Bùi Văn Uyên có chút gật đầu, nhìn Hứa Tiên từ trên xuống dưới, trong lòng có chút kinh ngạc, cảm giác hắn cũng không phải liều lĩnh như trong lời đồn đãi, ngược lại có vài phần khiêm tốn hữu lễ. Hơn nữa nhìn thấy con người trong sáng của hắn, trên người làm gì có khí chất bướng bỉnh. Nếu không phải đệ tử chính mức nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin người như vậy nói ra những lời kia!
Bùi Văn Uyên nói:
- Lần này ta tới đây, thực sự không phải là vì danh lợi, càng không tính là khiêu chiến, chỉ có mấy câu muốn hỏi ngươi một chút!
Trung khí mười phần, không có tư thái kẻ cả.
Hứa Tiên nói:
- Thỉnh Bùi công chỉ giáo.
Bùi Văn Uyên nói:
- Ngươi thực cho rằng mình có văn chương đệ nhất thiên hạ, không ai bằng hay không?
Hứa Tiên nói:
- Cũng không phải!
Sĩ tử trên đài lập tức cảm thấy hả giận, chỉ có Bùi công mới có thể khiến cho tên cuồng vọng này, cúi đầu đền tội. Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ có chút thở dài, nhưng cũng hiểu được như vậy còn hơn chính diện chống đối người ta.
Bùi Văn Uyên nói:
- Vậy ngươi vì sao lúc trước ngươi còn khẩu xuất cuồng ngôn, khinh thường người trong thiên hạ như vậy?
Hứa Tiên nhíu mày, nói:
- Nhưng ta cảm thấy thê tử Vân Yên của ta không chừng chính là người có văn chương đệ nhất thiên hạ!
Lời vừa nói ra, trong tràng ồn ào.
Lý Tư Minh cười khổ một hồi, nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Tiểu tử này thật sự cái gì cũng dám nói.
Vân Yên cũng không biết nên cao hứng hay nên khổ sở.
- Phu quân...
Bùi Văn Uyên tay vuốt chòm râu, nhăn mày, một tay lăng không ấn xuống, trong tràng lập tức yên tĩnh lại.
- Ngươi thực cảm thấy nữ oa tử kia còn muốn hơn ngươi sao?
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Thực, trừ thi từ ra. Ta tự nhận văn tài xa xa không sánh nổi thê tử của ta.
Những sĩ tử tới khiêu chiến lúc này phát ra âm thanh khinh miệt, đường đường thi tiên, lại ở trước mặt của nhiều người như vậy thừa nhận không bằng một người con gái!
Bùi Văn Uyên cũng cảm thấy kinh ngạc thật lớn. Cảm giác hồng nhan của Hứa Tiên thực sự xinh đẹp, nhưng cũng không cao hơn thanh danh của hắn được, hắn thật sự bị sắc làm ngu muội rồi, quả nhiên không giả, ấn tượng đối với Hứa Tiên còn kém hơn vài phần, hạ quyết tâm, cần phải gõ gõ hắn mới được.
Cho dù hắn là học giả có học thức uyên thâm, quan niệm cũng khó tránh bó buộc trong thời đại.
Bỗng nhiên Hứa Tiên đem một ngón tay chỉ lên khàn đài, cao giọng nói:
- Ta nói ra lời này thật sự không phải xem nhẹ sĩ tử trong thiên hạ, mà là sĩ tử thiên hạ xem nhẹ người trong thiên hạ.
Tiếng người yên tĩnh, sau đó biến thành sôi trào.
- Ngươi đang ngậm máu phun người!
- Ăn nói bừa bãi!
- Vô sỉ đến thế là cùng!
Ai có thể nhịn khi người ta ỉa lên đầu được chứ, bọn họ vốn vì Hứa Tiên cuồng vọng cho nên đi tới thảo phạt, tại sao bỗn nhiên chính mình biến thành xem nhẹ người trong thiên hạ.
