Hứa Tiên đối với chuyện mình sử dụng pháp thuật khi dễ phàm nhân không có nửa điểm bất an, mạng cũng là do ta cứu, cũng không cần bàn điều kiện với ta. Nếu không phải ta đến, các ngươi còn phải ở lại nơi đây cả đời làm việc không công! Hơn nữa không có một ngày nghỉ nào.

Mọi người thu thập tất cả đồ vật, nói cảm tạ với Hứa Tiên, mặc dù trên đảo nào có trang viên xinh đẹp, càng không rõ tại sao chính mình lưu lạc ở đây. Nhưng Hứa Tiên khuyên bao dăm ba câu, cũng không có người nào truy cứu căn nguyên.

Bọn họ mạo hiểm đi ra ngoài biển, cũng có rất nhiều chuyện cần làm, hôm nay đã làm trễ thời gian quá lâu, càng không người muốn dừng lại, nhao nhao trở lại trên thuyền, sau đó rời đi.

Người của thuyền lớn Kim gia hỏi Hứa Tiên:

- Tại sao Hứa công tử lại ở chỗ này? Chẳng lẽ không cùng chúng ra rời đi sao?

Hứa Tiên nói:

- Không nhọc các ngươi lo lắng, ta phụng mệnh của hoàng thượng ra biển, quá trình cụ thể không nói cho các ngươi nghe được..

Sau đó giảng thuật chút chuyện mình ở kinh thành.

Người trên thuyền Kim gia biết được Hứa Tiên hiện tại đã là quan lớn, cho nên nghiêm nghị bắt đầu kính nể sâu sắc, càng không dám hỏi kỹ. Thời điểm này thuyền lớn đã nhổ neo, thuyền viên phát ra âm thanh thúc dục, thuyền trưởng cũng biết minh có nhiệm vụ trên người, không dám ngây ngốc nhiều, vái chào thật sâu, cúi người rời đi.

Hứa Tiên nhìn qua chiếc thuyền cuối cùng đã rời đi, biến mất trong làn sương mù hơi mỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, thần sắc bình tĩnh hỏi:

- Lúc nào chúng ta trở về?

Ba búi tóc đen không thay đổi, nhưng đã rối tung lên rồi, theo biển gió nhẹ nhàng tung bay, có một cảnh tượng vũ mị khó nói thành lời.

Hứa Tiên cũng cảm thấy trên gương mặt bình tĩnh của nàng có một tia không vui, tùy ý ôm eo của nàng, cho nàng dựa vào ngực của mình, cúi đầu cười hỏi:

- Thanh nhi muốn trở về làm gì?

Tư thái thân mật làm cho Tiểu Thanh hơi khó chịu, vặn vẹo hạ thân một cái, ánh mắt rời rạc nói:

- Ta? Chuyện này có liên quan gì tới ta sao? Ta vốn vì giúp người tìm dược cho nên ra biển, hôm nay đã tìm được, tốt nhất nên lập tức trở về đi, nhưng mà... Nhưng Tiên Cung sắp xuất thế rồi, lưu lại nhìn một chút cũng không sao cả.

Hứa Tiên nói:

- Ta cũng tính như vậy, Long Vương Thủy Tinh Cung đều đã gặp, còn cái Tiên Cung này xuất thế thì chưa gặp, sau khi chúng ta đã nhìn một phen rồi quay về Hàng Châu, sau đó ta lại đi kinh thành!

Tiểu Thanh lúc này cúi đầu xuống, âm thanh hơi chát chát, nói:

- Cũng tốt!

Lần hành trình trên biển này phải chấm dứt rồi sao?

Hứa Tiên vén mái tóc xanh của nàng lên, lộ ra đôi má thanh lệ, phía trên mang theo một chút ảm đạm không phấn chấn, cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt xinh xắn tuyệt trần của nàng. Ôn nhu nói:

- Ta làm sao cam lòng rời đi như vậy chứ? Chúng ta chẳng những phải lưu lại cổ động cho Ngư Nhi, còn muốn Thanh nhi ngươi không chán nản, ở lại vui chơi một thời gian, được không nào?

Sắc mặt của Tiểu Thanh hồng nhuận phơn phớt, giả bộ như không sao cả nói:

- Cũng tốt.

Trong lòng biết hắn đang trêu đùa hí lộng mình, nhưng trong nội tâm hết lần này tới lần khác không sinh ra nửa điểm tức giận, tiếng nói ôn thuần phát ra từ nội tâm, có chút cảm giác ngứa ngáy. Nhưng vẫn cố duy trì biểu lộ bình tĩnh.

Hứa Tiên cầm chặt tay nàng, nói:

- Đi theo ta một chút.

- Ta còn phải đi tu luyện.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Tu luyện?

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Thanh đã hối hận, đầu óc loạn thất bát tao, nói như thế nào lại nói ra lời này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nói thế nào, miễn cưỡng đáp:

- Ân ah.

Hứa Tiên nói:

- Không cho phép, hôm nay chỉ đi theo ta.

