Vì vậy dưới sự hiệu triệu của Hứa Tiên, lần luận võ này đã buông màn, tất cả mọi người đều đạt được thứ mình muốn, nhưng làm nội tâm của Hứa Tiên cảm thán.
- Thật sự là hài, nhưng thật đáng yêu a!
Nhưng mấy người ở đây có nghĩ như hắn hay không, còn rất khó nói. Vương Dược Sư nhìn qua bí tịch trong tay, trong nội tâm suy nghĩ, rốt cuộc thu tên đồ đệ này, rốt cuộc là đúng hay sai?
Hứa Tiên ẩn ẩn có một loại dự cảm. Ngoài kiếm tu như Yến Xích Hà ra, nói không chừng còn có võ tu xuất hiện, điều kiện tiên quyết là những người kia thật sự có thể hiểu được Thông Huyền Chân Kinh này, tuy giới hạn bởi thân thể, không có khả năng cường hãn giống như mình, uy lực của nó cũng cao hơn người tu hành bình thường, nhưng cần phải xem cơ duyên. Đại đạo ba ngàn, tiểu đạo nhiều vô số kể, trên con đường tu hành, ai có thể nói rõ cái gì?
Hứa Tiên lại học từ Vương Dược Sư một bộ tâm pháp khinh công, bằng vào nội lực thâm hậu, dễ dàng nằm giữ môn võ công này, lập tức thử một lần, dễ dàng nhảy cao mấy trượng. Không khỏi mừng rỡ trong lòng, trước kia những động tác này hắn dùng lực lượng cơ thể của mình, nhưng hôm nay dưới tác dụng của chân khí ra, tốc độ càng mau lẹ. Nhưng chỉ là tốc độ mà nói, không duyên cớ có thể tăng nhanh hơn một tầng lực lượng, nhìn thì có vẻ ít, nhưng hắn vẫn cơ hồ không cần trả giá bất cứ cái gì, về sau lại tu luyện. Liền có thể đem lực lượng thân thể phát huy tới một độ cao mới, không cô phụ môn công pháp tu luyện của Long tộc này.
Hứa Tiên có được khinh công, cảm thấy mỹ mãn, tạ ơn sư ân, dùng khinh công đi xuống núi. Lưu lại mấy người trên đài cao hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Bỗng nhiên nghe được tiếng ca xướng của Hứa Tiên truyền qua tầng mây mù.
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại nhân. Hạ Trùng Ngữ Băng này, khó biết xuân. Đường dài đằng đẳng này, tu cũng xa. Khích lệ chư quân này, chớ chối tìm.
Mấy tiếng cười dài, biến mất vô tung. Đây là khuyên bảo của hắn với những người này, cũng thầm nhắc nhở chính mình. Hắn cũng không bởi vì chuyện ngày hôm nay mà có cảm xúc kiêu ngạo, ngược lại càng phải cẩn thận.
Muốn con ếch tỉnh không thể dùng tiếng người, hạ trùng không thể ngữ băng tại người, nhưng mà, ai dám nói, mình không phải là hạ trùng, không phải con ếch? Trở thành một con ếch trong đáy giếng không đáng sợ, đáng sợ là trở thành con ếch ngạo mạn, ở trong giếng tự cao tự đại. Làm con ếch xanh cũng không sao, chớ để 'trang Bức' là được. Rõ ràng là ếch xanh, còn muốn túm được nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ), ngày bị sét đánh, cũng không còn xa.
Hứa Tiên hiểu rõ, mỗi người trên đỉnh núi kia, thiên tư đều trên mình, nhưng chỉ có một tầng ngăn cách vô hình trói buộc bọn họ. Nếu có thể đánh vỡ ngăn cách này, bọn họ thân là cao thủ tuyệt thế, nghị lực, dũng khí, trí tuệ, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ bộc phát ra lực lượng người thường không có được.
