- Nương tử, ngươi sao thế?
Âm thanh ân cần của Hứa Tiên làm cho Bạch Tố Trinh khôi phục tinh thần, dùng tay văn vê cái trán của mình.
- Không có gì. Có thể là nhìn thấy quan nhân ngươi, rất cao hứng a!
Trạng thái trong nháy mắt đó, cũng làm cho nàng ta cảm thấy minh quá kỳ quái, khôi phục lại khí chất ôn nhu thánh khiết trước kia.
- Quan nhân, ngươi nói đi!
Hứa Tiên cũng không hỏi nhiều, nói tiếp:
- Sau đó sư phụ ta muốn ta...
- Chỉ là ảo giác a.
Bỗng nhiên suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong tâm trí của hai người, liền bị ném ra sau đầu, một lần nữa sa vào trong ôn nhu với nhau.
Giờ này khắc này, không người nào đến quấy rầy đoàn tụ của hai ngươi bọn họ.
Nhưng mà, đột nhiên trong một bụi cây có đôi mắt màu đỏ to như chuông đồng, lặng yên không một tiếng động nhìn qua lầu nhỏ trên bờ hồ.
Động tác nhẹ nhàng cộng thêm liễm tức thuật cho nên hai người ở trong lầu nhỏ không phát giác ra, đột nhiên bóng dán này nhảy ra khỏi bụi cây, thừa lúc bóng tối yên tĩnh theo gió rời đi, đột nhiên trong đêm trăng tròn mở đôi cánh ra, sau đó vũ động đôi cánh, cuồng phong nổi lên, rời khỏi lầu nhỏ.
Trong tiếng nổ mạnh ầm ầm, cửa sổ hóa thành gỗ vụn bay tán loạn, một bóng đen nhẹ nhàng rơi vào trong phòng, nhìn vào chỗ sâu trong giường gầm lên.
Vách màn bị mở ra, Hứa Tiên nhìn qua vị khách không mời mà tới trước mặt mình, không khỏi "Ồ" một tiếng.
Đây là một con hổ màu trắng, vằn đen bao trùm toàn thân. Trên cái trán có một chữ Vương màu đen, răng nanh cùng móng vuốt sắc bén hiển lộ ra một con quái thú dữ tợn, nhưng kỳ dị nhất chính là, trên thân của con hổ trắng này mọc ra hai cái cánh, dưới ánh trăng chiếu rọi, còn mang theo một khí tức thánh khiết.
- Đây chẳng lẽ là... Úc Lôi?
Đây cũng là nghi vấn của Bạch Tố Trinh, nàng lên tiếng hỏi:
- Úc Lôi, sao ngươi tới đây!
Hứa Tiên thật sự không cách nào liên tưởng con hổ nhỏ như con mèo trước kia bây giờ lại biến thành như vậy, rất muốn chất vấn Bạch Tố Trinh bên cạnh, nói:
- Ta không biết trong khoáng thời gian này, ngươi cho nàng ăn cái gì thế? Tại sao biến thành khoa trương như vậy a!
Úc Lôi nhìn thấy Hứa Tiên, ánh sáng màu đỏ lóe lên trong mắt, "NGAO" một tiếng, sau đó nhào tới.
Một thân ảnh to lớn bao trùm lấy Hứa Tiên đang hiện ra thần sắc lo lắng, thực sự không phải lo lắng cho bản thân, mà là cái giường lớn dưới thân không cách nào chèo chống thân thể của Úc Lôi nhào tới được.
Cái giường phát ra âm thanh cọt kẹt, thậm chí ngay cả lầu nhỏ cũng run lên, nhưng cũng may không có lập tức bãi công, cũng làm cho Hứa Tiên thở ra một hơi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Úc Lôi hưng phấn lè lưỡi, liếm láp đôi má của Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh đã sớm trốn qua một bên, mỉm cười nói:
- Úc Lôi rất nhớ ngươi, đại khái nàng ngửi mùi của ngươi rồi tới đây!
Bằng nét khỏe mạnh kháu khỉnh của Úc Lôi rất khó lý giải thế giới của hai người, giống như có nhiều lời muốn nói khi gặp lại.
Hứa Tiên lung tung ứng phó thân mật của Úc Lôi, nói:
- Tốt, Úc Lôi, tốt.
Hắn bây giờ giống như bị mộ cái khăn ướt lớn lau mặt, trên mặt ướt sũng.
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ bị gai trên lưỡi của Úc Lôi lột mất một lớp da.
Hứa Tiên khó khăn lắm mới hống Úc Lôi tránh xuống giường, mặc dù đang nằm sấp. Nhưng còn cao hơn giường nhiều, đang dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn qua
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Mới mấy tháng thôi, sao biến lớn như vậy!
