thể xem là tín vật, định ra danh phận thầy trò, hôm nay đã không có danh phận, cũng phải đem đồ vật đó trả lại cho bần ni.

- Không được!

Phan Ngọc không khỏi cầm mảnh nhỏ Âm Dương kính, nàng còn muốn dựa vào vật này để sắm vai một vương tử, sao có thể nào giao ra.

Lão ni cô nhìn chằm chằm Hứa Tiên nói:

- Lẽ nào thượng tiên còn muốn cường đoạt đồ vật của bần ni sao?

Hứa Tiên không khỏi im bặt, thứ này nói đến xác thực là của ni cô này.

- Ha ha ha ha, sư thái, ta đây lại hỏi ngươi, vật ấy ngươi từ đâu mà có được?

Một trận cười to thản nhiên, Pháp Thiện hòa thượng từ trong rừng cây bên cạnh dòng suối đi ra, hướng phía Hứa Tiên hai tay tạo thành chữ thập nói:

- Hứa thí chủ, bần tăng có lễ, không biết Pháp Hải Sư Huynh có khỏe không?

- Phương Trượng đại sư?

Phan Ngọc sửng sốt.

Hứa Tiên thi lễ trở lại, thầm nghĩ: thế nào lại là hòa thượng, nhỏ giọng hỏi:

- Minh Ngọc, đây là? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Đây là Pháp Thiện đại sư Phương Trượng Từ Ân Tự.

Hứa Tiên lập tức đề cao cảnh giác, vừa rồi một đầu trọc không có cường đại tùy tiện chạy đến, lúc này lại chạy đến một tên nữa, vả lại cùng Pháp Hải sư phụ đầu trọc tiện nghi của hắn cùng một bối phận. Không có một kẻ yếu, chính là lúc này hắn cũng không có tuyệt đối tự tin có thể chiến thắng.

Phen này hắn đến đây, tất là trợ giúp ni cô này, còn cần cẩn thận ứng phó mới đúng.

Pháp Thiện hòa thượng nói:

- Hứa thí chủ chớ có lo lắng, bần tăng bần tăng đến đây là vì hóa giải ân oán, mà không phải gây chuyện thị phi. Thuận tiện cũng muốn kết một đoạn duyên phận thầy trò đây.

Hứa Tiên vừa mới yên lòng, nghe được một câu cuối cùng của hắn, lập tức đề cao mười hai vạn phần cảnh giác. Theo hắn thấy, những Phật môn cao tăng này thu đồ đệ so với gây chuyện thị phi còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều, lần này e là thật phải động thủ rồi.