Hứa Tiên bình sinh chưa từng làm chuyện xấu này bao giờ, nhưng vào lúc này lại có một cổ xúc động tà ác, cắn răng một cái, dậm chân, đi ngang vào là tốt nhất.

Hứa Tiên vung hai tay hóa thành con chim lớn, bay xuống trước cửa phủ Lương Vương. Sư tử bằng đá uy nghiêm đứng thẳng, hai hàng đèn lồng chiếu sáng cổng và sân, trên cửa đỏ có khảm nạm bốn mươi chín đỉnh vàng chiếu sáng lóng lánh, trên cổng đại môn có biển, trên đó viết ba chữ Phủ Lương Vương thật lớn.

Khí thế uy nghiêm, quả nhiên không thể so sánh với nhà bình thường được.

Hứa Tiên hợp hai tay lại, một cổ chân khí từ trong lòng bàn tay khẽ động, không ngừng có khói bốc lên.

- Người nào!

Thì ra một tên lính đang đi tuần, quát mắng Hứa Tiên.

Hứa Tiên nhìn cũng không thèm nhìn bọn chúng, hai tay mạnh mẽ đẩy về phía trước, một cổ chân khí hình rồng gào thét đâm thẳng vào đại môn, cửa gỗ chắc chắn vào lúc này mềm như giấy, bị chân khí chạm vào, đã bắn thành nhiều mảnh nhỏ. Đụng vào bình phong bằng đá phía sau đại môn, "Ầm ầm" một tiếng, nhất thời sập một nửa, kiến trúc ngay sau đó bị chân khí hình rồng đụng vào, cũng bị nghiền nát hoàn toàn.

Trong bụi bay mù mịt, mảnh gỗ vụn, bùn ngói, tấm gạch, lấy đại môn làm cơ sở, bày ra vòng cung hình bán nguyệt.

Ban đêm yên tĩnh, âm thanh to lớn thế này, truyền khắp một nửa kinh thành.

...

Trong phủ Lương Vương, lúc vừa mới qua canh hai, trong phòng vẫn còn sáng đèn.

Trong thư phòng của Lương vương, Lương vương đang ngồi sau bàn, xụ mặt hỏi thanh niên trước mặt:

- Lần này ngươi tới, lại muốn làm cái gì?

Lương vương diện mục thanh quắc, tóc hoa râm, bộ dáng ăn nói luôn có ý tứ, nhưng uy nghiêm bàng bạc phát tán ra, nếu có người nhìn thấy, còn gọi là Tỷ Can Tử Nha.

Thanh niên đối diện có một đôi xích hoàng nhãn châu, thân thể khoẻ mạnh. Như ưng hổ, đây chính là tên thủ lĩnh người Hồ mà Hứa Tiên gặp được trên đường. Một tay đặt trước ngực, làm như hành lễ, dùng tiếng Hán nói:

- Lần này ta tới đây, trước tiên gửi lời cảm ơn tới Lương vương. Nhờ có Lương vương đại nhân trợ giúp, dũng sĩ của ta mới lũ chiến lũ thắng (đánh nhiều thắng nhiều). Hiện tại ta đánh bộ tộc khác, thống nhất thảo nguyên, ở trong tầm tay. Sang năm đưa thù lao cho ngài, cũng nhiều hơn ba thành.

Lương Liên đứng bên cạnh Lương vương, nói:

- Nhã Mộc Trà, lại nói trước kia ngươi chỉ là một thứ tử nho nhỏ, nếu không có phụ vương ta giúp ngươi, ngươi làm sao có ngày hôm nay. Chỉ tăng có ba thành, không khỏi quá keo kiệt a, ít nhất cũng phải mười thành, bằng không sang năm cũng không cần bàn với ngươi nữa.

Hai người đánh võ mồm cò kè mặc cả, ban đầu nhìn thì giống như thương khách bình thường. Nhã Mộc Trà muốn ít một chút, Lương Liên một bước cũng không nhường, ấn định mười thành. Lương vương ngồi ở một bên, chỉ vuốt chòm râu, trầm mặc không nói.

Cuối cùng nhất Nhã Mộc Trà nói:

- Có thể mười thành, nhưng phải tăng thêm một điều kiện.

Lương Liên nói:

- Cái gì?

Nhã Mộc Trà nói:

- Hòa thân!

Lương vương lộ ra thần sắc xem thường, nói:

- Chỉ bằng ngươi?

Nhã Mộc Trà nói:

- Đương nhiên không phải hiện tại, nhưng đến thời điểm thích hợp, kính xin Lương vương gia giúp ta một tay!

Dưới đáy mắt, che dấu một cổ khát máu thật sâu.

Lương vương có chút gật đầu, sau khi tiễn Nhã Mộc Trà ra khỏi cửa, Lương Liên có chút lo lắng nói:

- Phụ thân, nếu hắn thật sự có thể thống nhất thảo nguyên. Biên cảnh chẳng phải là...