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta trợ nàng luyện hóa viên nội đan kia, hấp thu linh lực mẫu thân của nàng lưu cho nàng, thân hình cũng theo đó biến hóa theo, hơn nữa Úc Lôi hiện tại đã có biến hóa, quan nhân ngươi còn chưa thấy...
Hứa Tiên mắt thấy nàng muốn giảng giải, vội vàng che đôi môi của nàng lại, dùng ánh mắt ý bảo:
- Bây giờ không phải thời điểm nói a!
Bạch Tố Trinh có chút gật đầu, sau đó thì thầm vài câu với Úc Lôi, Úc Lôi phát ra nức nở nghẹn ngào bất mãn, Bạch Tố Trinh hơi nghiêm mặt, Úc Lôi rũ đầu rời khỏi lầu nhỏ.
Bạch Tố Trinh mỉm cười lắc đầu, ống tay áo vung lên, khung cửa sổ bị nghiền nát khôi phục lại nguyên trạng.
Hứa Tiên ôm nàng từ phía sau, nói nhỏ vài tai của nàng:
- Nương tử, đêm dài!
Giống như đang nói ra câu tuyên ngôn nào đó, môi cũng hạ xuống liếm láp cổ trắng của nàng.
Bạch Tố Trinh "Ân" một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài của nàng lúc này rung rung lên.
...
- Meow, ánh trăng thật tốt, còn chưa ngủ được a!
Con mèo nhỏ đang đi dạo trong hoa viên. Nhẹ giọng cảm thán.
Mèo, là động vật có thiên tính hoạt động về đêm. Tuy theo thời gian là mèo làm sũng vật, được con người chiếu cố nên phần lớn đã bỏ đi tập tính này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mèo thường phơi nắng vào ban ngày rồi ngủ.
Sau khi chủ nhân lâm vào giấc ngủ sai, một mình đi dạo trong bóng tối ngắm trăng, cho dù biến thành mèo, thì trong nội tâm cũng tịch mịch a!
Thường Hi lắc đầu, phát ra cảm khái giống như tiểu thư khuê các, mình cảm giác rất hài lòng, thực suy nghĩ tới mấy câu thơ, ngày mai viết ra. Làm cho người nào đó biết rõ, mình không phải con mèo bình thường, mà là nữ tài mèo chân chính
- Trăng sáng meo meo Meow!
Nhưng tài ngâm xướng của nữ tài mèo này quá kém, lại không phát giác được, ở sau lưng của nàng, một đôi mắt dang nhìn chăm chú.
Một cơn gió mát thổi qua, toàn thân Thường Hi đánh giật mình, cũng phát giác cái gì đó, đột nhiên quay đầu, nhưng không thấy vật gì, thoáng cái buông lỏng một hơi, tự an ủi bản thân mình:
- Cái này... Đây chính là nhà của hắn sao, sao... Tại sao có thứ đáng sợ này!
Nhưng khi nàng xoay đầu nhìn lại, một đôi mắt hổ sáng như đèn pha đang nhìn nàng chằm chằm, răng nanh trong miệng đang phun phì phì.
- Meow!
Thường Hi phát ra một tiếng hét thảm thiết, lông mao toàn thân dựng đứng lên, quay người muốn phát huy tốc độ nhanh nhất thoát đi.
Nhưng cái trảo của con hổ đã đè cái đuôi của nàng lại.
Sau đó, Thường Hi có thể làm được, bới đất, bới đất, bới đất...
Nếu như mèo có tuyến lệ, nàng đã rơi lệ đầy mặt.
- Ngươi cũng là lão hổ sao?
Một thanh âm làm cho động tác của Thường Hi trì trệ, đây không phải là tiếng hét khủng bố, mà là tiếng nói nhu hỏa của nữ tử, truyền vào đáy lòng.
Trong nội tâm Thường Hi từ từ bình tĩnh lại, quả nhiên, đây cũng là yêu quái. Nàng cũng coi như nhìn thấy không ít các mặt xã hội, thời điểm này nên làm gì, nàng rất rõ ràng, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm, nói:
- Ta là...
Úc Lôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi:
- Ta có thể ăn ngươi không?
- Không thể!
- Nha.
Úc Lôi buông móng vuốt.
Úc Lôi hấp thu nội đan hình thể biến lớn, mỗi ngày sức ăn cũng tăng nhiều, Bạch Tố Trinh mang nàng vào trong núi, tự mình đi kiếm ăn, bằng lực lượng của nàng hôm nay không thành vấn đề.
Nhưng Bạch Tố Trinh căn cứ vào tấm lòng tư bi, không muốn cho nàng tạo sát nghiệt, cho nên săn mồi phải hỏi câu này. Nếu như là tinh quái có linh tính, đương nhiên sẽ trả lời không thể, thả cho bọn chúng con đường sống, nếu như chỉ la dã thú bình thường, cứ ăn vào bụng.
