Vân Yên giờ mới hiểu được hàm nghĩa vừa rồi mà Hồ Tâm Nguyệt nói, những tiếng đàn mà mình vừa nghe thấy chính là âm thanh của đàn chứ không phải người khảy đàn, thời cổ đại người người đánh đàn. Mặc dù tài đánh đàn của nàng cao, cũng tuyệt đối không đạt tới tình trạng cao không ai với tới. Mà ba cây đàn này, giống như ba người thầy tốt bạn hiền, có chỗ tốt với tài đánh đàn của nàng.

- Ngươi thật sự muốn đem các nàng cho ta?

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Đúng vậy, các nàng cũng tịch mịch quá lâu, cần người tấu lên, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm cho các nàng thất vọng.

- Bái kiến chủ nhân, nếu chủ nhân dùng chúng ta diễn tấu, thì mới phát huy giá trị của chúng ta!

Thân ảnh của ba nữ nhân từ từ hư nhược, hóa thành làn khói xanh dung nhập vào trong đàn.

Vân Yên khẽ vuốt dây đàn, sau đó vừa vui mừng vừa thương tiếc, nói:

- Ta nói những danh cầm này tại sao đều bị thất truyền, thì ra là bị người giấu đi, thật sự là đáng tiếc cho những danh cầm, làm sao không tịch mịch đây?

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Nếu chỉ là tử vật cũng bỏ đi, nhưng các nàng có được linh tính, đánh đàn cần người tri âm, cũng không được phép có tạp âm, nhạc công bình thường không cách nào đánh đàn không có tạp âm đâu.

Vân Yên cũng thổn thức một hồi, tri âm tri kỷ, đàn cũng đang chờ tri kỷ của mình, bằng không tình nguyện trầm mặc không lên tiếng.

Hồ Tâm Nguyệt lời nói xoay chuyển.

- Nhưng cũng không phải là đáng tiếc nhất!

Vân Yên ngạc nhiên nói:

- Đó là cái gì? Truyện được copy tại Truyện FULL

Bảo kiếm không huyền. Không được tri kỷ còn không tính là đáng tiếc nhất sao?

- Các nàng ngẫu nhiên có được linh tính, nhưng chung quy không phải sinh linh, tiên thiên có khiếm khuyết. Mà trên thuyền này, từng không biết có bao nhiêu lần nếm thử niềm vui cười khi được khảy đàn, nhưng cũng dùng thất bại mà chấm dứt, mà chỉ có thể lặp đi lặp lại tiếng đàn của người khác, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, bằng không thì, vì sao ta cần tìm chủ nhân mới cho bọn họ đây?

Vân Yên chấp nhận thật sâu, cầm kỳ thư họa, trước chữ cầm, không giống với ba người khác, cần không phải thiên phú mà cố gắng, còn cần một chữ "Tình". Tình này không phải là tình yêu nam nữ, mà là nhân tình. Nếu trong nhà không gặp đại biến, lưu lạc thuyền hoa, kinh nghiệm đủ loại thăng trầm nhân tình ấm lạnh, tài đánh đàn của nàng cũng không được như hiện tại.

Dây đàn phát ra, cũng không tiếng đàn, mà là tiếng lòng.

Hồ Tâm Nguyệt khuấy động dây đàn Lục Khỉ, nói:

- Nếu cầm có thể tự chủ, thì cần gì chủ nhân. Ngày nào có thể phát ra tiếng đàn của mình. Mà không phải là chờ những người khác tới khảy đàn?

Vân Yên biết nàng ám chỉ, cũng không đáp lời, mà uyển chuyển nói:

- Hồ tỷ tỷ, chúng ta du hồ nhanh đi rồi về, ta còn muốn đọc sách.

Tuy rất muốn thử ba danh cầm này ngay lập tức, nhưng bây giờ không phải lúc.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Ngươi cho rằng chỗ của ta không có sách sao?

Phân phó xuống dưới, cũng không lâu lắm, có thị nữ mang tới những cái thẻ tre, do hơn mười phiến trúc phiến biên thành, không biết là loại trúc nào, phát ra ánh sáng tím dịu dàng.

Tiểu Thanh kinh ngạc nói:

- Trúc tía!

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Đúng vậy!

Trên đời trúc tía gần như chỉ tồn tại trong trúc lâm ở nam hải của Quan Thế Âm Bồ Tát.

Vân Yên thầm nghĩ ở trong đó có khắc bao nhiêu văn tự.

Hồ Tâm Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đem thẻ tre giao vào trong tay của nàng, nói:

- Sách trên đời này, đều ở trong đây cả.