Lương vương gia nói: xem tại TruyenFull.vn

- Man di nho nhỏ, không cần lo lắng. Ra lệnh một tiếng, có thể tiêu diệt. Còn vọng tưởng nhúng chàm hậu duệ quý tộc của chúng ta, quả thực là ngu không ai bằng. Chuyện khẩn yếu trước mắt, chính là loại bỏ Phan vương.

Lương Liên vui lòng phục tùng nói:

- Vẫn là phụ thân nói đúng.

Nhã Mộc Trà vừa đi ra ngoài, đột nhiên sắc mặt băng lãnh, trong nội tâm thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì sẽ có một ngày, các ngươi phải nếm thủ đoạn của ta.

- Oanh!

Cả phủ Lương vương giống như có động đất.

Ban đêm yên tĩnh, đùa nghịch âm mưu thì đùa nghịch âm mưu, chơi quỷ kế thì lo chơi quỷ kế, nhưng có một người không ngại gì cả, như máy ủi đất tiến vào, nương theo tiếng nổ kinh thiên, vận mệnh cũng tốt, lịch sử cũng tốt, tất cả đều phải vận chuyển sang hướng khác.

...

Đèn lồng đã sớm tắt rồi, còn chiêu bài của phủ Lương vương, rung rung vài cái, "Ba" một tiếng rơi xuống mặt đất.

Một đám lính do một tên tướng quân dẫn đầu, đang muốn xông lên đuổi bắt Hứa Tiên có bộ dáng khả nghi, chợt nghe một tiếng nổ vang, cuồng phong đánh úp lại, sau đó giương đôi mắt nhìn. Trông thấy tình cảnh này, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Hứa Tiên lơ đãng quay đầu lại quét qua bọn họ, bọn họ không hẹn mà lui ra phía sau vài bước, nhao nhao muốn trốn ở sau lưng của kẻ khác, muốn cho tên quan tướng chống đỡ.

Tuy bây giờ là đêm đông rét lạnh, nhưng toàn thân của tên tướng quân đổ mồ hôi lạnh buốt, ý niệm duy nhất trong đầu của hắn, hắn muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi chết, hắn cũng không nhận ra mình có thể rắn chắc hơn so với đại môn a.

Quan tướng nhìn thủ hạ, quát:

- Tại đây cái gì cũng không có, chúng ta đi nơi khác dò xét.

Biểu lộ rất nghiêm túc.

Hơn mười tên lính tốt nhao nhao gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Đúng vậy!

Sau đó có một tên vội vàng nhìn sang nơi khác.

- Ta nghe thấy bên kia có động tĩnh.

Quan tướng nói:

- Thực sao? Hỗn đản, ngươi không nói sớm.

Vung tay lên nói:

- Chúng ta đi!

Một tên lính trung thực đang chỉ vào đại môn của Lương vương, muốn nói cái gì đó lập tức bị người bên cạnh đồng loạt che miệng lại, liền lôi đi, ngay cả kích cũng bị người khác cầm lấy. Bọn họ không người nào dám quay đầu lại, đi thẳng tới một con đường khác, mới đồng loạt thở ra một ơi, híp mắt vụng trộm nhìn qua nhìn lại các hướng khác nhau, nhưng lúc này đã không thấy bóng người trước cửa đại môn Lương vương.

- Đầu lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?

- Đi một vòng chỗ khác, tránh xa nơi này một chút.

Nếu đối phương chỉ là cao thủ võ công bình thường, bọn họ dốc sức liều mạng cũng phải tiến lên, nhưng vấn đề hiện tại, đã không phải dốc sức liều mạng nữa, mà là chịu chết.

...

Hứa Tiên bước qua bảng hiệu phủ Lương vương, vượt qua tấm bình phong đối diện đại môn đã sụp đổ, đi vào trong phủ.

Chỉ cần không có người tu hành nào nhúng tay vào, bằng võ công của hắn tại nhân gian, thật sự không có đối thủ, hoàn toàn có thể đi ngang. Một ý niệm, Hứa Tiên từ trộm cướp, thăng cấp lên thành cướp bóc.

Hứa Tiên trước tiến dùng Thông Thiên Nhãn quét qua khắp nơi, tìm ra vị trí bảo khố, bước đi không chút do dự, trực tiếp đi thẳng tới chỗ đặt bảo khố.

Trong phủ Lương vương vào lúc này sôi trào lên, bóng người lay động chạy ra đại môn, đã nhìn thấy Hứa Tiên.

Hứa Tiên không nhanh không chậm, đi qua bảy tám chỗ gấp khúc, cũng không nghênh tiếp, cũng không né tránh.

Ngẫu nhiên có kẻ chắn trước mặt, muốn xông lên chế trụ Hứa Tiên, bị Hứa Tiên vung tay lên, chân khí rung động, sau đó lăn trên mặt đất, hò hét ầm ĩ.

Hứa Tiên cũng không hạ sát thủ, cũng không dừng bước lại, đi qua một con đường khác, chợt nhìn thấy một đình nghỉ mát, hắn dừng bước lại, dù sao hắn cũng từng sống ở Tô Châu, cho nên có chút hiểu biết về làm vườn. Cái đình nghỉ mát này, lộ ra điểm không hợp lý.