Xoa xoa góc áo nghiêng đầu. Sắc mặt tái nhợt hiện ra nét đỏ ửng.

- Đợi Tiểu Thiến tu luyện linh thể tới đại thành, cũng không khác gì phàm nhân, cũng có thể...

Hứa Tiên nhất thời hiểu được ý của nàng, cho nên dò xét nàng một phen, dưới quần áo màu lam nhạt, dáng người của nàng cao gầy, sắc mặt tái nhọt của nàng mang theo màu hồng nhạt, vô cùng có hương vị, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào trong ngực, hảo hảo bảo hộ thương tiếc nàng. Rồi sao đó mới hô hít nàng thật sâu.

Nhưng giờ phút này Hứa Tiên cũng rõ, hai chủng cảm giác này không có mâu thuẫn. Chỉ chân thành nói:

- Đến lúc đó, ta lấy ngươi.

Tiểu Thiến gật đầu, nói:

- Ân.

Hai người đi trong núi, mây mù tràn ngập. Hơi nước như thác nước.

Tiểu Thiến còn nhắc tới chuyện trong núi, nói tới tên Kim Lũ Pháp Vương. Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Cái gì ngay cả Mị Nương cùng Thải Nhân cũng bị bắt rồi à?

Tiểu Thiến nói:

- Đúng vậy a. Ngày hôm qua nhân sâm tinh nói với ta. là do tên đó làm, bảo nhân sâm tinh dùng chính bản thân mình đổi lấy hai nàng, nhưng ta không đấu lại Kim Lũ Pháp Vương, chỉ có thể đợi tướng công tới nghĩ biện pháp.

Hứa Tiên nói:

- Chúng ta đi cứu các nàng đi! Cũng không để nhân sâm tinh bị tên kia ăn được.

Nhân sâm tinh ngàn năm đúng là vật đại bổ, cũng khó trách tên Kim Lũ Pháp Vương kia đánh chủ ý lên nhân sâm tinh, cho nên dùng loại phương pháp này. Text được lấy tại Truyện FULL

Tiểu Thiến cười nói:

- Tướng công không cần lo lắng, lão nhân sâm tinh kia đã bị ta bắt giữ, đương nhiên không thể rơi vào trong miệng Kim Lũ Pháp Vương rồi.

Nhân sâm tinh cầu viện nàng, đương nhiên không có nhiều phòng bị.

Hứa Tiên rất là im lặng. Nàng đại khái nghĩ rằng, nếu như mình không thể cứu được hai con thỏ kia, thì có ý định ăn tươi nhân sâm tinh a.

Tiểu Thiến lo lắng nói:

- Nhưng mà đạo hạnh của Kim Lũ Pháp Vương không thấp, chúng ta nên đợi Bạch tỷ tỷ về rồi nói sau!

Hứa Tiên xoa bóp mũi của nàng, cười nói:

- Không tin ta phải không, ta sợ đi trễ, hai con thỏ kia bị người ta hầm cách thủy ăn rồi đấy.

Tiểu Thiến suy nghĩ một chút, nói:

- Kim Lũ Pháp Vương cho nhân sâm tinh thời hạn ba ngày, chúng ta vẫn còn hai ngày để chuẩn bị. Cho nên tướng công cứ đi tìm Ngư đạo trưởng tính toán vị trí. Lại kêu Tiểu Thanh cô nương, ba người chúng ta, trước tiên lén cứu hai con thỏ kia ra trước, rồi sau đó mới làm ý định khác! Ta cảm thấy được tốt nhất nên tránh xung đột, đợi đến lúc Bạch tỷ tỷ trở về, thì Kim Lũ Pháp Vương kia không phải đối thủ.

Những lời của Tiểu Thiến hiện giờ, chẳng khác gì thừa nhận không tin tưởng Hứa Tiên.

Hứa Tiên nói:

- Vậy thì tốt.

Biết đây chỉ là biện pháp nhất thời.