Bốn người trên đài cao nghe được những lời ca này, sắc mặt đều biến đổi, cũng lâm vào trong trầm tư. Bọn họ đều là tinh anh trong loài người, bằng không cũng không có khả năng tu luyện võ công tới bực này, nhưng thói quen thiên hạ vô địch, cho nên trên người khó tránh khỏi có ngạo khí, cũng chính là khí độ của cao thủ. Loại khí độ cao thủ này trong bất tri bất giác, đã trói buộc bọn họ, trở thành tâm ma không nhìn thấy được. Những khí độ cao thủ vào hôm nay, những nhận thức trước kia, bỗng nhiên bị Hứa Tiên đánh nát bấy.
Nếu thường nhân tao ngộ tình huống như thế này, đồ vật khiến bản thân mình kiêu ngạo lại biến thành thứ không dáng nhắc tới, có thể sẽ lọt vào đả kích cực lớn, nói không chừng cả đời sẽ lưu lại bóng mờ. Nhưng trong lòng của bọn họ ngoài rung động kinh ngạc ra, bọn họ cũng lựa chọn thức tỉnh chính mình. Trên tinh thần trong bất tri bất giác, phát sinh biến hóa rất nhỏ nhưng sinh ra cải biến cực lớn.
Bỗng nhiên đạo sĩ nói:
- Ta muốn mời chư vị cùng tới núi Chung Nam Sơn, tham tường bản Thông Huyền Chân Kinh này, không biết chư vị định như thế nào?
Nhìn ba người kia, lại thấy bọn họ cũng gật đầu, trong nội tâm có một tia vui vẻ. Nếu là ngày thường. Hắn không có khả năng đưa ra yêu cầu này, những người khác tuyệt đối không bao giờ đáp ứng. Nhiều nhất là tự mình trở về nghiên cứu chân kinh, hẹn thời gian lại đi luận võ.
Nếu không có Hứa Tiên, bọn họ luận võ, cũng chỉ có thể ở chỗ này, ngươi bội phục ta, ta bội phục ngươi, tán thưởng lẫn nhau một phen, sau đó đánh một trận, muốn bản thân mình lợi hại nhất, trở về lại luyện cho lợi hại hơn, không hơn, không còn có được ý nghĩa. Nhưng vào lúc này, bọn họ thả lỏng ngạo mạn trong lòng, cầu trợ lực lượng lẫn nhau, cùng nhau xuất phát về nơi cao hơn.
Hứa Tiên cưỡi mây bay vào trong rừng, khắp nơi tuyết trắng như tuyết, chưa hòa tan. Cây rừng sâu kín, có cổ mộc mấy người không ôm hết.
Hứa Tiên nhìn qua một cây lớn cao hơn năm trượng, dồn khí đan điền chưởng về phía trước, một đạo khí kình hình rồng hơi mờ, mang theo âm thanh long ngâm tiến về phía trước, mạnh mẽ làm đâm gãy cây gỗ, thế đi không ngớt, đánh gãy cây gỗ lớn khác, sau đó hóa thành cuồng phong tiêu tán đi, mang theo một đám sương tuyết lớn. Khi dùng công pháp và không dùng công pháp, uy lực quả nhiên khác nhau thật sâu. Võ công của lão ăn mày, đi đúng con đường cương mãnh.
Nhưng chiêu này ngay cả lão ăn mày cũng không thể xuất ra được, bởi vì một chưởng vừa rồi của Hứa Tiên đã dùng ba thành lực lượng thân thể đánh ra ngoài. Mà đan điền giống như bồn nước. Nội lực theo đường ống của kinh mạch dẫn phát ra, đường ống bình thường không có khả năng chịu tải như thế. Nếu như lão ăn mày làm thế, thì cánh tay của hắn sẽ nổ tung. Hứa Tiên thì không cần lo lắng chuyện này, hơn nữa tuy tiêu hao vô cùng lớn, nhưng bằng vào thủy linh chi lực của Thủy tinh, nội lực trong nháy mắt đã khôi phục lại.