Kéo lấy tay Tiểu Thanh đi tới bờ biển.

- Nếu như ngươi đã nói như vậy, bổn cô nương sẽ có đi cùng với ngươi.

Dắt tay đứng trên bờ cát ướt, tiếng sóng không dứt, nước biển màu xanh đậm phiêu phù bất định.

Chim biển bay thấp xuống, sương mù mông lung, hai người im lặng. nguồn TruyenFull.vn

Hứa Tiên nắm bàn tay trắng nõn của nàng, nhìn qua cảnh trí tự nhiên này, trong nội tâm rất an bình, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh bên cạnh, mỉm cười, nhưng không nói cái gì.

Tiểu Thanh cúi đầu nhặt vỏ sò cát sỏi trên bờ biển, gió biển ấm áp thổi làm đầu óc hơi choáng váng, tim đập càng ngày càng loạn, có một loại tâm tình nào đó đang ngự trị trái tim của nàng, tâm thần có chút không tập trung, nhưng lại cảm nhận một cảm giác vô cùng an bình.

Rõ ràng chỉ bị nắm tay, rõ ràng đã thân mật qua vô số lần. Rõ ràng hai người cũng đi với nhau nhiều lần, tại sao thời điểm này mình lại hoảng loạn?

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên không có thi đấu, không có thiên kiếp, không có có người nào muốn tranh giành, cũng không có ai khi dễ ai, chỉ có hai bàn tay nắm chặt nhau.

Mà khi một nam một nữ, hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì nắm tay nhau đi dạo, thì chỉ có thể gọi là một "Cuộc hẹn".

Đi dọc theo bờ biển, bống nhiên Hứa Tiên đề nghị cởi giày ra, sau đó cởi giày giúp nàng.

Tiểu Thanh sững sờ còn chưa kịp phản ứng, Hứa Tiên thò tay cởi bỏ vớ cho nàng, lộ ra bàn trăng ngọc tuyệt trần, đều như bắp rang, như châu nhọc, thật là đáng yêu

Hứa Tiên vươn tay vừa làm như thế, đột nhiên Tiểu Thanh căng cứng thân thể, bởi vì đây là chỗ mẫn cảm của nàng, cắn chặt răng cắn đứng tịa chỗ, nhưng thật lâu sao không có chuyện gì, chỉ nghe Hứa Tiên cười nói:

- Đi thôi!

Nụ cười này khiến Tiểu Thanh không để ý, giống như mình đang chờ bị hắn khi dễ. Nổi giận nói:

- Không có ý nghĩa, không đi.

Hứa Tiên gãi gãi đầu, nói:

- Chúng ta tới đó thi xem ai nhặt được vỏ sò lớn hơn nhé?

Tiểu Thanh bỉu môi nói:

- Nhàm chán.

Nhưng vẫn đứng lên, đi cùng với Hứa Tiên.

Chân trần đạp lên bờ cát ướt át, lưu lại từng dấu chân, một lớn một nhỏ, rất nhanh bị sóng biển bao phủ.

Tiểu Thanh che dấu váy áo, xoay người cầm lấy một con óc lớn, cười tủm tỉm đưa ra khoe với Hứa Tiên.

Trong tay của Hứa Tiên cầm lấy một vỏ óc nho nhỏ, làm cho vui vẻ trên mặt của Tiểu Thanh nhiều hơn.

Sương mù dần dần tỏ khắp, thời gian trôi qua nhanh chóng. Quay đầu ai cũng không nhớ ra được hôm nay đã làm được cái gì chứ? Nhưng trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Chân trời có hào quang như lửa.

Hai người ngồi ở trên đá ngầm, Tiểu Thanh ôm đầu gối, dựa vào vai của Hứa Tiên, thưởng thức cảnh hoàng hôn.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:

- Rất lâu không có nếm thử nọc độc của ngươi rồi, không biết tu thành Địa Tiên thì nọc độc có lợi hại hơn hay không a?

Ánh mắt nhìn lên bờ môi hồng nhuận phơn phớt của nàng.

Tiểu Thanh cũng hiểu ý đồ của hắn, sắc mặt đỏ lên, lườm hắn một cái, sau đó hơi ngẩn đầu lên, "Ân" một tiếng bằng lỗ mũi, ý bảo đồng ý.

Hứa Tiên cúi đầu hôn lên, thuận thế ôm nàng vào trong ngực.

Nụ hôn này, thẳng tới khi mặt trời lặn xuống biển, ánh sao đầy trời.

Hứa Tiên cách một tầng sa y, khẽ vuốt lưng áo mỏng manh của nàng, một tay còn lại, cởi bỏ dây thắt lưng bích sắc. Áo xanh bằng lụa mỏng tách ra, tay của hắn tiến quân thần tốc, trực tiếp va chạm vào da thịt tinh tế của nàng, sau đó tấn công bộ ngực của nàng, bàn tay của hắn văn ve rồi xoa bóp, thẳng tới khi nhũ hoa của nàng căng cứng vươn cao lên.