- Tiểu Thiến, ngươi biết ở đây có quặng mỏ nào không?

- Quặng mỏ. Mỏ gì?

- Mỏ vàng mỏ sắt mỏ đồng, ta cần kim linh chi lực thật nhiều để thắp sáng Kim tinh.

Tuy nói thắp sáng Kim tinh, trên thực tế chỉ là thắp sáng phương vị mà thôi, có thể vận dụng lực lượng của thế giới này, thắp sáng Kim tinh. Đương nhiên cần vận dụng đại lượng kim linh chi lực.

Tiểu Thiến nói:

- Chuyện này dễ thôi.

Sau đó đưa tới một đầu thú con, đó là một con chuột, có cái đuôi vô cùng dài, Tiểu Thiến đưa tới cho nó một quả táo đỏ. Nhìn Hứa Tiên nói:

- Tướng công, con chuột này chỉ ăn kim loại. Để ta hỏi nó một câu.

Sau đó nói chuyện với con chuột ăn kim loại một phen, sau đó chỉ rõ phương hướng cho Hứa Tiên nghe:

- Thanh cô nương cùng Ngư đạo trưởng đi tới chỗ ta thì tốt, có kết quả chúng ta sẽ tụ hợp tại thạch động.

Sau khi Hứa Tiên từ biệt Tiểu Thiến, sau đó bay về trong núi, tuy đã biết rõ Kim Lũ Pháp Vương quản chế Phượng Hoàng Sơn, nhưng lại lo lắng quá mức. Trong sơn mạch lớn như thế, mặc cho ai cũng không có khả năng chu đáo. Bay tới một ngọn núi, Hứa Tiên lập tức cảm giác được kim linh chi lực dầy đặc.

Kim linh chi lực không giống với thủy linh chi lực, thổ linh chi lực rải rộng khắp, tùy thời tùy ý dùng đến, trong không khí tuy có linh khí vô cùng mỏng manh. Đại bộ phận vẫn tồn tại ở những quặng mỏ, nhưng kinh linh chi lực dày đặc, lại không dễ dàng hấp thụ.

Hứa Tiên đứng trên sơn nham, tuy không biết bên dưới là mạch khoáng gì, nhưng chỉ cần có những linh lực này, còn lại chính là tìm kiếm vị trí của Kim tinh. Kim tinh có tên là sao Hôm, Thái Bạch, sao Mai, ban đêm gần với mặt trăng, tương đương dễ dàng tìm kiếm.

Hứa Tiên tĩnh tọa trên sơn nham tu hành. Ban đêm đã đến, nhưng bầu trời lúc này vô cùng u ám, không biết buổi tối có thể ít phí khí lực hay không. Đến ban đêm. Nhưng đưa tay không thấy năm ngón. Bầu trời vào nửa điểm, mới có ánh sao.

Âm thanh của hổ và sói ở tứ phía, quanh quẩn trong núi. Hứa Tiên nhìn lên bầu trời, trong lòng biết Tiểu Thiến đang chuẩn bị công việc ổn thỏa, đang đợi hắn. Nếu như ngày thường còn có thể chờ đợi được, nhưng hôm nay tình huống khẩn cấp, không thể đợi được nữa.

Hứa Tiên thở dài một hơi, nhắm mắt lại. Duỗi một cánh tay ra, năm ngón tay khẻ nhếch lên, giống như muốn chế trụ trời xanh, thần hồn trong Thủy tinh lóng lánh đến mức tận cùng, thao túng thủy linh chi lực trong không khí.

Hứa Tiên mở to mắt, bàn tay lớn nắm chặt lại với nhau, chậm rãi kéo màn che trên bầu trời ra. Mây mù dày đặc tản ra. Một ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, giống như cột đèn. Xuất hiện trên bầu trời, một người đứng giữa thiên địa, nhìn lên bầu trời.

