Lão đạo hạ giọng nói:

- Miếu quan Tôn Thần Thông của miếu Nhị Lang thần này. Tập được một ít yêu pháp, rất lợi hại!

Nhìn Hứa Tiên, nói:

- Nếu ngươi tới tìm thù, ta thấy nên bỏ đi! Ngươi tuy cường tráng, lại sao địch nổi hắn? Gây phiền cho hắn, hắn dùng yêu pháp giam cầm ngươi, ngươi làm gì được hắn chứ?

Hứa Tiên như có điều suy nghĩ, cuối cùng cười nói:

- Đa tạ lão trượng.

Lại đem nửa lượng bạc kia ném cho hắn, hỏi:

- Có thể nói rõ ràng cho ta nghe được không, tôn thần thông kia, hôm nay đang ở nơi nào?

- Miếu quan, đương nhiên là ở trong miếu. Lại nói tiếp cũng kỳ quái, hôm nay chưa từng thấy hắn lộ diện.

...

Cảnh ban đêm lạnh lẽo, ánh trăng như nước, trước miếu Nhị Lang thần, cổng và sân lãnh tịch.

Bỗng nhiên có bóng người lóe lên trước cửa, hắc y che mặt, không phải ai khác, chính là Hứa Tiên.

Hứa Tiên sờ lên cằm của mình, cũng không tiến vào cửa chính, mà đi vòng ra sau miếu, phía sau miếu có mấy tòa nhà, chính là chỗ ở của miếu quan.

Hứa Tiên vượt tường mà đi, chợt thấy ở bờ tường có bóng đen, bị Hứa Tiên tiện tay bắt lấy, chính là một con ác quỷ, trong nội tâm Hứa Tiên vui vẻ, có thể nuôi quỷ, thì tên miếu quan này phải hiểu pháp thuật, tám chín phần mười chính là hắn. Tiện tay bắt con lệ quỷ này phong ấn bên trong ngự linh châu, đi vào trong phòng.

Không đi được vài bước, chợt nghe trong phòng có tiếng quát lên:

- Người nào?

Có một vật nhanh chóng như phong lôi, bay về phía Hứa Tiên.

Hứa Tiên thò tay nắm trong tay, đó là một khỏa bi thép, phía trên có dấu vết của pháp thuật.

"Xôn xao" một tiếng, cửa sổ bị nghiền nát, có một thân ảnh bay ra, chỉ mặc một thân áo mỏng màu trắng, cầm trong tay một cây ná bạc cao su, vừa thấy Hứa Tiên liền sợ hãi, nói:

- Là ngươi!

Trong nội tâm Hứa Tiên đại định, chính là thằng này, không có chạy.

Mặc dù hắn cố ý thành như vậy, chính là thử xem Tôn Thần Thông này có phải là tặc hôm qua không. Hôm nay đã xác định, thì không cần do dự, chân khí toàn thân bành trướng, một chưởng đánh về phía Tôn Thần Thông

Tôn Thần Thông thuở nhỏ trên giang hồ tập được một ít pháp thuật. Về sau dùng tiền quyên làm một miếu quan, cũng được xem như sự nghiệp thành công.

Hôm qua quận chúa đến miếu cầu phúc, trong lúc vô tình nghe được những lời của nàng, trong nội tâm động tâm tư. Mặc dù hắn cũng có thân mật với nữ tử, nhưng làm sao bằng Doãn Hồng Tụ xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa hắn cũng nghe ngóng một phen, Doãn Hồng Tụ đúng là đang chọn phu quân, nếu có thể có được tầng quan hệ này, nửa đời sau sẽ có được cẩm y ngọc thực. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Có suy nghĩ này, cho nên thi pháp làm giả bộ dáng của Nhị Lang thần, ý định đi lừa gạt nàng, sau đó bị vạch trần, đã bị mình chiếm thân thể rồi, còn sợ nàng không phục được sao. Lại không nghĩ tới đêm qua xui thế, chẳng những quận chúa cự tuyệt mình, cuối cùng còn đụng phải cao thủ, suýt nữa mất tánh mạng, tuy bỏ chạy, nhưng vẫn bị thương.