Bùi Văn Uyên vẫn còn trầm đắc trụ khí (*bảo trì bình thản), cau mày nói:
- Chỉ giáo cho?
Hứa Tiên ngang nhiên nói:
- Thê tử của ta lên đài, bởi vì thân là nữ tử cho nên bị người ta khinh miệt, mà ta thân là trượng phu, đương nhiên phải bảo hộ nàng rồi. Đại trượng phu nếu ngay cả một người con gái cũng không thể bảo vệ, còn nói gì gia quốc thiên hạ!
Bùi Văn Uyên cũng không theo kịp mạch sư nghĩ của hắn, hỏi:
- Chuyện này thì có quan hệ gì tới người trong thiên hạ?
Hắn cũng không rõ nguyên nhân ở trong đó.
Hứa Tiên hỏi ngược lại:
- Nghe nói Bùi công từng là đế vương chi sư, sau đó về quê mở thư viên, dạy học cho thư sinh thiên hạ, xin hỏi như thế nào là " sư "?
Mọi người thấy Hứa Tiên lại hỏi vấn đề như vậy. Càng tức giận không thôi.
Bùi Văn Uyên nói:
- Tử viết: ba người đi tất có một người là sư của ta. Người có biết mà ta người không biết, người có thể mà ta không thể. Đạt giả vi sư, năng giả vi sư.
Hứa Tiên nói:
- Vậy đối đãi với sư như thế nào?
Bùi Văn Uyên tự nhiên nói:
- Dùng lễ của tùy tùng!
Nhăn mày, dường như hiểu Hứa Tiên muốn nói cái gì.
Hứa Tiên nói:
- Ta đạt được Thám Hoa, trừ thánh thượng nâng đỡ, còn có công lao của thê tử ta, những nghi nan trong học vấn của ta là do nàng giải đáp, cho nên nàng với ta mà nói chẳng những là thê tử, cũng cần phải đối đãi với nàng như lão sư. Nếu như Bùi công ngươi bị người ta khinh thị, chẳng lẽ Đường huynh sẽ khoanh tay đứng nhìn?
Đường Minh Hiên đứng ở dưới đài, lập tức phản bác:
- Ngươi đang quỷ biện!
Lý Tư Minh lắc đầu cười nói:
- Thằng này ngày thường ngôn từ không lanh lệ, không ngờ khẩu tài bây giờ lại quá tốt.
Bởi như vậy, trước tiên bỏ qua tên tuổi háo sắc, nhưng dù có khẩu tài thì sao, Bùi Văn Uyên cũng không dễ lừa gạt như vậy.
Quả nhiên, Bùi Văn Uyên lại hỏi:
- Chuyện này và người trong thiên hạ có liên quan gì nhau? Ngươi nên chú ý ngôn từ của mình, nếu như ngươi trả lời không được, chuyện này không chỉ là cuồng vọng, mà còn vu oan sĩ tử thiên hạ, lỗi này ta sợ ngươi đảm đương không nổi.
Hứa Tiên nói:
- Bùi công lại nghe ta một lời, bằng tài học của thê tử ta, không chỉ có thể làm lão sư của ta, cũng có thể làm lão sư của sĩ tử thiên hạ. Nhưng những người này chỉ nhìn thấy nàng là nữ tử, liền khinh miệt như thế. Mặc dù chứng minh tài học của mình, cũng không có bao nhiêu lễ ngộ, không biết đem chữ "Sư" kia ném đi đâu? Loại tập tính tự cao tự đại này há chỉ đối với nữ tử, nếu như ta tìm một người buôn bán nhỏ lên đài. Sợ rằng cũng bị đối đãi như vậy.