Sau màn che, quần tinh lóng lánh, xuyên thấu qua tầng hơi nước dày đặc, lộ ra vẻ sáng ngời đặc biệt. Hứa Tiên từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên thấy nhiều sao như thế này, màn đêm giống như lông mao của con phượng hoàng che khuất bầu trời, còn quần tinh chính là hạt bụi phát sáng.

Kiếp trước hắn nhìn lên bầu trời. Cũng kém bầu trời ở kiếp này, mà xuyên việt tới thế giới này, cũng gần hai mươi năm rồi, không có đêm nào, có thể so sánh với đêm hôm nay.

Không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có thể nói không thể tưởng tượng. Hứa Tiên vốn đang tìm kiếm vị trí của Kim tinh, nhưng ngẫu nhiên, thấy một mảnh tinh không, đẹp tới không cách nào tả xiết. Dãy núi có tiếng thú gào thét, lúc này giống như yên tĩnh lại, thế giới là một nhà hát lớn, hắn chính là nhân vật duy nhất, trong khoảng thời gian ngắn say mê trong đó, tâm thần như phi thăng lên mặt trăng, thần hồn cũng theo ánh trăng lan tỏa ra các vì sao.

Từ loại cảm thụ kỳ dị này, một điểm không hài hòa của chủ tinh cùng phụ tinh đã từ từ biến mất, thời điểm hắn đắm chìm trong ánh trăng, trí nhớ của hắn vốn bị hai mươi vạn công đức đè nén cũng sinh động hơn, mọi người biết đấy, khi bị trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế nhuộm dần. Tránh có chỗ kiên kỵ, hắn lâu nay không có sử dụng tới.

Không hiểu. Bỗng nhiên Kim Thân màu bạc lóng lánh biến thành phụ nhân. Hứa Tiên là chủ nhân đang đắm chìm trong ánh trăng, nhưng khả năng thao túng Kim Thân đã thoát ly dần, giống như một cái màng nước, không ngừng biến hóa hình dạng trên không trung. Nhưng lại không thể thành hình.

Mà vào lúc này, bởi vì không có Hứa Tiên khống chế, cho nên tầng mây bắt đầu chuyển động, che kín lỗ hổng này, cột sáng chợt ngưng tụ lên một vật ở trước ngực của Hứa Tiên, phản chiếu ngân quang, nhưng đó là một mảnh vỡ mà thôi, chính là Chiếu Tâm Kính.

Chiếu Tâm Kính đầu nhập vào trong ánh trăng, ánh trăng vô hình vật chất như tìm được chỗ dựa vào, bắt đầu chậm rãi bị hấp dẫn tới. Lúc này, nhưng thủy linh chi lực cùng nguyệt linh chi lực dưới sự thao túng của phụ nhân, điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong kính, còn có một tia kim linh chi lực của mạch khoáng phía dưới chân.

Ánh trăng nhanh chóng thành hình, lại không phải là kính.

Đợi tới khi ánh trăng cuối cùng biến mất, lúc Hứa Tiên mở mắt ra, xem xét trong tay, đây là một cái "Pháp luân" màu bạc lóng lánh. Hứa Tiên biết rõ, đây chính là pháp khí đầu tiên của mình. Pháp khí của phật môn không phải là pháp bảo, mỗi pháp khí đều có công dụng riêng, chỉ cần một chút tài liệu trụ cột là được, cũng không phải trình tự phức tạp luyện thành, hơn nữa uy lực cũng không yếu hơn pháp bảo tầm thường.

Pháp khí hôm nay vốn không phải do Hứa Tiên tu thành. Nhưng vừa rồi hắn tiến vào trong trạng thái ngộ đạo tốt nhất, mà hắn cũng nắm chắc thời cơ. Lại mượn tài liệu Chiếu Tâm Kính, là thiên tài địa bảo, dễ dàng tu luyện thành pháp khí. Nhưng không biết công dụng thế nào.