Hứa Tiên lại dùng một ngón tay, lần này dùng cách điều khiển học được từ lão hòa thượng, khí kình dễ dàng xuyên thấu qua cây gỗ lớn. Trên Thông Huyền Chân Kinh ghi lại rất nhiều võ công, Hứa Tiên còn chưa kịp tu luyện. Hắn đang suy nghĩ đem nhiều thuộc tính linh lực hơn nữa, dung hội vào trong nội lục. Hiện tại nội lực toàn thân của hắn do thủy linh chi lực biến ảo mà thành, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như dùng thái dương chi lực, kim linh chi lực hóa thành nội lực, thì biến thành cái gì?
Hứa Tiên nghĩ đến liền thử, đem hai chủng linh lực này chậm rãi dung nhập vào trong nội lực, quả nhiên có thể, nội lực dung hội hai chủng lực lượng này, nhất thời đem Đại Hải Vô Lượng tăng lên tới tầng mười, chính là cảnh giới cao nhất của môn tâm pháp này.
Hứa Tiên thử chưởng pháp, khí kình hình rồng đã cải biến rất nhiều, nhưng uy lực lại lam cho Hứa Tiên giật mình. Khí kình hình rồng ngao du, dễ dàng hủy hoại mười cây gỗ lớn, mới tiêu tán vô tung. Uy lực cao hơn lúc trước mấy lần. Bộ chưởng pháp cương mãnh này. Được kim linh chi lực cùng thái dương chi lực là hai chủng lực lượng cương mãnh nhất trong thiên địa, mới thể hiện uy lực hoàn mỹ của nó.
Hứa Tiên cười ha ha, đối với vượt qua thiên kiếp, lại nhiều hơn mấy phần tự tin.
Nhưng chưa từng phát giác có đôi mắt đang âm thầm theo dỗi hắn, lộ ra thần sắc kinh ngạc, đây là pháp thuật gì, thậm chí có được uy lực như thế, ánh mắt nhìn Hứa Tiên, lại cẩn thận rất nhiều, thằng này, quả nhiên không dễ dàng đối phó. Nhưng mà...
- Hừ hừ, cũng đừng xem nhẹ ta, sớm muộn gì sẽ có người khóc.
Hứa Tiên đang thử võ công, cưỡi mây vàng, muốn quay về huyện Hoa Âm tìm Vân Yên. Chợt thấy trên sườn núi có thân ảnh quen thuộc, chính là Lưu Ngạn Xương.
Trong nội tâm Hứa Tiên cảm khái, tiểu tử này đi chậm hơn ah! Nhưng mà "Đàn ông no không biết đàn ông chết đói, đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng". Hoa Sơn hiểm trở, mà hôm nay tuyết đọng, đường đi không dễ dàng gì, Hứa Tiên lại bay, đương nhiên đơn giản.
Hứa Tiên ngồi xếp trên mây, nhìn qua bóng người dưới mặt đất, tự hỏi, vừa rồi "Đánh võ phiến" làm cho hắn lẫn lộn, cái gì cũng không thấy, hiện tại chẳng lẽ nhìn thấy câu chuyện ngôn tình sao? Do dự ah, giãy dụa ah, bồi hồi ah! Rốt cục quyết định đi xem hay không, ân, chỉ ngó ngó thôi.
Nơi này đã cách miếu Tam Thánh Mẫu không còn xa, Hứa Tiên cho mây vàng hạ xuống, lại dán lên vài đạo Ẩn Thân Phù, đi theo Lưu Ngạn Xương lên đỉnh núi.
Hai hàng cột cổ đồng cao lớn, nhìn thấy miếu cách đó không xa, lúc này trời khí còn lạnh, chớ nói là leo lên đỉnh núi, tuyết đọng không có người quét dọn, dày đặc tích một tầng, che dậy đường mòn đi. Thời tiết rét lạnh thế này, cho dù là ông từ cũng tránh xuống núi, càng đừng nói cái gì khách hành hương. Chỉ có một dáng người bằng gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là thủ vệ, làm cho miếu nhỏ mang theo sinh khí, chắc là người trong núi làm ra!