- Người trong thiên hạ, đọc sách chưa đủ một phần mười, học có sở thành cũng không đủ một phần mười. Trong đó chỉ có một phần trăm là đọc qua vài quyển tứ thư ngũ kinh, đã cho rằng mình là duy ngã độc tôn, cảm thấy những người khác là thôn phu thô bỉ buồn cười, dân trong thôn là tục tử, chẳng lẽ chẳng lẽ chúng sinh quảng đại không xứng làm sư sao? Tại sao tự cho là đúng như thế.
- Nếu như cảm thấy không có, ta sẽ cho thê tử của ta chỉ điểm các ngươi một hai, các ngươi chẳng những không đến bái sư, dùng lễ đối đãi. Ngược lại hợp nhau tấn công, chẳng lẽ không phải cuồng vọng sao? Lời thánh hiền dạy bảo ném ở đâu? Ta phát ngôn luận này, chính là muốn cho người đọc sách trong thiên hạ tỉnh ngủ, không nên bởi vì cái nhìn hẹp hòi của mình, quên thánh đạo ở đâu!
Những lời này nói ra, quả thực quang minh chánh đại tới cực điểm. Hứa Tiên từ tiểu tử cuồng vọng tự đại biến thành dụng tâm lương khổ, lòng mang thánh đạo, vì muốn thức tỉnh thế nhân cho nên làm vậy, làm cho người nghe xấu hổ.
Trong nội tâm Hứa Tiên thở ra, rốt cục vượt qua được. Nếu như ở loại địa phương này nói cái gì giải phóng nữ tính hoặc là chính mình yêu thương thê tử chính là tự tìm mất mặt. Cho nên cứ kéo Khổng Tử ra làm tấm bia đỡ đạn đi, dùng cái gì đạo thí thân, " ta không phải háo sắc là tôn sư, các ngươi không phải xem thường nữ nhân mạnh hơn mình là vi phạm lời thánh nhân hay sao. Ta chửi, mắng ngươi vì muốn các ngươi tỉnh ngủ, vụng trộm vui cười thì thôi. Ngàn vạn lần không nên cám ơn ta!
Tuy không chú ý tới thanh danh, nhưng sinh tồn trong thế tục, thanh danh tốt một chút cũng không có chỗ hỏng, hắn liền mượn cơ hội này điên đảo càn khôn, chắn, lấp, bịt miệng những người này.
Hứa Tiên vái chào, nói tiếp:
- Chính là sĩ tử thiên hạ khinh thị người trong thiên hạ lâu như thế, ta mới không thể không đi ra giúp đỡ thánh đạo, dùng những gì mình nghe nhìn thấy nói ra, thỉnh Bùi công xem xét!
Bùi Văn Uyên cũng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ Hứa Tiên nói lời này có thực có giả, nói ngắn lại, chuyện phiếm chiếm thành phần khá lớn. Nhưng không thể không thừa nhận lời hắn nói có vài phần đạo lý. Nếu như lúc này biện luận với hắn, chỉ sợ không được gì.
- Nói như vậy ngươi đúng là có hảo tâm a.
- Đúng vậy!
Bùi Văn Uyên nói:
- Ngươi nói như vậy, mong rằng ngươi nên giải thích thế nào là sư đạo, nên viết văn ra, làm thành một quyển sách văn vẻ cho chúng ta tìm toi, nếu như làm được, liền chứng minh tâm của ngươi nói đúng. Nếu không được, thì ngươi có chủ tâm ăn nói bậy bạ.
Hắn sớm biết thi từ không làm khó được Hứa Tiên, nhưng hắn vẫn bằng vào thân phận nhìn qua bài văn lúc thi Đình của Hứa Tiên ngày đó, thật không tính là tác phẩm xuất sắc. Liệu định không có uy hiếp được hắn, trước khi tới đây quyết tâm không khảo thí thi từ mà khảo thí văn vẻ, có chủ tâm muốn khó xử hắn. Vội vàng không thể nào làm được văn chương hay, hắn chỉ cần thừa cơ gõ một phen, giết giết ngạo khí trên người của hắn, xem như bình ổn công phẫn, đối với bản thân của hắn cũng không phải là không có chỗ tốt.