Thường Hi nằm rạp trên mặt đất thở hào hổn, Úc Lôi hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào "Đồng loại" nhỏ bé, sau đó lộ ra thần sắc hoài nghi, nói:
- Ngươi thật sự là lão hổ sao?
Thường Hi có chút khẩn trương nói:
- Đó là đương nhiên!
Không xong, chẳng lẽ bị nhìn thấu.
Úc Lôi dò xét trên người của Thường Hi một phen, nói:
- Vậy tại sao ngươi không có đôi cánh?
Thường Hi: "..."
Tuyệt đối không thể cho đối phương nhìn thấu nàng được.
- Nói trở lại, vì cái gì lão hổ phải có cánh?
...
Hai thân thể dính nhau trên giường, quần áo trong bất tri bất giác cởi ra, lộ ra thân thể tuyết trắng thánh khiết, thoáng chốc trong nội tâm cũng không còn e lệ, ngược lại có chút khoái ý khi cởi bỏ trói buộc. Lâm vào trong mê ly. Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại ngàn năm trước, đang chạy lại gặp bức tường đá ngăn cản trước mặt.
Khi đó, cũng đã có được linh tính, cùng lúc đó, đã hiểu phải một lòng tu hành.
Một tiếng yêu kiều rung động tâm hồn, nàng bừng tỉnh trong giấc mộng, trong miệng của nàng phát ra âm thanh ủy mị, vì vậy, hàm răng trắng ngà cắn lên bờ vai của Hứa Tiên, dễ dàng xuyên thấu qua làn da cứng cỏi, mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào trong miệng, giống như hương vị đó tràn ngập toàn thân của nàng.
Đau đớn cùng huyết tinh kích thích dục dụng nguyên thủy và điên cuồng của hai người, đem lễ phép luân thường ném ra khỏi tâm thần, thầm nghĩ phải khắc sâu đối phương với thân thể của mình, không hề chia lìa.
Đầu vai của Hứa Tiên giống như lưu lại bốn cây kim màu đỏ, giống hệt vết rắn cắn, răng nanh bị ẩn giấu trong nụ cười thường ngày, trong lúc lơ đãng hiển lộ ra ngoài.
Trong khoái ý mê loạn, linh hồn của nàng giống như được thăng hoa, sau đó nhìn thấy "Chính mình ", thân thể mềm mại vặn vẹo như rắn, đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở phát ra hào quang yêu mị, cho dù đùi ngọc hai cánh tay như muốn biến thành thân rắn, quấn quanh gặm cắn thôn phệ.
Sau đó, dường như yêu xà tuyệt mỹ giống như phát hiện ra chính mình đang tồn tại, làm ra khiêu khích, chiếc lưỡi thơm tho thè ra liễm vết thương của hắn, trong mắt đẹp có nét lăng lệ ác liệt mà ngày thường nàng tuyệt đối không có.
Kinh hãi như điện chạy khắp thân thể, đột nhiên Bạch Tố Trinh từ trên giường ngồi dậy, trên khe cửa xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, nói cho nàng biết bây giờ đã là lúc sáng trời sáng rõ.
Thì ra, chỉ là mộng mà thôi.
Nhưng tâm của nàng cũng không vì thế mà buông lỏng, không khỏi vịn trán suy tư.
Mất đi ngọc ấm trong ngực, Hứa Tiên có chút buồn vô cớ như mất cái gì đó, ánh sáng trong giường lờ mờ, thân thể của nàng thuần trắng chói mắt, lưng trắng phẳng lỳ và vòng eo mềm mại, áo ngủ mỏng chỉ phủ xuống tới bờ mông, mỗi một đường cong đều có quỹ tích mê người.
- Nương tử.
Chợt Hứa Tiên từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào người.
- Ah!
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ bừng, vội vàng ôm cánh tay che thân thể lại, quay đầu nói:
- Quan nhân, ngươi tỉnh.
Buông suy tư trong đầu, xấu hổ giống như nhỏ máu, tối hôm qua phát sinh mấy lần, nàng không dám đối mặt với Hứa Tiên.
Trong nội tâm Hứa Tiên buồn cười, đang muốn trêu ghẹo nàng một phen, lại phát giác lông mày của nàng có sầu lo, ôm thân thể của nàng, ân cần nói:
- Ngươi sao thế?
Bạch Tố Trinh do do dự dự hỏi:
- Có phải tối qua ta rất kỳ quái không?
Khóe miệng của Hứa Tiên xuất hiện nụ cười cổ quái.
- Nói kỳ quái, đó mới là bình thường a!
Nhưng biểu hiện của nàng tối hôm qua làm cho hắn ngạc nhiên, không, phải nói là kinh hỉ.
Bạch Tố Trinh xấu hổ nện vào ngực của hắn, sau khi đôi má ửng đỏ, nói:
- Ta không nói cái đó.
