Hứa Tiên Chí

Chương 268: Gặp trên đường đi

Thân ảnh dừng lại, cổ của nàng bị Hứa Tiên bắt lấy, nàng bị đau, nhưng lại hóa thành hình dạng con chồn, nhưng vào lúc này, trên người có tới chín cái đuôi, đong đưa qua lại như ảo ảnh, cho dù là Địa Tiên tầm thường cũng bị ảo ảnh này mê hoặc, nhất thời không cẩn thận, bị nàng trốn thoát.

Nhưng Hứa Tiên mạnh mẽ như thế nào? Không phải pháp lực, không phải thân thể, mà là tâm tính. Chỉ cần điều nhân cách phụ ra, thì có thể miễn dịch tất cả các quấy rối tâm thần. Mà Hồ Tâm Nguyệt am hiểu nhất chính là mị thuật và ảo thuật, đao thật thương thật thì rất yếu kém, hôm nay vừa vặn bị Hứa Tiên khắc chế, cho nên không địch lại đại lực của Hứa Tiên.

Trong đôi mắt tối tăm của Hứa Tiên, không bị những mê hoặc này ảnh hưởng, cau mày nói:

- Cửu Vĩ Hồ, Hồ Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt Hồ, Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ?

Sau đó cười nói:

- Muốn giả danh cũng phải lấy tốt một chút, thật sự xem ta là nam tử tầm thường sao?

Hồ Tâm Nguyệt buông tha cho giãy dụa, hỏi:

- Ngươi làm sao nhìn thấu?

Chính mình biểu diễn hơn nữa còn trải qua một phen ảo thuật và mị thuật, không nên bị nhìn thấu mới đúng a! Sau đó nhìn qua Vân Yên bên cạnh, nói:

- Là ngươi?

Vân Yên ngồi xổm người xuống, cười nói:

- Chính là ta, nhưng về phần nhìn thấu thế nào, không nói cho ngươi biết. Hồ ly tinh như ngươi. Không nên xem thường trí tuệ của nữ tử trên đời này, cũng không nên đánh giá mình quá cao!

Vừa rồi Hứa Tiên cùng Vân Yên ở ngoài cửa, Vân Yên vừa nói chuyện, trong miệng khuyên hắn rời đi. Nhưng trong lòng vừa vặn đã có suy nghĩ khác, theo suy nghĩ của nàng, địch nhân tìm tới tận cửa rồi. Trốn chạy không khỏi. Mà dựa vào tính cách của Hứa Tiên, cũng không có khả năng ra tay với người không cừu không oán. Nếu như không có biện pháp chừng minh thuyết pháp của mình, thì không bằng nói, nàng mới làm dữ với Hứa Tiên, chính là một biện pháp.

Công đức mấy ngày nay, cứu một mạng người sẽ đạt được không ít công đức, nhưng nếu tất cả diễn kịch vừa rồi, Hứa Tiên cứu người thì bị nàng gạt, cho nên không có công đức. Hứa Tiên khi nghe nàng nhắc nhở xem công đức bài, quả nhiên không có tăng trưởng, cho nên suy nghĩ lúc trở về nên tìm cách bắt giữ nàng ta, nhưng hắn giả bộ bất thiện. Sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Lần này là ta chủ quan, nhưng với trí tuệ của ngươi lại không rõ được sao. Hắn yêu chỉ là da thịt của ngươi mà thôi, chờ ngươi tuổi già sắc suy, thì biết rõ cái gọi là trí tuệ chỉ là trò cười. Nói cho ngươi biết bí mật, muốn biết không?

Vân Yên nháy nháy mắt nói:

- Không muốn biết.

Hứa Tiên trói con chồn bạc lại, sau đó dán hơn mười tấm Định Thần Phù, xem như chế ngự được nó. Thẩm vấn nói:

- Ngươi không phải một trong hai mươi tám tinh túc sao? Chân Vũ Đại Đế chưa cho phép mà dám nhập thế làm hại người? Vì cái gì lại tìm tới ta?

Hắn cũng có chút thưởng thức, Cửu Vĩ Hồ nhập thế, rõ ràng là dấu hiệu của thiên hạ đại loạn, nhưng Đại Hạ đế quốc bây giờ khí tượng ôn hòa, có thể nói là chính trực thịnh thế. Mặc dù có chút loạn trong giặc ngoài, nhưng cũng không trở thành họa mất nước.

Hồ Tâm Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại:

- Vừa rồi ngươi không trúng mị thuật, cũng không có chút phản ứng! Có thể nói cho ta biết, vì sao không?

Nàng là cao thủ thao túng tâm linh, tự nhiên nhìn ra khác biệt trong đó. Nếu không có nhân cách phụ tính cách lãnh khốc thanh tỉnh. Vân Yên lại thông minh gấp trăm lần, tìm ra nhiều chứng cỡ hơn nữa, cũng khó có thể dao động tác dụng của mị thuật.