Lưu Ngạn Xương thật vất vả đi lên đỉnh núi, thở ra mấy ngụm khói trắng, đi vào trong miếu.
Hứa Tiên ngồi trên mây, bỗng nhiên hối hận vì không mang theo hạt dưa, lúc này có ý định an nhàn xem cuộc vui. Bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, trong ngực sờ lên một thứ đồ vật ở trong ngực, là hạt thông Vân Yên mang theo làm đồ ăn vặt, mà hắn quên lấy ra. Hắn ăn hạt thông, trong nội tâm cảm thán, thật sự quá hoàn mỹ. Nhưng hắn cũng không cảm nhận được khí tức của bất cứ kẻ nào, chắc hẳn Tam Thánh Mẫu cũng không có ý định trong miếu này, đã trở về, hắn dán Ẩn Thân Phù, lại thu liễm khí tức toàn thân, muốn phát hiện hắn cũng không dễ dàng. nguồn TruyenFull.vn
Lưu Ngạn Xương thấy trên bàn vẫn còn ống thẻ, lấy tới rung một cái, phát ra âm thanh rắc...rắc... Tay của hắn từ từ dừng lại, nhìn thẳng về phía pho tượng nặn, Tam Thánh Mẫu uy nghi đứng trên bệ thần, đôi mắt nhìn tứ phương, giống như chưa phát giác thư sinh này, dần dần lộ ra thần sắc si mê.
Hứa Tiên ăn một hạt thông, thầm nghĩ, đúng là quá biến thái, mê gái nên bị điên, nhìn tượng nặn cũng có thể si mê a.
Nhưng hắn nhìn Tam Thánh Mẫu trên bệ thần, đúng là có ánh nhìn muôn phương, trang nhã phi phàm, cũng là thợ có tay nghề giới mới làm ra được, điêu khắc tượng hấp dẫn như thế này, hơn nữa bởi vì thường xuyên tiếp nhận phàm nhân triều bái, trên tượng thần mang theo một cổ linh khí, giống như chân thân, cũng khó trách Lưu Ngạn Xương ngây người.
Lưu Ngạn Xương nhìn mê mẩn, không khỏi nhớ tới hôm qua gặp nàng kia tại Đồng Quan, tuy không thấy chân dung, nhưng đôi mắt kia, đến nay khó quên. Đối với Hứa Tiên cũng hiện ra một tia ghen ghét, tuổi của mình lớn hơn hắn rất nhiều, sao không được nữ nhân đẹp như thế phụng dưỡng chứ. Không cần quá nhiều, dung mạo giống Tam Thánh Mẫu bảy tám phần là được rồi, nghĩ như vậy, ánh mắt cũng không dời đi, trong nội tâm kích động khó có thể nói nên lời.
Hắn nhìn bốn bề vắng lặng, tịch liêu im ắng, cho nên móc bút trong lòng ra, nhìn thấy trên tượng teo một miếng băng màu đỏ. Liền lấy băng ra, trên sách viết. Làm một thủ thơ, muốn bài tỏ lòng ái mộ của mình với Tam Thánh Mẫu.
Hứa Tiên cảm thán, thật sự là sắc đảm ngập trời, đây xem như khinh nhờn thần minh a! Nhưng đồng nghiệp bất đồng mệnh, Trong Phong Thần Bảng, Trụ vương bởi vì một thủ âm thơ khinh nhờn Nữ Oa nương nương, trực tiếp đánh xuống Cửu Vĩ Yêu Hồ, làm cơ nghiệp sáu trăm năm sụp đổ. Nhưng Lưu Ngạn Xương này vì một khúc âm thơ, đạt được nữ thần ưu ái, thật sự là tốt số. Nhưng nhắc tới Cửu Vĩ Hồ, Hứa Tiên cũng ác hàn một cái.