Hứa Tiên vội vàng an ủi nàng một phen, mới khiến nàng từ giận thành vui. Kỳ thật rất muốn nói cho nàng biết, bộ dáng làm nũng của nàng khiến cho hắn không kiềm lòng được, muốn đè nàng xuống ngay lập tức.
Sau đó đi xuống giường cầm quần áo của nàng lên.
- Hiện tại có thể nói.
Bạch Tố Trinh cũng cố gắng khôi phục đoan trang hàng ngày, nói:
- Quan nhân, ngươi cảm thấy tối hôm qua... Tối hôm qua thế nào, thích không, bộ dáng "Làm vợ" ra sao?
Tuy biểu lộ nghiêm chỉnh, tuy nhiên cố ý dùng xưng hô "Làm vợ" thật đặc biệt. Nhưng sắc mặt của nàng càng đỏ hồng lên.
Hứa Tiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó liều lĩnh nhào tới, rít gào nói:
- Nương tử, bây giờ thân thể của ngươi đang xích lõa a.
Nhưng bị Bạch Tố Trinh nhẹ nhõm phản chế, ném ra khỏi giường, cười cười nói nói:
- Quan nhân, hiện tại đã hừng đông.
Không có dũng khí nhắc tới chuyện tối qua.
Hứa Tiên thở dài lắc đầu, mặc đủ quần áo, không còn quan tâm tới chuyện phiền não trước đó nữa, đây cũng là sáng sớm đầu tiên hai người gặp lại nhau.
Ra khỏi giường, nghênh đón nàng chính là nụ cười sáng sủa, đủ để đem tất cả sầu lo hòa tan đi, tùy ý cho hắn cầm chân của mình, mặc giầy vào, dắt tay đi tới bàn trang điểm, chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của hai người.
- Nương tử, ta chải đầu cho ngươi.
Hứa Tiên hưởng dụng cảm giác Bạch Tố Trinh tự tay chuẩn bị bữa sáng, đương nhiên chuyện đầu tiên hắn muốn làm, chính là vì đi bái phỏng tỷ tỷ và tỷ phu.
Giang Nam bây giờ đã vào mùa mai vàng vũ tiết, cho nên bầu trời xanh xuất hiện mây đen sắp mưa.
Hứa Tiên mang theo cây dù trúc sau lưng, cùng Bạch Tố Trinh đi cùng với nhau, đi vào con hẻm nhỏ lát đá xanh.
Tuy trở ngại quan niệm thời đại, đi trên đường không được dắt tay nhau, chớ nói chi là làm cử chỉ thân mật. Nhưng kết bạn mà đi với nhau, trong nội tâm cũng có cảm giác mông lung, trên môi truyền ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Mưa cũng bắt đầu rơi, nhưng không động tới cây dù.
Đêm qua có muôn vàn lời cần nói với nhau, nhưng lúc này bọn họ không cần nói, trong lúc lơ đãng nhìn nhau một cái, rồi cười cười mà thôi.
Trong một quán trà ven đường, bỗng nhiên có người đi tới, xa xa nhìn Hứa Tiên thở dài, nói:
- Hứa tướng công, ngài trở về!
Hứa Tiên dừng bước lại, chắp tay đáp lễ nói:
- Ah, trở về!
- Ngài đã thành Thám Hoa, đây chính là vinh quang của Tiền Đường chúng ta...
Hứa Tiên vừa úng phó, trong lòng đang suy nghĩ, hắn chưa gặp người này a.
Người nọ nhìn qua Bạch Tố Trinh, hơi cúi đầu, hỏi:
- Không biết vị tiểu thư này là?
Bộ dáng của nàng phiêu dật xuất trần, áo trắng như tuyết, đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Tiên vốn cảm thấy tâm tình không thú vị, bỗng nhiên nhớ tới, giới thiệu nói:
- Đây là chuyết kinh! (Chiết kinh ý chỉ thê tử)
Sau đó nghe một đống lời khoa trương trên trời dưới đất không ai đẹp bằng, tâng bốc một bước lên trời.
Bạch Tố Trinh hơi buồn cười lườm Hứa Tiên, mỉm cười nhàn nhạt thi lễ.
- Thì ra là Hứa phu nhân, thất kính, thất kính!
Người nọ không khỏi cúi đầu thấp xuống, thẳng đến khi cách biệt, hai người đi xa, mới ngẩn đầu lên, nhìn qua thân ảnh giống như muốn hòa tan vào trong nước, có chút buồn vô cớ như mất gì đó.
Nhưng buồn lo vô cớ của hắn không duy trì quá lâu, trong tửu lâu ven đường, đã có một phu nhân hung hãn đi tới, véo tai của hắn đi vào trong tiệm.
Kết quả là, trên đường đi không ngừng có người chào đón.