Vân Yên tiếp nhận thẻ tre, trúc phiến óng ánh ôn nhuận như ngọc, tỏa ra mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng khẽ ngửi, sảng khoái tinh thần. Lại mở ra xem xét, mỗi phiến trúc đều có khắc phù văn, nhưng trên thẻ trúc chỉ viết mấy chữ "Kinh" "Sử" "Tử" "Tập" bốn chữ! Không khỏi cười nói:

- Vậy cũng có lý, sách trên đời này, đơn giản là " kinh, sử, tử, tập " mà thôi.

Nhưng thời điểm ngón tay của nàng đụng vào chữ, bỗng nhiên thẻ trúc rung động, văn tự cải biến, trong đó có đầy Sử Ký, Hán Thư, Hậu Hán Thư... Vân Yên giật mình.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Bảo vật này tên là " Tứ Khố Toán Thư" chế ra vì người yêu sách trong thiên hạ. Chỉ cần cầm nó trong tay, cho dù là ở đâu cũng không cần lo không có sách xem. Càng có rất nhiều sách quý đã thất truyền, thậm chí tạp đảm trên phố, bút ký tiền nhân đều ở chỗ này. So sánh với sách cất giữ trong thư phòng của Hứa phủ, ngay cả một phần trăm cũng không tới.

Vân Yên lộ ra vẻ mặt chờ mong, đồ vật hấp dẫn như thế khiến nàng không thể kiềm nén được.

Hồ Tâm Nguyệt cười nói:

- Đây cũng không phải là không thể tặng ngươi, nhưng mà...

Vân Yên phất phất thẻ tre trong tay, nói:

- Ta hiểu rồi, ta sẽ ngây ngốc ở nơi này, thì tỷ tỷ sẽ giao cái này cho ta đúng không!

- Không cần nói với Hứa Tiên sao?

Vân Yên cúi đầu cầm thẻ tre, nói:

- Đương nhiên phải nói với phu quân một tiếng. Ngươi nhanh dạy cho ta, thứ này dùng như thế nào, chắc không chỉ là tàng thư a.

Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười, dốc lòng truyền thụ.

Tiểu Thanh đang có chút ít nhàm chán, Hồ Tâm Nguyệt nhân tiện nói:

- Yên nhi muội muội ở chỗ này đọc sách, Thanh nhi muội muội đi tới Kiếm Các với ta.

Thuyền lớn chậm rãi chạy nhanh trên Tây Hồ, có một phong thư đưa tới tay của Hứa Tiên, chỉ viết một câu:

- Hứa Tiên, các nàng trong tay ta!

Giống nhau là mở đầu phong thư đe dọa.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Nàng đúng là quyết định chém rụng hai cái đuôi của mình rồi a.

Thì ra ý định của nàng là dùng phương thức này trả thù a, cũng giống như muốn thực hiện ý định và ý chí của mình, có lẽ còn có thể hướng Bạch Tố Trinh thị uy với ý tứ hàm xúc.

- Cho dù không thể cải biến ngươi, ta cũng có thể cải biến người khác.

Bạch Tố Trinh xem xong thư, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?

Hứa Tiên cười ôm bả vai của nàng, dán sát mặt vào gò má của nàng, nói:

- Nương tử muốn ta lo lắng cái gì?

Trên mặt ngọc của Bạch Tố Trinh xuất hiện nét đỏ ửng, sóng mắt rời rạc, âm thanh cũng mềm yếu hơn vài phần, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng các nàng bị Tiểu Nguyệt câu dẫn?

Gần đây tư thái thong dong hào phóng của nàng lộ ra nét xinh đẹp thẹn thùng như tiểu nữ hài, mặc dù định lực của Hứa Tiên có cao hơn nữa, cũng không ngăn cản được, thu cánh tay ôm chặt eo của nàng, hận không thể lập tức tiến dần từng bước, định ôm hôn nàng, trong trường hợp đó nhớ tới dị trạng trên người của nàng gần đây, đành phải cẩn thủ tâm thần, đáp:

- Một là hồ ly ưa thích dùng ảo thuật mị thuật khinh người mê người, đột nhiên muốn lừa người khác, đúng là hơi khiến người ta lo lắng. Nhưng nếu muốn hấp dẫn các nàng ở lại nơi đó, nhất định phải có đồ vật vô cùng thú vị! Chỉ cần các nàng cảm thấy vui mừng, ta có cái gì không vui chứ!

Bỗng nhiên hắn cười hắc hắc, nói:

- Nhưng mà, đi theo tiểu nữ tử chỉ là vui đùa trong nhất thời mà thôi, có câu là " khuê phòng chi nhạc có thắng tại mi mắt người", các nàng sớm muộn gì cũng quay về chính đồ.

Trong miệng xuất hiện nụ cười tự nhiên, nhưng trong lòng có phần không bình tĩnh, bộ ngực cao ngất của nàng đang dán lên người mình, mặc dù cách mấy tầng quần áo, nhưng dáng ngươi mềm mại co dãn làm cho toàn thân của hắn nóng lên.