Lưu Ngạn Xương viết thơ xong, liền cảm giác tận hứng, cho nên giất băng về chỗ cũ, cứ như vậy mà xuống núi.
Lúc này một đạo linh quang hiện lên, rơi vào bên trong tượng Tam Thánh Mẫu.
Lưu Ngạn Xương còn chưa phát giác ra, Hứa Tiên đã thấy rành mạch.
Tam Thánh Mẫu, trở về.
Hứa Tiên thấy Tam Thánh Mẫu trở về. Cảm thấy hai mắt tỏa sáng, Tam Thánh Mẫu thoạt nhìn cũng không hơn hai mươi cái xuân xanh, dáng người cao gầy áo tím nhạt, bên hông sau lưng có tà áo phất phớt, mang theo một cổ phiêu nhiên. Quả nhiên là yểu điệu động lòng người, nhân gian tuyệt sắc. Đặc biệt là khí chất cao quý trang nhã, làm cho người ta gặp phải mê. Nhưng trên trán, còn mang theo một chút trong trẻo lạnh lùng..
Nhưng Hứa Tiên tính ra, tu vi của nàng dường như chỉ đạt tới Địa Tiên, nếu như không phải cố ý đi thăm dò, thì khó phát giác ra sự tồn tại của mình. Nhưng nữ nhân này mặc dù không nhìn thấy Hứa Tiên, lại liếc thấy câu thơ trên băng, sắc mặt đỏ lên, hiện ra nét tức giận, càng làm dung mạo xinh đẹp hơn.
Nàng ngại trong miếu thanh tịch, đi ra ngoài du ngoạn một vòng, trở về liền gặp được diễm thi bực này, trong nội tâm không thể nào không ảo não, nhìn thấy bước chân trên tuyết, liền phi thân đuổi theo ra ngoài, cần phải giáo huấn tên phàm nhân lớn mật kia một chút.
Căn cứ Hứa Tiên hiểu biết về câu chuyện này, kế tiếp Tam Thánh Mẫu sẽ triệu ra một con rắn ra giáo huấn Lưu Ngạn Xương. Kết quả không nghĩ tới hù chết Lưu Ngạn Xương. Tam Thánh Mẫu lòng mang áy náy, cho nên mang hắn vào trong miếu, dùng Bảo Liên Đăng cứu sống hắn, Lưu Ngạn Xương vẫn còn rất suy yếu, cho nên ngưng lại trong miếu. Tam Thánh Mẫu căn cứ bản năng đồng tình với với kẻ yếu, không đành lòng vứt bỏ, cho nên cho Lưu Ngạn Xương tìm được cơ hội, một phen dỗ ngon dỗ ngọt thề non hẹn biển rồi kết thành phu thê, sinh hạ một đưa bé, kết quả xúc phạm luật trời, bị đày dưới Hoa Sơn. Chuyện phá núi cứu mẹ, đều là nói sau.
Hứa Tiên lúc này nhanh chóng đi theo sau Tam Thánh Mẫu xem náo nhiệt.
Trong miếu thờ vắng vẻ, bỗng nhiên có một thân ảnh hiện ra, nhìn câu thơ kia, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Hứa Tiên cũng muốn nhìn thấy câu chuyện trong truyền thuyết, tuy thời điểm Lưu Ngạn Xương bị rắn hù chết, biểu hiện trên mặt thật sự không tính là xinh đẹp, nhưng thằng này quá mềm yếu a!
Tam Thánh Mẫu vốn chủ muốn hù dọa thư sinh này, không muốn gây tai nạn chết người. Thương hắn chết oan uổng, thở dài, đành phải mang vào trong miếu. Do dự một chút, lấy ra một cây đèn.
Hứa Tiên tập trung tinh thần nhìn lại, đây đại khái là Bảo Liên Đăng trong truyền thuyết! Chỉ thấy cây đèn này do cổ đồng tạo thành, trên đó có hoa văn phiền phức, rất là lịch sự tao nhã. Phía dưới cây đèn lại có nụ hoa giống hoa sen.