Đang muốn tu dưỡng mấy ngày, lại không nghĩ rằng tối nay bị người ta tìm tới cửa, tuy chút ít pháp thuật này huyền diệu. Nhưng cứng đối cứng, hắn không thể là đối thủ của cao thủ võ công. Lúc này thấy Hứa Tiên một chưởng đánh tới, khí lãng như nước thủy triều. Hắn thấy tình huống không ổn, lập tức sử dụng độn pháp, tránh một chưởng này của Hứa Tiên, muốn bỏ chạy khỏi miếu.

Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn quét qua, thì ra hắn ẩn dưới mặt đất, dù là độn thổ chi pháp. Nhưng pháp thuật chưa đủ, không thể lâu độn, cho nên chiu vào trong miếu.

Tôn Thần Thông vừa thở ra một hơi, đã cảm giác cổ của mình lạnh lẽo, bị Hứa Tiên nắm trong tay.

- Chạy đi đâu?

Tôn Thần Thông như gà bị nắm cổ, rướng cổ la:

- Nhị Lang gia gia cứu mạng!

Một tiếng này quanh quẩn trong miếu tịch mịch.

Hứa Tiên biến sắc, sau đó cười nói:

- Vô dụng, chỉ là bùn đất mà thôi.

Đột nhiên cảm giác không đúng, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy tượng Nhị Lang thần đang tản mát ra nghìn đạo hào quang, lẩm bẩm nói:

- Không có ý nghĩa cũng không phải, rõ ràng có hữu dụng.

Trong hào quang bảy màu, xuất hiện một bóng người. Hào quang tản ra, người tới hiển thị rõ, không cần phải nói, là nam tử vô cùng tuẫn láng, nam tử đang mặc thường phục màu đen, bên hông quấn đai lưng ngọc và bảo kiếm, chắp tay đứng trên thần đàn, lạnh lùng nhìn qua Hứa Tiên. Nhưng tướng mạo so với tượng thần không giống hoàn toàn, bởi vì còn uy nghiêm tuấn mỹ hơn nhiều. Đặc biệt là cổ khí tức lãnh ngạo kia, dù là công tượng cũng không điêu khắc ra được.

Hứa Tiên thầm nghĩ: không giống nhau a.

Tuy chưa từng thấy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, cùng với sủng vật Hạo Thiên Khuyển của hắn, nhưng bằng cổ khí thế này cũng không phải Tôn Thần Thông giả dạng Nhị Lang thần có thể so sánh được. Nhưng trên trán của hắn cũng không có con mắt thứ ba, mà là một đạo kim tuyến, đây là thiên nhãn trong truyền thuyết, càng làm cho Hứa Tiên thêm xác định, người tới chính là Nhị Lang thần Dương Tiễn.

Dương Tiễn lạnh lùng nói:

- Dưới bậc là người phương nào, dám bắt miếu quan của ta.

Âm thanh của hắn giống như kim thiết, mang theo âm thanh rung động kỳ dị, quanh quẩn trong miếu không dứt.

Hứa Tiên kìm lòng không được nói:

- Nghi dung thanh tuấn mạo đường đường, lưỡng nhĩ thùy kiên mục hữu quang. Đầu đái tam sơn phi phượng mạo, thân xuyên nhất lĩnh đạm nga hoàng. Lũ kim ngoa sấn bàn long miệt, ngọc đái đoàn hoa bát bảo trang. Yêu khoá đạn cung tân nguyệt dạng, thủ chấp tam tiêm lưỡng nhận thương. Phủ phách đào sơn tằng cứu mẫu, đạn đả tông la song phượng hoàng. Lực tru bát quái thanh danh viễn, nghĩa kết mai sơn thất thánh hành. Tâm cao bất thức thiên gia quyến, tính ngạo quy thần trụ quán giang. Xích thành chiêu huệ anh linh thánh, hiển hóa vô biên hào nhị lang.