Bạch Tố Trinh nằm ở trong ngực của Hứa Tiên, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, tiếng nói cởi mở truyền vào tận đáy lòng của nàng, làm cho nội tâm của nàng xao động. Tay của hắn quy củ đặt bên hông của nàng, nhưng sinh ra một cổ cảm giác nóng rực khó hiểu. Cảm giác từ vòng eo truyền ra, truyền khắp toàn thân, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Nghe câu vui đùa của hắn, giống như những lời vô lương, sẳng giọng:

- Quan nhân thật là vô hại, ta cũng hận không thể đi ra ngoài du ngoạn đấy.

Ánh mắt nhìn qua, chợt tránh đi, sau đó cúi đầu thấp hơn.

Hứa Tiên cười khổ, nói:

- Rốt cuộc nương tử bị thế nào?

Hắn vốn tưởng rằng Bạch Tố Trinh không thích những chuyện như thế, nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của nàng, rõ ràng có cùng loại ánh mắt với mình. Hơn nữa thân thể nàng biến hóa cũng không chạy thoát ánh mắt của hắn.

Bạch Tố Trinh do dự nửa ngày, mới nói khẽ:

- Ta sẽ nói với ngươi, nhưng không cho ngươi cười

- Nhất định không cười!

- Theo ta suy đoán, những vấn đề mà ta gặp hiện giờ, là do bí pháp Long tộc dẫn dắt.

Hứa Tiên kinh hãi,

- Cái gì? Chẳng lẽ Ngao Kiền đưa thứ đồ vật đó có vấn đề sao? Nhưng tại sao ta không có cảm giác gì...

Lúc trước từ trong tay của Ngao Kiền lấy được hai khối bí pháp của Long tộc, Bạch Tố Trinh được một khối, Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh phân một khối. Cái đồ chơi này giống như con virus biến dị trong phim ảnh mà Hứa Tiên xem trong phim ảnh kiếp trước, hiệu quả dường như không khác gì nhau, có thể đề cao tố chất con người toàn diện, nhưng trong phim ảnh thì con virus có tác dụng phụ vô cùng kinh người.

Bạch Tố Trinh che miệng hắn, nói:

- Quan nhân nghe ta nói hết đã.

Thấy hắn hoảng hốt như thế, trong lòng không khỏi hơi ngọt ngào, nhiệt khí từ trong lòng bàn tay bộc phát khiến nàng sợ hãi.

- Thứ đồ vật đó không có vấn đề. Mà là loại phương pháp tu hành này có mâu thuẫn không nhỏ với tâm tính của ta. Ta tu hành một ngàn bảy trăm năm nay, không giây phút nào không chú ý tức tâm diệt dục, không biến thành trói buộc cho thân thể, để có một ngày vũ hóa phi thăng, cải tạo linh thể. Nhưng bí pháp Long tộc tăng thân thể lên mức dọa người, cùng lúc đó, cũng ảnh hưởng tới tâm tính cực lớn.

Hứa Tiên cũng bị ảnh hưởng vài phần, cho dù phật đạo hai nhà đều chủ tu thần hồn, đem thân thể coi như thân xác thối tha, sớm muộn gì cũng phải dứt bỏ. Mà pháp môn Tinh Túc Hải càng là cực đoan trong đó, căn bản không đi bận tâm thân thể. Chuyên tu thần hồn. Nhưng bí pháp của Long tộc hoàn toàn ngược lại, chính là truy cầu lực lượng thân thể có uy năng hủy thiên diệt địa. Thân thể cường đại cũng mang tới tới một ít hiệu quả tương ứng.

- Dễ dàng cảm xúc hóa, dễ giận hiếu chiến, hơn nữa, rất có thể, rất có thể, dễ dàng động... Tình dục chi niệm!

Bạch Tố Trinh khó khăn lắm mới nói ra bốn chữ cuối cùng.

Hứa Tiên nghe lời này, lập tức hiểu rõ ràng, vì sao băng thanh ngọc khiết như nàng, lại có nhiều biểu hiện kỳ dị như thế, rõ ràng cũng giống như nàng, dục hỏa đốt người, nhưng lại quá mức thẹn thùng, cho nên khắc chế bản thân, quả thực không biết nên tự xử như thế nào.

Không khỏi nhớ tới, người ở thời đại hoang nguyên, Cộng Công cùng Chúc Dung đại chiến một hồi ( nguyên nhân gây ra rất có thể là một chuyện nhỏ, ví dụ như tranh chấp thủy cùng hỏa cái nào mạnh hơn.), mà Cộng Công sau khi thất bại phản ứng chính là cấm đầm vào núi, đây rõ ràng là biểu hiện không khống chế được cảm xúc, cho dù là người bình thường không ai không biết khống chế cảm xúc của mình.