Hứa Tiên nói:

- Ta trả lời, ngươi nên chặt đứt đuôi đi.

Hồ Tâm Nguyệt cười nói:

- Không cần ngươi chặt.

Nói xong câu này, đã ở bên ngoài miếu, nói tiếp:

- Đã đoạn.

Hứa Tiên nhìn địa phương buộc nàng lúc nãy, chỉ còn lại một cái đuôi hồ ly.

- Hứa Tiên. Chúng ta sẽ không để yên.

Hồ Tâm Nguyệt vứt bỏ một câu, sau đó hóa thành độn quang bỏ chạy, Hứa Tiên đuổi không kịp, cho nên trơ mắt nhìn nàng ta biến mất trong đêm tối.

Hứa Tiên lắc đầu. Không biết là mình đã chọc vào ai, quay đầu lại đã thấy Vân Yên mặt mũi tràn đầy đắc ý, cầm cái đuôi hồ ly kia. Nói:

- Lần này phải đánh úp mới có thể bắt giữ nàng ta, về sau thì không dễ dàng như vậy.

Tuy cùng là một trong hai mươi tám tinh túc, nhưng hồ ly trong truyền thuyết, cũng không phải bị nương tử của mình đối phó dễ dàng như vậy sao?

Vân Yên nhăn nhăn cái mũi, hung ác nói:

- Nàng còn dám đến, xem ta lại chém thêm một cái đuôi nữa. Phu quân, chúng ta ngủ đi!

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói:

- Hay là tách ra ngủ đi.

Trong nội tâm trong khoảng thời gian ngắn có chút thở gấp, khi vừa mới xuyên việt, chưa thỏa dục vọng của mình thì cần ba vợ bốn nàng hầu, cho tới bây giờ chủ động cự tuyệt một mỹ nhân tuyệt sắc cùng mời ngủ, đây đã là một loại tiến bộ, có cải biến lớn như thế, hắn cảm giác linh hồn của mình đạt được thăng hoa rất lớn.

Vân Yên làm nũng nói:

- Không muốn mà!

Nàng vô cùng hưởng thụ cảm giác được ngủ trong ngực của Hứa Tiên.

Hứa Tiên nhún nhún vai. Nói:

- Vậy được rồi!

Cảm thán nói: ai bảo chính mình là nam nhân chứ, thỏa mãn nguyện vọng của kiều thê là phải. Nhưng không biết, loại này cảm thán này bị nam nhân khác nghe thấy, có thể bị xúc động tức chết hay không.

Hứa Tiên cùng Vân Yên trở lại bó rơm.

Trong gió tuyết của núi non, hai người bọn họ tiến về phía trước. Trên đường đi không có gặp cái gì. Ngược lại trải qua vô số thôn trang. Không thấy tung tích của Cửu Vĩ Hồ đâu nữa. Không, hiện tại hẳn còn tám đuôi thôi, một cái đuôi bị Vân Yên cố ý treo ở bên hông, chuẩn bị trở về sẽ đi tranh công với Bạch Tố Trinh, miễn cưỡng tính toán bảo vệ trinh tiết của Hứa Tiên.

Con đường này đã có không ít người đi, trên đường hỏi thăm một nông phu, Hứa Tiên thế mới biết, đi qua ngọn núi này chính là Tần Lĩnh, qua ngọn núi này chính là Hoàng Quan, từ nơi này cách Trường An, vô cùng gần.

Hứa Tiên cũng có ý định ở đây nghỉ ngơi và khôi phục một chút, như vậy tính toán ra, tốc độ của hai người so với đi bình thường cũng không nhanh hơn bao nhiêu, nhưng được cái thú vị hơn nhiều.

Nói thí dụ như "Cây này ta trồng, đường này ta mở, muốn đi qua nơi này, lưu tiền tài lại!", đối diện với sơn tặc từ trên cây nhảy xuống, nói ra lời kịch này rất thuộc lòng, lại nhìn thấy dung mạo của Vân Yên, hung hăng nuốt nước miếng một cái, sau đó có hơn mười sơn tặc xuất hiện, hung hăng nuốt hơn mười ngụm nước miếng. Còn tên gia hỏa thủ lĩnh sơn tặc, giơ đao lên, nói:

- Đem, đem nữ nhân này giao ra đây.

Hứa Tiên vò đầu. Thương lượng với Vân Yên:

- Nếu không, giao ngươi cho bọn họ nhé?

Vân Yên sẳng giọng:

- Ngươi dám?

Thời điểm Hứa Tiên đanh định tiến lên thu thập sơn tặc, có chuyện ngoài dự đoán xảy ra.

Trong núi có một đạo thân ảnh lóe lên, nhanh chóng như quỷ mị, đánh mười tên sơn tặc người ngã ngựa đổ, bỏ chạy tứ tán, không còn tung tích.

Thanh ảnh dừng lại. Nhưng đó là một lão giả mặc áo xanh, đưa lưng về phía Hứa Tiên, gió núi thổi tay áo của hắn phất phới.