Bởi vì Phỉ Ngạo vốn không nói cho Hứa Nhan biết đây là bữa tiệc quan trọng như thế nào, nên khi bước chân vào cổng, cô khá bất ngờ. Dù biết người đàn ông này rất giàu, nhưng cô vẫn không tiếp thu nổi việc phải tham gia một buổi tiệc mà người xung quanh toàn là nghệ sĩ nổi tiếng! Khắp nơi đều là ca sĩ, diễn viên, người mẫu cùng những tai to mặt lớn trong ngành giải trí mà ngay cả người ít quan tâm tới phim ảnh quảng cáo như cô cũng biết.

Lúc nhìn thấy Hứa Nhan ôm tay Phỉ Ngạo tiến vào, không ít người bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh ta đưa một người phụ nữ đi dự tiệc chung với mình, lại còn tiếp xúc thân mật như vậy. Không phải nói, với vẻ ngoài xuất sắc và khối tài sản kếch xù mà người đàn ông này sở hữu thì có khối cô nàng nổi tiếng muốn lọt vào mắt xanh của anh ta. Điều đáng tiếc là Phỉ Ngạo chỉ chăm chăm vào công việc, hơn nữa cực kì khó gần và khó nói chuyện, cho nên đến hiện tại cũng không có ai dám liều mạng thử một lần tán tỉnh anh.

Phỉ Ngạo không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, dường như đã quen từ lâu, quay sang nhìn thân thể cứng đờ của Hứa Nhan.

"Chỉ cần đứng bên cạnh tôi và mỉm cười là được."

Hứa Nhan nghe xong chân càng phát run, giày cao gót cọ vào phía sau chân cô khiến da thịt chỗ đó đỏ cả lên, tuy không quá đau nhưng cũng chẳng thoải mái chút nào.

Cô nắm chặt tay trái Phỉ Ngạo, nghe được hương cà phê như có như không trên người anh, tim rốt cuộc đập chậm lại một chút.

Đang lúc cô suy nghĩ làm cách nào để chân bớt đau thì trước mặt đã xuất hiện thêm một người, họ Trần, là đối tác làm ăn của Phỉ Ngạo. Sau khi ông ta chào hỏi cùng Phỉ Ngạo xong thì chuyển dời tầm mắt lên người cô, kín đáo đánh giá một vòng, cười nói:

"Cô ấy là?"

Phỉ Ngạo đưa tay sờ sờ tóc mái của Hứa Nhan, khóe môi hơi nhếch lên:

"Vợ của tôi."

Dù người đàn ông này chỉ đang đọc một đoạn thoại được chuẩn bị trước, nhưng trái tim của Hứa Nhan vẫn không nhịn được mà nhảy nhót. Giọng anh rất trầm, rất dễ nghe.

Cô cúi đầu chào Trần tổng, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc ngượng ngùng dâng lên một tầng hồng nhạt, trông vô cùng đáng yêu. Bởi vì da cô vốn đã rất đẹp nên lúc trang điểm cũng không có đánh phấn nhiều, trần Tổng vừa nhìn liền thấy thiện cảm. Nhưng là nghĩ về mấy chữ Phỉ Ngạo vừa nói, ông hơi sững sờ nhìn anh:

"Chủ tịch có biết không?"

"Hôm nay sẽ cho ông ta biết."

Phỉ Ngạo thản nhiên đáp, sau đó lại tiếp đón mấy lời chào khác từ các đối tác làm ăn và người quen, đông người đến mức khiến đầu óc Hứa Nhan xoay vòng vòng. Cô không hiểu bữa tiệc này có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại cô bắt đầu có dự cảm không lành. Mỗi một người tiến tới chào Phỉ Ngạo đều dùng ánh mắt trắng trợn quan sát cô từ đầu đến chân, loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất đáng sợ, lòng bàn tay cô đã ướt mồ hôi.

Đang lúc mọi người cười nói vui vẻ, từ trên tầng hai của khách sạn có một người đàn ông chậm rãi đi xuống, theo sau là một cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ, dáng người vô cùng nóng bỏng.

Âm thanh trò chuyện nhỏ dần rồi im hẳn, toàn bộ người trong đại sảnh rộng lớn đều thức thời ngậm miệng lại.

Đó là một người đàn ông trung niên có đến tám phần giống Phỉ Ngạo, chờ thêm mười năm nữa, nói không chừng anh ta cũng sẽ có bộ dáng thành thục như thế này. Nói sao nhỉ? Hứa Nhan cảm giác ông ấy rất ngầu.

Phỉ Ngạo thủy chung vẫn giữ vững nụ cười xã giao của mình, đáy mắt không chút cảm xúc.

Người đàn ông trung niên kia cúi chào rồi đi đến giữa sân khấu, cầm micro phát biểu:

"Xin chào tất cả mọi người, rất cảm ơn các vị vì hôm nay đã dành thời gian đến đây."

Hứa Nhan nhìn ông ta, lại nhìn sang Phỉ Ngạo đứng bên cạnh, thấy khóe môi anh hơi cong lên trào phúng. Tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội, sau đó cô gái đứng trên sân khấu cũng cầm micro cười duyên một cái:

"Xin chào mọi người, tôi là Thanh Liên, ắt hẳn các vị ở đây cũng đã biết tôi rồi phải không?"