Mà người tu đạo hôm nay, ít khi có tranh đấu sinh tử với nhau. Không nói đến tâm tính của người tu đạo như thế nào, ở góc độ người bình thường mà nói, người có gia tài bạc triệu, sẽ vì một thỏi bạc vụn mà đi liều mạng hay sao? Đó chỉ là hành vi của người ăn mày tay trắng thôi. Mà đối với người tu đạo có thể sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm, cũng không vì chuyện nhỏ mà đi tranh đấu ngươi sống ta chết với nhau.

Bạch Tố Trinh nói:

- Không cho cười!

Hứa Tiên cố gắng thu liễm nụ cười, nói:

- Ta không có cười!

Thì ra phiền não kinh người của nàng là cái này, đúng là khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải!

Bạch Tố Trinh đại phát hờn dỗi, Hứa Tiên lại hống nàng vài câu, thay đổi chủ đề, nói:

- Ta và Thanh nhi, không có vấn đề gì chứ?

Bạch Tố Trinh tức giận chưa tiêu tan, nói:

- Ngươi cùng Thanh nhi tu hành ngắn hạn, không có xung đột lớn như vậy, hơn nữa, ngươi vốn chính là sắc quỷ, hôm nay chỉ càng nặng hơn mà thôi, đương nhiên không quá rõ ràng.

Hứa Tiên cười nói:

- Bị nương tử của mình nói là sắc quỷ, thật sự là đả thương người a! Nhưng có lẽ vấn đề này không quá lớn a?

Linh cùng nhục xung đột là vấn đề người tu đạo nào cũng phải đối mặt. Trừ phi tu thành Thiên Tiên nghiệp vị, cải tạo linh thân mới tìm được cách hóa giải triệt để, dùng biện pháp của phật giáo, dùng Kim Thân thay thế thân xác thối tha.

Bởi vì thuyết pháp này quá phổ biến, cho nên có rất ít người tu đạo sa vào dục vọng. Bạch Tố Trinh bởi vì tu đạo trong thời gian quá lâu, đột nhiên tu hành bí pháp của Long tộc, không thể thích ứng, mới có mâu thuẫn và xung đột lớn như vậy

- Ân, chờ ngươi vượt qua thiên kiếp, ta bế quan một thời gian ngắn, có lẽ có thể hóa giải được.

Hứa Tiên lộ ra thần sắc phức tạp, lắc đầu nói:

- Nhưng mà, nương tử ngươi đêm hôm đó, thực sự rất khả nhân.

Bạch Tố Trinh mạnh mẽ đẩy hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, quay người trở về phòng đóng cửa phòng. Nhưng trong đôi mắt ôn nhu thẹn thùng có hào quang lóe lên, rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai ý, giông như đang mời chào người ta tiến tới.

Hứa Tiên trấn an trái tim đang đập nhanh như trống bỏi của mình, nương tử ah nương tử, ngươi câu dẫn người, con hồ ly kia làm sao so sánh được với ngươi.

Thời gian qua nhanh, thời gian như thoi đưa.

Do phủ Hàng Châu tổ chức, Cận Thiên Thư Viện chủ trì "Thiên hạ văn hội", lúc này cũng mở ra, dòng người đã sớm túm tụm trong hội trường. Cùng lúc đó, một chiếc thuyền lớn xuôi theo sông Tiền Đường chậm rãi đi tới.

Hôm nay trời trong nắng ấm, tinh không vạn lí. Chính là thời tiết tốt khó gặp.

Hội trường thiết lập trên Nhãn Lũy bờ sông Tiền Đường, trước lũy có người tụm năm tụm ba, ma vai sát chủng, mồ hôi chảy như mưa. Âm thanh huyên náo cực lớn, vang vọng phía chân trời.

Có câu người thoáng qua vạn dặm, như núi như núi. Cảnh tượng hôm nay người ta vừa thấy, mới biết bốn chữ "Người ta tấp nập", lời nói không ngoa. Nhưng quan phủ sớm đã có chuẩn bị, phủ tổng đốc nha môn điều binh đến duy trì trật tự, rất nhiều quan sai nha dịch dò xét.

Văn sĩ tài tử tham gia cùng quan liêu thân sĩ tốn giá tiền cao mua chỗ ngồi, mới có thể tiến vào trong nội tràng, những người khác chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ tin của người bên trong.

Nhưng cũng không có lộ ra vẻ nhàm chán, bốn phía đáp đài hát hí khúc, luyện võ làm xiếc, tiểu thương vân du bốn phương đã sớm tụ tập không biết bao nhiêu người, tại có nha sai quan phủ tới duy trì trật tự, giống như hội chùa thật lớn.