Đây là bài thơ trong truyện Tây Du Ký, xuất phát từ Ngô Thừa Ân, chuyên khen Dương Tiễn Dương Nhị Lang. Được Hứa Tiên thuận miệng nói ra, cho dù Dương Tiễn tu hành nhiều năm. Vào lúc này cũng sửng sờ, khí thế buông lỏng.

Hắn cũng nghe ra được đây là câu thơ khen mình, nhưng khi giống khi lạ. Hắn dù đối mặt với muôn vàn binh khí và quân địch cũng không sợ, nhưng khi nghe người ta khoa trương mình như thế này, tâm lý không thể thích ứng trong thời gian ngắn. Tuy hắn không phải là người nghe người ta nói là thay đổi, nhưng người ta khao trương cũng không thể bực bội được, chỉ nghe Hứa Tiên đọc từng câu. Nghe nghe, trong nội tâm cũng có chút thoải mái, cho nên thu liễm cảm xúc.

Một khúc thơ, làm cho hào khí trong miếu này, trở nên rất cổ quái.

Tôn Thần Thông nghe được những câu thơ này, cũng cảm thấy không ổn, sợ bị Hứa Tiên cho động, vội vàng nói:

- Nhị Lang gia gia, tiểu nhân không biết hắn tức giận cái gì, bị hắn đánh đến tận cửa... Ah!

Hứa Tiên cảm thấy tức giận, dùng sức bấm, những lời muốn nói kế tiếp của Tôn Thần Thông bị kẹt trong bụng. Trong mắt Dương Tiễn phát lạnh, bảo kiếm bên hông cũng rời vỏ, trực chỉ Hứa Tiên, động tác chưa tới, Hứa Tiên đã cảm thấy lãnh ý thật sâu, sát khí xâm nhập vào đáy lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể né tránh, thầm than hôm nay gặp được đại thần nổi danh, quả nhiên không phải chuyện đùa.

Chỉ có thể vứt bỏ Tôn Thần Thông, vận chân khí toàn thân lên tay, muốn ngăn cản kiếm khí của Nhị Lang thần, hai chủng lực lượng đụng vào nhau. Ngưng tụ thành quang mang chói mắt, một tia quang mang nho nhỏ này nổ tung, chưa chắc miếu Nhị lang thần chịu nổi. Dương Tiễn vung tay áo lên, quang điểm của kiếm quang ở giữa không trung, biến mất.

Trong mắt Dương Tiễn có dị sắc, không nghĩ tới Hứa Tiên có thể tiếp hắn một kiếm, hơn nữa còn sử dụng năng lượng rất kỳ dị.

Hứa Tiên cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra chân dung, nói:

- Thỉnh Chân Quân nghe tại hạ nói một lời.

Chợt có cảm giác, một chiêu vừa rồi của Dương Tiễn không có đâm về phía mình, mà đâm vào bên cạnh mặt của mình ba thốn, lại cho mình có ảo giác.

Dương Tiễn có chút gật đầu, cũng không nhiều nói.

Tôn Thần Thông muốn há miệng lẫn lộn phải trái, nhưng nửa câu cũng không nói nên lời.

Lúc này mới phát giác, trong miếu nho nhỏ này, tràn ngập khí thế của Nhị Lang thần cùng Hứa Tiên, đối kháng trong vô hình, thần sắc Nhị Lang thần như bóng tối to lớn, không ngừng muốn bao phủ Hứa Tiên. Nhưng Hứa Tiên lại ánh nến trong bóng tối, tuy yếu ớt, cho dù bóng tối có đậm đặc hơn nữa, cũng không cách nào bao phủ. Mà Tôn Thần Thông hoàn toàn bao phủ trong bóng tối, mới biết được mình chọc phải địch nhân đáng sợ như thế nào.

