Bọn thích khách nghe " hồn phi phác tán" bốn chữ, lập tức run rẩy, liên tục xin tha. Nghe tới Hứa Tiên có ý thu phục bọn họ, bọn hắn liền nhao nhao:
- Nguyện ý, nguyện ý! Chúng tiểu nhân hoàn toàn nghe theo lời của tiên nhân!
Hứa Tiên gật đầu, điểm 7 chỉ vào hồn phách của mỗi người:
- Các ngươi nhanh chóng thu nạp linh lực. Linh lực vô cùng có ích. Hơn nữa nếu như các ngươi có dị tâm, ắt sẽ bị chân hỏa luyện chết. xem tại TruyenFull.vn
Thái dương chi lực cực kỳ bổ dưỡng với đám âm hồi. Đám thích khách thu được thiên linh chi lực, tâm thần của bọn hắn chấn động. Thân thể cũng hóa thành thực chân, liền luôn miệng thể hiện lòng trung thành.
Hứa Tiên đem bảy hồn phách thu vào Dương chi ngọc, rồi thở dài nhẹ nhõm. Phan Ngọc rốt cuộc không nhịn được cười:
- Hứa Tiên, bộ dáng lúc lẫy của chàng rất thú vị.
Vân Yên cũng cười nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Nàng giả bộ giọng của Hứa Tiên:
- Nếu như các ngươi có dị tâm, ắt sẽ bị chân hỏa luyện chết. Ha ha ha ha, cười chết ta.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, cũng không phản bác điều gì. Đời trước ngay cả lớp trưởng hắn cũng chưa làm, cũng chưa từng chỉ đạo ai thì làm sao có thể lừa được một người chuyên nghiệp như Phan Ngọc cơ chứ.
Phan Ngọc cố nén cười, vỗ vỗ bả vai của Hứa Tiên:
- Hứa Tiên, ngày sau chàng cũng xử án tại công đường, cũng phải làm chuyện này rất nhiều. Làm quen nhanh thì tốt hơn. Chỉ không ngờ được Lương Vương phủ lại dám động thủ. Từ khi bệnh tình của Lương Vương gia trở nên tốt hơn, hắn liền muốn thi hồi quyền lợi, quyền hành. Thật sự không dễ đối phó.
Hứa Tiên cau mày:
- Uh, nghe nói hắn xin dị nhân tương trợ. Bằng không thì ta đã đại náo Lương Phủ rồi. Nếu là hòa thượng, thì tám chín phần mười chính là Pháp Hải hòa thượng, còn phần còn lại chính là tế sư đệ, thật là một sư đệ hồ đồ.
Hắn vốn tưởng rằng Lương Vương sẽ như trong cốt truyện tìm kiếm thần y giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng Lương Vương căn bản không muốn để địch nhân trị liệu. Chắc hắn sợ rằng nếu Hứa Tiên điều trị sẽ đưa hắn xuống âm tào địa phủ luôn.
Phan Ngọc tình kỹ càng:
- Điều này cũng không gấp gáp. Phan gia cũng không sợ Lương gia. Lực lượng của chàng chính là vũ khí cuối cùng, không bất đắc dĩ thì không thể vận dụng.
Hứa Tiên nói:
- Vậy ta đi trước, bắt tên cũng thủ kia rồi nói sau. Bằng không nếu ta không ở cạnh nàng, thì nàng thực sự gặp phải nguy hiểm.
Linh giác của hắn đã sớm định vị được vị trí của tên cung thủ kia. Nói đi đôi với làm, chỉ trong thời gian uống hết một chén trà, Hứa Tiên đa mang tên cung thủ đang hôn mê trở về. Cũng khá may nắm, tên cung thủ không trốn trong Lương Vương Phủ nên Hứa Tiên mới có thể nhanh chóng bắt được hắn như vậy.
Phan Ngọc nói:
- Đây là cao thủ đứng đầu trong Lương gia. Võ công cao cường mà cung kỹ cũng cao tuyệt. Đáng tiếc.
Suy nghĩ một lát, Phan Ngọc nói:
- Người đâu, đem thích khách ném vào địa lao, không cần động chạm tới hắn. Không có lệnh của ta, không ai được bắt chuyện hắn.
Đám thị vệ cảm thấy kỳ quái không hiểu từ đâu xuất hiện thêm một người, nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ dạ một tiếng rồi đem tên cung thủ dẫn đi.
Hứa Tiên biết rằng Phan Ngọc muốn thu tên cung thủ này cho hắn sử dụng. Tên cung thủ này thân thủ còn phía trên bảy tên thích khách kia, nếu sử dụng được thì chắc chắn là một thanh kiếm tốt. Hơn nữa, hắn có thể thay Hứa Tiên làm nhiều chuyện Hứa Tiên không tiện ra mặt. Ví dụ như giết người, trong triều đình tranh đấu, thủ đoạn không thể nào kể xiết được.