Hứa Tiên nghĩ đến đủ loại chuyện vừa rồi, chính là do phụ nhân biến thành gây nên, cảm giác kia và pháp lực của hắn không có gì khác nhau. Giống như vừa suy nghĩ phải đi về nhà, vừa nghĩ vừa đi, tới khi tỉnh lại, đã tới nhà, chính là loại cảm giác này. Nhưng năng lực thao túng của nó vô cùng cẩn thận, thực sự không tính là nhân cách phụ.

Nói cho đúng. Đã không phải vô tình không tính, phía trên đã thấm đầy trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, nhưng phần năng lực khống chế này, lại không có bất cứ ảnh hưởng nào. Quả nhiên hiện nay, trí nhớ của Thiên Tiên không giống bình thường, Hứa Tiên không muốn đụng vào trí nhớ này, vẫn không khỏi nghĩ đến. Nếu đem loại nhân cách nào dung nhập vào trong biển trí nhớ. Dùng phần nhân cách phụ khống chế trí nhớ này, nhưng điều kiện tiên quyết, phần trí nhớ phụ không gây ảnh hưởng tới mình, có gì sánh kịp với trí nhớ và trí tuệ của Thiên Tiên sao?

Hứa Tiên không khỏi suy nghĩ một chút, nhưng lại tưởng tượng tới lúc Bạch Tố Trinh trở về, cũng tạm thời đặt xuống. Hắn càng hiếu kỳ tác dụng của minh luân trong tay mình. Đại chiến sắp tới, nếu có thêm một kiện pháp khí thì không giống. Thế giới này không giống kiếp trước, khác nhau rất nhiều, pháp bảo bay đầy trời, nhưng mỗi một kiện đều có công dụng của nó.

Pháp luân hiện lên hình tròn, chia làm hai hình tròn, khắc đầy phạn văn thật nhỏ, thoạt nhìn có chút tinh xảo. Nhưng Hứa Tiên loay hoay cả buổi, cũng không rõ. Rốt cuộc cái pháp khí này có công dụng thế nào.

Trước tiên thu nó lại, chỉ chờ sau khi gặp Tiểu Thiến, dùng thông minh của nàng giúp đỡ mình.

Tuy vừa rồi chỉ như chớp mắt, nhưng hắn đã phát hiện vị trí của Kim tinh. Tầng mây mặc dù che đậy lại, nhưng trong lòng có thể chiếu rọi ra vị trí của nó, giống như một tầng hư không.

Hiện tại đã bắt đầu thắp sáng Kim tinh. Hứa Tiên rút kinh linh chi lực ẩn chứa bên trong ra ngoài, thu nạp vào trong thần hồn, có kinh nghiệm thắp sáng Thủy tinh lần trước, cho nên lần này dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa bản thân kim linh chi lực có đặc tính ngưng tụ dễ dàng, cho nên nhanh chóng ngưng kết trong thần hồn.

Thần hồn màu đen vô biên vô hạn, giống như vũ trụ mênh mông. Chủ tinh lóng lánh chính là hạch tâm của vũ trụ, chỉ có một khỏa Thủy tinh làm bạn. Rốt cục, một đạo kim quang lóe lên trong vũ trụ này, ngưng kết. Cũng xoay tròn xung quanh chủ tinh, y theo đúng quỷ tích của Kim tinh trên bầu trời. Lúc đầu giống như một quả cầu khí, sau đó giống như nước, cuối cùng mới chính thức cứng lại, biến thành Kim tinh nhỏ bé, chiếu kim quang của mình ra khắp thần hồn.

Kim tinh, thành!

