Hứa Tiên cũng không ngờ chỉ xóa đi một chữ "Như" mà Vân Yên lại vui mừng như thế, nhưng nàng còn chưa từng đề cập chuyện này với mình nửa câu, bộ dáng lê hoa đái vũ mình vừa thương vừa yêu.

Hồ Tâm Nguyệt nhìn thấy Hứa Tiên. Có chút ngoài ý muốn nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại phối hợp như vậy.

Nàng vốn tưởng rằng Hứa Tiên sẽ tìm mọi cách ngăn cản đấy.

Hứa Tiên nhìn cũng không thèm nhìn nàng, mà cười nhìn Vân Yên, nói:

- Yên nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Hiện tại đổi ý còn kịp.

Trên mặt Vân Yên hiện ra thần sắc kiên định, nói:

- Yên nhi sẽ không làm cho phu quân thất vọng.

Hứa Tiên lắc đầu, nói:

- Sai, sai rồi.

- Sai?

Hứa Tiên lau nước mắt giúp nàng, nói:

- Không phải vì ta, là vì chính ngươi.

Vân Yên lộ ra nụ cười thông minh.

- Vì ngươi hay vì ta, còn có cái gì phân biệt sao?

Hứa Tiên khẽ giật mình, nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Cũng phải nha, ta ngược lại chỉ đề nghị ngươi đi biết một chút. Nhân sinh trăm vị, ngồi trong nhà đánh đàn là một niềm vui thú, nhưng đây cũng là một niềm vui thú.

Hồ Tâm Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nói:

- Ngươi còn có mấy phần khai sáng, không khiến người ta cảm thấy chén ghét a.

Nàng hoảng hốt, cảm thấy suy nghĩ của Hứa Tiên không mưu mà hợp với ý của mình, mạnh mẽ lắc lắc đầu, những tên nam nhân ngu xuẩn làm sao có thể hiểu được ý mình chứ!

Khai sáng? Chính mình?

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi nói:

- Khá tốt, khá tốt.

Nhưng trong lòng có chút buồn cười, kiếp trước mình ở hiện đại dùng bảo thủ trứ danh, xuyên việt thực hiện một ít đường lối tiến bộ cũng là một bước đột phá siêu cấp. Quả nhiên, nếu như không thể cải biến chính mình. Thì làm sao cải biến thế giới!

Vì vậy Hồ Tâm Nguyệt có chút uể oải phát hiện, những chuyện mà mình làm, không có chuyện nào có thể nhiễu loạn tâm thần của Hứa Tiên, chớ nói chi là sinh ra mấy thứ như tâm ma! Bỗng nhiên cũng có một tia hiểu ra vì sao Bạch Tố Trinh lựa chọn hắn, tên nam nhân này thoạt nhìn không có cái gì lạ, nhưng suy nghĩ trong lòng đầy những ý tưởng mới lạ a.

Nhưng những tia lý giải này nhanh chóng bị nàng ném lên chín tầng mây, âm thầm bừng tình, nói thầm:

- Cẩn thận, Hồ Tâm Nguyệt, ngươi không nên bị hắn lừa bịp, nam nhân là địch nhân.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi đang lầm bầm cái gì, còn không nhanh chóng đi làm cơm đi! Đổ ước của chúng ta, ta có thể cẩn thủ ước định, tích cực phối hợp, không giống người nào đó, ứng phó lung tung.

Thở dài thật sâu, nói:

- So với nam nhân, khí lượng của nữ nhân còn quá nhỏ.

Hồ Tâm Nguyệt mới nhớ tới chính mình còn đang là giai cấp bị áp chế bóc lột a, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, sau đó đi vào phòng bếp, đi vài bước, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói:

- Vân Yên, ngươi tới!

- Ta? Làm gì?

Dường như mặt của Hồ Tâm Nguyệt hồng lên, nói:

- Ta, ta không biết làm nhiều đồ ăn lắm.

Tu bổ hoa cỏ, quét dọn phòng ốc thì dễ dàng, chỉ cần dựa vào khéo tay là ứng phó được, nhưng chỉ có trù nghệ này, cần phải có rất nhiều kinh nghiệm mới được. Những ngày này nàng đã làm vài bữa cơm, tuy nhiên không có khó ăn và khó xử như lần đầu, nhưng cũng chỉ tạm được. Miễn cưỡng có thể nuốt trôi mà thôi.

Nhưng người khác có thể nuốt trôi, cũng không có nghĩa là Hồ Tâm Nguyệt có thể nuốt trôi, bởi vì nữ nhân này bị sơn hào hải vị xa xỉ làm hư, bị đồ ăn của mình tra tấn quá sức tưởng tượng. Người ngoài thì không sao, nàng bây giờ là thân thể phàm nhân, mỗi ngày còn bị Hứa Tiên sai khiến làm đủ loại công việc, tiêu hao thể lực rất lớn, không ăn cũng chỉ có bị đói. Thảm trạng của nàng hiện tại có thể nghĩ.