Hứa Tiên đương nhiên không ngây thơ cho rằng Phan Vương là chính nghĩa, Lương Vương là tà ác, chỉ là Lương Vương vì tham ô mà dám hợp tác với người Hồ, nuôi hổ gây họa. Điều này so với đám quan tham ô còn khốn nạn hơn nhiều.
Mà nếu Phan gia có thể cầm quyền thì ít nhất Hứa Tiên cũng tin tưởng Phan Ngọc sẽ không vì một chút ít lợi lộc nhỏ mà bỏ đi bàn dân thiên hạ.
Chuyện thi cử đã xong, Hứa Tiên chính thức ném chuyện đó sáng một bên. Hiện giờ hắn chỉ chú tâm vào tu luyện. Giờ hắn phải tập trung cho độ kiếp. Phan Ngọc khuyên hắn không nên nóng lòng, dù sao tu luyện cũng không phải chuyện trong một sớm một chiều. Hứa Tiên cũng minh bạch trừ việc nàng lo cho hắn, nàng cũng không muốn hắn rời khỏi kinh thành, nhưng cuối cùng nàng vẫn chưa mở miệng nói ra mong muốn của mình.
Hứa Tiên chỉ có thể nắm tay nàng an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm việc tùy tiện đâu. Nếu như tu thành Địa Tiên, thì việc chu du nam bắc cũng dễ dàng hơn. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng một mình.
Nghe được điều này Phan Ngọc mớ bình tĩnh lại được một chút.
Đợi tới đêm khuya thanh bắng, Hứa Tiên mới bay vào trong hoàng cung, làm nốt vài sự tình.
Đêm nay, trăng sáng sao thưa. Hứa Tiên bay lên cao rồi nhìn từ đó xuống.
Mặc dù là đêm khuya nhưng, khắp nơi trong hoàng cung đều đốt đèn dầu, thị vệ thì lai vãng không ngừng.
Triêu dương điện, cũng có hai thị vệ, chỉ là vẻ mặt của hai tên thị vệ này trắng bệch. Hai chân thỉnh thoảng run rẩy. Chọ vì đại điện sau lưng họ, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài. Thanh âm đó xuyên qua của gỗ truyền vào tai bọn họ. Sự tình vài ngày trước chính bọn họ đã được chứng kiến. Hiện giờ nhớ tới khuôn mặt dữ tợn của Chung Quỳ, bọn hắn vẫn sợ hãi không thôi. Mà tiếng thở dài này cũng tiếng gào thét "Thiên đạo bất công" có phải là cùng một người không thì bọn họ cũng không biết. Bọn họ chỉ theo bản năng nhớ đên Chung Quỳ mà thôi.
Tên thị vệ lớn tuổi hơn thận trọng nói:
- Lão đệ, ngươi nói trên đời này có ma sao? Nếu không có thì chắc hắn có người đang muốn trêu đùa chúng ta! Làm ran những âm thanh đó.
Tên thị vệ trẻ tuổi cắn răng nói:
- Nhìn xem sẽ biết! Nếu thực sự có ai cố ý trêu chúng ta, ta muốn băm nát người bọn chúng ra.
Hắn cả gan, ghé đầu nhìn vào trong đại điện. Ánh trăng chiếu sáng khắp đại điện. Hắn nhình quanh mọi vật trong đại điện không xót một thứ gì. Hắn mở to mắt nhìn, duy chỉ có vết máu trên chiếc cột vẫn còn. Ánh trăng chiếu vào nó tạo nên một màu xanh. Vệt máu này như thẩm thấu vào tận cùng của chiếc cột, cho dù thị nữ tốn bao nhiêu khí lực cũng không thể rửa sạch. Hơn nữa, nghe nói đã có đệ trình yêu cầu Công bộ thay đổi chiếc cột này.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài, thị vệ trẻ ngã xuống đất, run rẩy hỏi:
- Ai? Có… có…
Hắn cũng đã tập võ nghệ nên nghe thanh âm đoán được vị trí. Hắn biết rõ rằng tiếng thở dài phát ra từ phía giữa đại ddienj nhưng trong đó lại không có một bóng người.
Thị vệ lớn tuổi che miệng hắn, nhỏ giọng nói:
- Đừng nói cái gì cả! Cũng không có việc gì đâu! Ngày mai chúng ta mời thị vệ trưởng một bừa, cầu hắn điều chúng ta sang một khu vực khác.
Những điều bí ẩn trong cung cũng không phải không có thật mà cũng không phải chuyện đùa.
Lúc hai người đang nói chuyện, cũng không phát hiến được một con gió nhẹ thổi vào trong đại điện.
Hứa Tiên thấy Chung Quỳ đi quanh trụ không dừng lại thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thở dài. Trên người hắn hắc khí nồng đậm tới cực điểm.