Không nghĩ tới lời của hắn còn chưa dứt, Hứa Tiên đã nói ra:
- Đệ tử muốn làm Sư Thuyết, dùng làm chính ngôn của thiên hạ!
Hứa Tiên không chút nao núng. Chỉ chờ Bùi Văn Uyên nói ra những lời này! Muốn khiến cho hắn thừa nhận, bằng không chỉ nói mấy lời là không làm được, cho nên phải xuất ra thứ gì đó, hắn là người dẫn chủ đề nãy giờ, cho nên đã sớm có chuẩn bị, lão nhân này không nói, hắn cũng muốn xuất ra khoe khoang một chút, do đối phương nói ra thì không thể nào tốt hơn được.
Bùi Văn Uyên ra đề mục này, mọi người âm thầm mừng thầm, nhao nhao chờ xem Hứa Tiên bị chê cười, văn vẻ không thể so với thi từ, cũng không cần linh quang lóe lên hay linh cảm gì đó, cần chính là tích lũy thường ngày.
Doãn Hồng Tụ lộ ra vẻ lo lắng, Vân Yên vỗ vỗ tay nàng nói:
- Lão sư không cần lo lắng, phu quân hắn đã tính trước kỹ càng rồi.
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc nói:
- Ngươi biết?
Từ khi nhận được tin tức Bùi Văn Uyên sẽ tới, bọn họ đều ở cùng một chỗ, cũng không thấy bọn họ thương lượng cái gì.
Vân Yên cười nói:
- Ta cũng không biết, nhưng không phải là chủ ý xấu đâu.
Ở chung lâu như vậy, nàng cũng nhìn ra tâm tư của Hứa Tiên.
Doãn Hồng Tụ nhìn qua gương mặt tín nhiệm của Vân Yên, tâm tình có chút sa sút khó hiểu.
- Chỉ hy vọng là thế a.
Vân Yên lại tiến lên nói khẽ vào tai của nàng:
- Chờ các ngươi ở chung lâu, ngươi cũng có thể nhìn ra, tâm tư của phu quân rất dễ đoán.
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ đỏ lên.
- Đừng vội nói bậy, ta đoán suy nghĩ của hắn làm cái gì?
Nhưng chung quy vẫn còn chút lo lắng.
Người điều khiển chương trình mang giấy bút tới cho Hứa Tiên, dọn xong trường án, chỉ chờ Hứa Tiên viết.
Doãn Hồng Tụ khẽ cắn môi, bỗng nhiên đứng lên, nói:
- Ta đi xem!
Bước nhanh đi đến đài cao, nhìn Bùi Văn Uyên thi lễ.
- Bùi công.
Bùi Văn Uyên hoàn lễ nói:
- Quận chúa!
Ngay sau đó đã thấy Doãn Hồng Tụ làm công tác của người điều khiển chương trình, tự nhiên mài mực cho Hứa Tiên.
Bùi Văn Uyên nao nao, nghe đồn Hứa Tiên cùng vị quận chúa này có quan hệ rất sâu, xem ra quả nhiên không phải giả. Như vậy hắn cũng phải cho Hứa Tiên vài phần mặt mũi, cho nên chuẩn bị ngôn từ, thần sắc nghiêm nghị. Vị này chính là quý nhân bên cạnh hoàng hậu, cũng không thể không cố kỵ được.
Mọi người cũng ngạc nhiên, dùng thân phận quận chúa lại đi mài mực cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Hồng Tụ, nhưng thấy lo lắng trên gương mặt của Doãn Hồng Tụ, liền hiểu được suy nghĩ của nàng, cho nên có chút cảm động. Doãn Hồng Tụ chỉ cúi đầu mài mực, không có liếc nhìn hắn.
Đợi cho mực nước mài tốt, Hứa Tiên đề bút ghi xuống.