Nhưng ngoài ý định của Hồ Tâm Nguyệt là, Vân Yên lại cự tuyệt.

- Không được, ta còn phải trở về đọc sách, thời gian không nhiều lắm, ngươi và phu quân cùng đi đi, hắn còn làm tốt hơn cả ta đấy.

Sau đó vội vàng trở về phòng đọc sách, sắp sửa bắt đầu văn đấu, cho dù là nàng cũng cảm thấy áp lực. Cho nên trong vài cái nháy mắt đã biến mất, giống như đang chạy trốn vậy.

Hồ Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, dường như đang suy nghĩ cho dù có bị đói chết cũng không muốn cho Hứa Tiên dạy mình làm đồ ăn, cuối cùng nhất vẫn quyết định không quan tâm thiệt hại trước mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, nói:

- Đi theo ta!

Hứa Tiên lặng lẽ cười cười, cũng không thèm để ý, đi cùng nàng vào trong phòng bếp.

Bỗng nhiên Vân Yên đi nhanh trở lại. Đưa một bảng ghi chép nhét vào tay của Hồ Tâm Nguyệt, nói:

- Đây là danh sách thứ mọi người muốn ăn.

Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt biến thành khó coi.

Hứa Tiên xoắn tay áo lên, nghiêng đầu nhìn yêu cầu rậm rạp trên tờ giấy, bỗng nhiên có chút đồng tình với Hồ Tâm Nguyệt, trách cứ Vân Yên.

- Các ngươi không nên quá phận, cho dù người ta hiện giờ nghe chúng ta, làm trâu làm ngựa cho chúng ta, các ngươi cũng không thể đối đãi với người ta như vậy.

Làm cho Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy ngụy quân tử cũng không phải không có điểm không tốt, bộ dáng của Hứa Tiên cũng trở nên đáng yêu hơn một chút.

- Đúng, ta yêu cầu còn chưa có ghi a, ta muốn ăn dê nướng nguyên con, còn có...

Một tia hảo cảm vừa xuất hiện với Hứa Tiên lúc nãy, lập tức rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

- Hứa ~ Tiên!

Hồ Tâm Nguyệt chậm rãi vò nát tờ giấy đang cầm trong tay, cắn răng nói:

- Ta làm cái gì thì cho ta ăn cái gì, ít chọn ba bốn món!

Hứa Tiên cùng Vân Yên đều mỉm cười.

Trong phòng bếp, Hồ Tâm Nguyệt đang bận rộn bếp nút, Hứa Tiên chỉ khoanh tay dựa vào cửa mà nhìn, cũng không ngừng mở miệng chỉ đạo:

- Đồ ăn cắt quá thô, quá mỏng cũng không được, nhất định phải đều đều, đều đều. Mau đưa gà vào trong nồi đi, dầu không thể quá nóng. Uy, súp sắp sôi rồi, ngươi có thể nhanh hơn một chút hay không! Đó là muối, không phải đường, kẹo, ai, quá đần, ai nói hồ ly là động vật thông minh, theo ta thấy...

Hồ Tâm Nguyệt nghe hắn chỉ huy xoay quanh, đây cũng không phải Hứa Tiên có chủ tâm trêu đùa hí lộng nàng, đầu bếp tốt tất nhiên còn cần rất nhiều công việc chuẩn bị. Nhưng Hồ Tâm Nguyệt chỉ là người mới, hoàn toàn là người mới bị khi dễ a.

- Câm miệng!

Hồ Tâm Nguyệt không thể nhịn được nữa quay đầu quát hắn. Nàng cầm cái tạp dề trắng tinh khiết của mình lên lau mồ hôi trên trán, tóc dài vén được khăn trùm đầu bọc lại, cách ăn mặc của nàng hiện giờ rất quái dị, lại có mỹ cảm phản cảm a.

Hứa Tiên lập tức im lặng, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào nàng.

Rốt cuộc Hồ Tâm Nguyệt cũng thanh tĩnh, quay đầu, bắt đầu làm công việc của mình, bắt đầu nướng đồ ăn, có cái vừa mới bắt đầu, có cái sắp chín. Trong hai cái nồi đang nấu món khác, trong nồi xào, còn nồi chiên cá. Bỗng nhiên không có Hứa Tiên chỉ đạo, nàng không biết nên làm cái gì cho phải.

Hồ Tâm Nguyệt giơ hai tay, nói:

- Nói chuyện!

- Nói cái gì?

- Thì nói cái gì cần nói đấy.

Hồ Tâm Nguyệt nói ra câu này liền dừng lại.

Hứa Tiên nhún nhún vai, nói:

- Cá sắp khét rồi.

Hồ Tâm Nguyệt vội vàng đi tới xào nồi cá, nhưng có mùi khét bốc lên.

Đúng là cá bị khét.