Sau khi thắp sáng Kim tinh, Hứa Tiên rõ ràng cảm giác thần hồn lại sinh ra cải biến thật nhỏ, chỉ cần thu nạp nhiều kinh linh chi khí hơn nữa, thì lực lượng của Kim tinh sẽ trải rộng thần hồn. Đạt tới cấp độ Lượng Tinh, đại khái có thể dẫn thiên kiếp. Nhưng dẫn thiên kiếp cũng không dễ dàng, thiên lôi thì cũng bỏ đi, hắn tự tin dựa vào thân thể cưỡng hãn hiện giờ, đã có thể chống cự. Mà độ tâm ma, chính là chữa ải quan trọng của người tu hành. Tâm ma còn không đáng sợ, nhưng tâm ma lại dẫn xuất ngoại ma, tâm trí vừa loạn, thiên lôi đánh trúng, mặc cho ngươi có bao nhiêu năm tu vi, cũng phải chết.

Nhưng Hứa Tiên lúc này đã thử nghĩ ra một biện pháp. Chỉ chờ ngày sau thử một lần. Sau đó cưỡi mây vàng bay vào trong động phủ của Tiểu Thiến, Tiểu Thiến lúc này đang ngồi quanh đống lửa, vừa thấy Hứa Tiên đến, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, còn Tiểu Thanh thì bĩu môi. Dùng đôi mắt bích lục sắc nhìn qua một bên Tiểu Thiến lại cười nói, ôm tay của Hứa Tiên.

Nhân sâm tinh đi tới hành lễ với Hứa Tiên, khóc nói:

- Hứa quan nhân, ngươi phải cứu hai đứa cháu gái đáng thương của ta a!

Hứa Tiên nâng hắn lên, nói:

- Tham lão, ngươi yên tâm đi, ta nhất định cứu Mị Nương các nàng ra khỏi tay của kẻ ác. Tiểu Thiến bắt ngươi, mong ngươi không nên trách nàng.

Nhân sâm tinh nói:

- Ta biết rõ Tiểu Thiến cô nương cũng muốn tốt cho ta, sợ ta chờ không được làm chuyện điên rồ. Nếu có thể cứu lấy hai cháu gái của ta, về sau nguyện thần phục, nghe lệnh Hắc Sơn Đại Vương.

Hứa Tiên không khỏi liếc nhìn qua Tiểu Thiến, không biết nàng lừa dối nhân sâm tinh cái gì. Lúc trước Bạch Tố Trinh điều hòa, bảo hắn giao linh khí sơn mạch ra, bản thân vẫn được tự do, hôm nay lại tình nguyện thần phục.

Tiểu Thiến nháy mắt mấy cái với Hứa Tiên, Hứa Tiên lắc đầu thú nhận có được pháp khí, nói ra đầy khó xử. Tiểu Thiến cũng kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ nó vô dụng sao?

Hứa Tiên đã biểu thị một phen, tác dụng duy nhất của pháp luân chính là bắn ra một đạo ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại không nhắc lên được một chút bụi bậm nào, chớ nói chi có uy lực gì.

Tiểu Thiến nói:

- Nếu đồ vật này vô dụng, thì sẽ có hữu dụng với thứ khác.

Tiểu Thanh xung phong nhận việc, đi bắt con sóc trở về, Vứt trên mặt đất. Hứa Tiên cũng chiếu pháp luân vào nó, con sóc vốn đang nhảy nhót linh hoạt, định bỏ trốn, vào lúc này ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. hồi lâu sau mới bắt đầu động đậy lại.

Tiểu Thiến vỗ tay nói:

- Ta hiểu rỗ, ánh sáng này tác dụng trực tiếp lên hồn phách, vừa rồi hồn phách của con sóc này đã bị đông cứng lại.

Tiểu Thanh ôm cánh tay nói:

- Có phản bác gì không? Những binh khí ta nhìn thấy, kim kiếm, trâm cái gì đó, tù và có thể thổi qua một đám sương mù kim khí, cũng không lợi hại như thế này.

Tiểu Thiến cười giải thích nói:

- Kim kiếm tuy mạnh, nhưng vẫn có thể tránh né. nhưng ánh sáng này lại không thể trách né. Bởi vì linh hồn bất động, không cách nào khống chế thân thể, có thể định trụ người khác. Cho dù có thể định trụ trong chớp mắt, cũng sẽ có đại tác dụng.