Hứa Tiên cũng đem những chuyện mình biết về Tôn Thần Thông nói ra, nói một câu. Thầm nghĩ: tên Dương Tiễn này pháp lực không biết so với Pháp Hải như thế nào. Nhưng cổ sát khí này trên người của Pháp Hải lại không có, chính mình sợ không phải địch thủ của hắn.

Dương Tiễn nhướng mày, thu khí thế lại, hỏi Tôn Thần Thông:

- Việc này đúng không?

Tôn Thần Thông đương nhiên thề thốt phủ nhận, hô to oan uổng.

Dương Tiễn nhắm mắt suy nghĩ. Đột nhiên Hứa Tiên cảm thấy có ảo giác, chuyện này phát sinh trong miếu Thánh Mẫu, có vài phần tương tự, chính mình và cả nhà của bọn họ hữu duyên, nhưng hình như là nghiệt duyên.

Có thần minh chính trực, Dương Tiễn thân là thần minh nhất lưu, tự nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Làm sao bị một phàm nhân nho nhỏ như Tôn Thần Thông lừa gạt được, sau khi đoán được tất cả mọi chuyện, mày kiếm dựng thẳng lên, lạnh lùng nói:

- Còn dám nói láo!

Âm thanh như kim loại vang lên quanh quẩn khắp miếu, cũng không cố ý đề cao âm lượng, mang theo vài phần hàn ý, quả nhiên là thần uy như ngục.

Toàn thân Tôn Thần Thông run lên, làm sao dám nói dối nữa, thành thật khai báo tội trạng của mình.

Dương Tiễn nói:

- Ngươi giả mạo danh hiệu của ta, mưu toan làm chuyện dâm tà, vốn phải đánh tan hồn phách của ngươi, vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng niệm ngươi chưa tạo thành hậu quả xấu, trở về luân hồi đi.

Trường kiếm trong tay vung lên, toàn thân Tôn Thần Thông trì trệ, thân hình như lá cây khô héo, lập tức biến thành mảnh nhỏ, hóa thành bụi tiêu tán trên không trung.

Hứa Tiên thầm than thủ đoạn thật độc ác, đối với Tôn Thần Thông thật sự không có đồng tình nào, tội trạng của hắn mà đưa tới quan phủ, ít nhất cũng bị chém đầu, nhiều nhất, lăng trì cũng có khả năng, hôm nay cũng ít chịu khổ rồi.

Hứa Tiên chắp tay nói:

- Chân Quân quả nhiên công chính nghiêm minh, tại hạ không quấy nhiễu Chân Quân thanh tu, liền cáo từ!

Quay người muốn rời đi, nhưng thân hình ngừng lại, sát khí sau lưng lại bay lên, giống như vô số mũi tên đang bắn về thân hình của mình.

Dương Tiễn chậm rãi nói:

- Ngươi muốn đi là đi sao?

Hàn quang trong mắt còn sáng hơn cả bảo kiếm trên tay.

Hứa Tiên chậm rãi quay đầu lại, nói:

- Chân Quân muốn như thế nào?

Đã thấy Dương Tiễn nhẹ nhàng giơ bảo kiếm, thân hình buông lỏng mà tự nhiên, làm cho Hứa Tiên có một loại cảm giác kỳ dị, Dương Tiễn giống như đã dung hòa vào trong không gian, hình thành một chỉnh thể không thể phân cách. Loại hòa hợp này giống như thân thể chính là thiên địa, rất có tư thái của Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng trong cảm giác của Hứa Tiên là rừng rậm, giống như một con báo đang săn mình, không lộ diện thân hình, chỉ có thể cảm nhận sát khí đang quẩn quanh.

Không dựa vào linh lực, mà chỉ dựa vào bản thân đã làm được chuyện này. Hứa Tiên đã nhìn thấy trên người của Pháp Nguyên Pháp Hải, đều là cường giả nhất đẳng trong giới tu hành. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tư thái này, giống như tượng trưng cho cực hạn của võ đạo.