- Cổ chi học giả tất có sư. Sư là dạy, cho nên truyền đạo học và giải thích nghi hoặc.
Người điều khiển chương trình cao giọng xướng lên, Bùi Văn Uyên ngồi một bên lắng nghe, lắc đầu nói:
- Đây là lời lẽ tầm thường, ai nói mà không được.
Người điều khiển chương trình lại báo:
- Người không phải sinh ra đã biết tất cả, ai có thể không có nghi hoặc? Nghi hoặc không được giải đáp, sẽ biến thành mê hoặc. Cuối cùng khó hiểu.
Bùi Văn Uyên nói:
- Đây cũng là thường luận, không có gì thần kỳ!
Doãn Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, sợ hắn chậm trễ cấu tứ của Hứa Tiên, nhưng Bùi Văn Uyên chỉ mỉm cười mà thôi. Nhưng Hứa Tiên cũng không có lộ ra bộ dáng bị quấy rầy.
Người điều khiển chương trình lại báo:
- Sinh hồ ta trước, hắn nghe thấy đạo cũng cố trước hồ ta, do đó ta là sư; sinh hồ sau ta, hắn nghe thấy đạo cũng trước hồ, do đó ta là sư.
Bùi Văn Uyên nói:
- Đây là chính luận.
Người điều khiển chương trình báo:
- Thầy của ta nói. Phu dung biết hắn năm, năm sau sống sau ta ư?
Bùi Văn Uyên trầm mặc không nói.
- Là cố không quý không tiện, không dài không ngắn, đạo trường tồn, tồn trong lòng của sư.
Bùi Văn Uyên nói:
- Kẻ này không mưu mà hợp với ý của ta.
Người điều khiển chương trình báo:
- Là cố thánh ích thánh, ngu ích ngu.
Bùi Văn Uyên gật đầu nói:
- Văn vẻ của kẻ này, cũng có chỗ hơn người.
Hứa Tiên hạ bút càng nhanh, người điều khiển chương trình liên tục báo câu, làm cho hắn theo không kịp.
- Năm kia cùng tương đương. Đạo tương tự. Vị ti tắc túc tu, quan thịnh tắc cận du. Ô hô! Sư đạo không biết còn nữa hay không?
Bùi Văn Uyên âm thầm lấy làm kỳ, nghe ra ý trong đó, trong nội tâm cảm thán, cũng có thể giải thích như vậy, có tệ có lệ, chỉ sợ những lời vừa rồi không phải là nói xạo!
Đợi cho Hứa Tiên ghi một câu cuối cùng:
- Là đệ tử không cần bằng sư, sư không cần hơn đệ tử, nghe thấy đạo hữu trước sau, thuật nghiệp có chuyên tấn công, như thế mà thôi.
Bùi Văn Uyên sau khi nghe xong, chưa phát giác mà vỗ tay khen:
- Quả thật văn chương tuyệt diệu!
Tiến lên cầm văn chương này, đọc phẩm vài lần! Bởi vì văn vẻ này, chính phản tương đối, trước sau hô ứng, vận hành liên tục, khí thế bàng bạc, tư duy kín đáo. Tuyệt đối là phong cách quý phái, không phải đơn giản có thể ghi mấy chữ là được.
Người điều khiển chương trình tiếp nhận văn vẻ, đọc từ trên xuống dưới, làm cho những sĩ tử ở đây. Mặt như màu đất, ai cũng bái phục, không thể không cam chịu.
Hứa Tiên hơi buồn cười, bởi vì Sư Thuyết này do Hàn Xương Lê truyền thừa thiên cổ, nếu như bọn họ phủ nhận nó. Vậy thật sự không còn gì để nói.
Doãn Hồng Tụ ở một bên cũng tràn đầy tán thưởng, không biết hắn làm trong vội vàng, tại sao làm ra án văn chương hay thế, thật sự là thiên phú kỳ tài.