Đúng vậy, hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết đến người mẫu Thanh Liên nổi tiếng này, bởi vì cô không chỉ xinh đẹp lóa mắt người khác, sự nghiệp đang trên đỉnh cao, mà dạo gần đây báo chí cũng đã bắt đầu đưa tin cô sẽ trở thành con dâu của Phỉ gia, một trong những gia đình danh giá được báo chí săn đón nhất năm.

Cô nàng mỉm cười nhìn xuống, sau khi tìm thấy bóng dáng của Phỉ Ngạo thì khẽ nháy nháy mắt. Hành động này khiến mọi người càng khẳng định tin đồn kia! Nhưng mà, cô gái đang ôm cánh tay của Phỉ Ngạo là ai?

Thanh Liên mỉm cười động lòng người rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh: "Hôm nay chú Phỉ mời mọi người đến là có hai điều muốn thông báo, phải không ạ?"

Có người ồ lên tò mò, máy quay tập trung chiếu vào khuôn mặt hơi nghiêm nghị của Phỉ Hoài, ông gật đầu, không để mọi người chờ lâu đã buông ra một tin sét đánh.

"Thứ nhất, từ hôm nay, Phỉ gia muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang ngành giải trí."

Phỉ gia vốn dĩ chỉ kinh doanh đá quý, hôm nay đột nhiên đánh nước cờ này, không biết là vì lí do gì? Điều hành một công ty giải trí không đơn giản giống như kinh doanh. Một khi liên quan đến showbiz thì sự khắc nghiệt và đáng sợ không chỉ dừng lại ở chiêu trò của người điều hành, mà còn dựa vào nhiều thứ khác, tỉ như nhân lực của công ty cùng phản ứng của khán giả có quyết định rất lớn đến việc họ có thành công hay không.

Nhưng ngẫm lại, người muốn dựa hơi Phỉ gia không hề ít, mà tài sản của họ cũng dư sức mở vài ba công ty giải trí để thử nghiệm. Đang còn chưa tiêu hóa hết thông tin này, Phỉ Hoài lại nói tiếp:

"Tin thứ hai, chính là Phỉ Ngạo con trai tôi sẽ đính hôn với Triệu gia, Triệu Thanh Liên đang đứng ở đây."

Mọi người nghe xong tin này thế nhưng không ngạc nhiên lắm, Triệu gia nhiều lần qua lại cùng Phỉ gia. Mà Phỉ Ngạo cùng Triệu Thanh Liên là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, vậy nên sớm muộn hai nhà cũng sẽ kết làm thông gia. Có người còn lờ mờ đoán rằng việc Phỉ gia đánh vào làng giải trí có liên quan tới cô con dâu tương lai này, không khỏi ganh tị một hồi.

Người duy nhất ngơ ngác ở đây có lẽ là Hứa Nhan, lần gần nhất cô mò lên mạng đọc báo cũng hơn một tuần trước. Vì bận rộn với công việc ở thôn quê nên cô không chú ý nhiều đến giới giải trí lắm, mà thật ra nếu lỡ vô tình thấy thì cũng chẳng nhớ nổi mấy thứ scandal tình cảm vớ vẩn kia. Sau khi chuyển về nhà Phỉ Ngạo thì liên tục bị stress, đừng nói là xem tin tức, ngay cả việc mở ti vi lên cũng lười. Lúc này nghe được tin anh sẽ đính hôn, trái tim cô không khỏi lạnh lẽo vài phần. Cô không ngốc đến mức nghĩ mình có gì đặc biệt để Phỉ Ngạo yêu thích, chẳng qua, cô lại không ngờ được bản thân bị anh kéo vào trong tranh đấu của giới thượng lưu.

Hứa Nhan cụp mi mắt, cẩn thận buông cánh tay Phỉ Ngạo ra, kết quả lại bị anh nắm chặt eo, kéo sát vào bên người.

Hành động này lọt vào trong tầm mắt của mọi người chính là Phỉ Ngạo đang ra sức bảo vệ cô gái bên cạnh mình.

Phỉ Hoài lúc này cũng chú ý đến hai người, trong thoáng chốc, ông tức giận đến mức lồng ngực cứng lại. Mặc dù đã nhắc trước với thằng nghịch tử này để nó chuẩn bị cho tiệc đính hôn, nhưng nó lại cố tình mang theo một người phụ nữ đến đây là có ý gì?

Triệu Thanh Liên cũng không nhịn được mà nhăn đôi mi thanh tú. Lúc này cánh báo chí càng là hưng phấn vô cùng, tiếng tách tách chụp ảnh vang lên không ngừng.

Phỉ Ngạo ôm eo Hứa Nhan đi về phía trước, mọi người tự động tách ra thành một lối đi cho bọn họ. Chỉ thấy cô gái nhỏ bên cạnh anh ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng.

Hứa Nhan kéo căng khóe môi của mình ra, cố gắng bình tĩnh đi theo Phỉ Ngạo, nhưng là lúc này nếu không có anh đỡ lấy cô thì chỉ sợ cô sẽ run cầm cập mà ngã xuống mất.

Anh ta vừa rồi nhân lúc không ai chú ý đã thì thầm bên tai cô một câu:

"Phối hợp cho tốt, cười!"

Không muốn bị trừng phạt, thì phải cười thật tươi vào! Hứa Nhan an ủi trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, rốt cuộc đi lên trên sân khấu trong ánh mắt giận dữ của Triệu Thanh Liên và áp lực đáng sợ từ Phỉ Hoài.