Hứa Tiên hoàn toàn quay người lại, nhìn trực diện Dương Tiễn, vào lúc này, cũng không nói ra bất cứ lời thừa nào, khí thế của đối phương nói cho hắn biết, trận chiến đấu này không cách nào tránh khỏi. Trong tay dần dần ngưng tụ thành lợi kiếm sắc bén, đối mặt với Dương Tiễn.

Trong mắt Dương Tiễn cũng xuất hiện một tia tán thưởng, nhưng vẫn bất động như kiếm, Hứa Tiên cảm thấy áp lực trên thân cực lớn, lại tiếp tục nữa, khí thế của mình hoàn toàn bị diệt.

Hứa Tiên mạnh mẽ quát khẽ một tiếng, giống như bình lôi hám địa, mượn uy thế quát một tiếng, trong tay múa kiếm, hóa thành một đầu kim long, biến ảo tấn công về phía Dương Tiễn.

Không có sát khí to lớn, không có tiếng gió kích động giao thoa, trường kiếm trong tay Dương Tiễn khẽ động, giống như nhật nguyệt biến ảo mà thành, xoẹt qua quỹ tích biến ảo.

Hứa Tiên rít gào như rồng, binh khí giao thoa phát ra ánh sáng màu đỏ, bóng người hợp lại tức phân.

Hai người trao đổi vị trí của mình, tiếp tục giằng co. Mặt đất trước đại điện lõm xuống, tượng thần nguy nga chầm chậm ngã xuống.

Vai trái của Hứa Tiên bị xé nứt một lỗ thủng lớn, tuôn ra một vòi máu tươi, Kim Thân cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng chống cự, vỡ vụn. Một kiếm vừa rồi, hắn dùng bí quyết chữ Đấu, cũng dùng lực lượng mạnh nhất, huống chi cũng phát huy Viên Công Kích Kiếm Đồ tới mức cao nhất, đâm ra một kiếm mạnh nhất, lại không thể gây ra bao nhiêu thương tổn cho Dương Tiễn. Hôm nay chỉ có thể xuất ra nhân cách phụ, mới có đánh cược một lần.

Đầu vai của Dương Tiễn có sợi tóc bay xuống, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nụ cười, trong mắt xuất hiện ý tưởng, dùng âm thanh như kim loại vang lên:

- Tốt!

Hứa Tiên không dám buông lỏng chút nào. Sắc thái của con ngươi cải biến, Nhiếp Hồn Kính đã tùy thời chuẩn bị ra tay, tuy không thể đạt tới tầng thứ thiên thần như Dương Tiễn, đến cùng có bao nhiêu tác dụng, cũng chỉ có thể thửu một lần.

Nhưng mà lúc này, Dương Tiễn lại thu hồi trường kiếm vào vỏ, cùng lúc đó, sát khí trong miếu cũng thu liễm lại.

Hứa Tiên cảm thấy trước mắt hoảng hốt, lại nhìn Dương Tiễn trước mắt, hắc y tóc đen, dung mạo quần áo đều chưa từng thay đổi chút nào, giống như biến thành người bình thường. Nhưng vẫn mang theo khí tức uy nghiêm lãnh khốc, nhưng lại mang theo vài phần con người.

Đôi mắt Hứa Tiên lại khôi phục tinh thần một lần nữa, nghi hoặc nhìn qua Dương Tiễn.

Bỗng nhiên Dương Tiễn mở miệng nói:

- Ngươi còn không phải là Địa Tiên a!

Hứa Tiên nói:

- Đương nhiên không phải.

Nếu không, một kiếm vừa rồi cũng không chỉ lấy đi một sợi tóc như vậy.

Dường như Dương Tiễn đã nhìn thấu tâm ý của Hứa Tiên, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh, nói:

- Ngươi có thân thể, linh lực, còn có một thân nội lực cổ quái, đều vượt xa tiêu chuẩn của Địa Tiên, nhưng còn chưa có hợp lại. Vặn thành một cổ lực, mới bị coi thường, nếu như hệ thống này cân đối, dù là Địa Tiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc.