Thời điểm Hứa Nhan đi đến điểm hẹn thì Bạch Hạo Trì đang ngồi ở trong góc, đầu đội mũ lưỡi trai, khẽ cúi xuống che đi tầm mắt của mọi người. Thật ra cô có thể nhận biết anh là vì trước đó anh đã nhắn tin nói rõ vẻ ngoài của mình, nếu không, chỉ sợ cô cũng sẽ nghĩ rằng người đang ngồi đó là một kẻ biến thái chứ không phải Bạch Hạo Trì!

Cô khó hiểu đến ngồi xuống đối diện anh, nhìn màu tóc vàng nhạt của anh biến thành màu đen mà giật mình:

“Anh nhuộm tóc sao?”

Bạch Hạo Trì hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp dưới mũ lưỡi trai khẽ nhìn về phía cô:

“Ừ, màu tóc trước quá nổi bật, gần đây fan hâm mộ đang truy lùng anh.”

Cho nên anh mới phải mặc quần áo ngủ mà ra đường? Sau đó còn đội mũ lưỡi trai che nửa mặt, tóc thì nhuộm thành màu đen? Hứa Nhan lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ của một minh tinh, muốn ra đường gặp bạn bè cũng không được tự nhiên. Cô cười cười gọi một ly nước ép, sau đó mới chống cằm nhìn anh:

“Anh cũng sợ bị người khác bám theo cơ à?”

“Anh cũng không sợ, nhưng vì anh là minh tinh, tần suất xuất hiện trên báo chí và truyền thông nhiều không đếm xuể, hiện tại bị một vài fan cuồng bám theo như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ, thật sự có chút phiền. Anh không thể thuê người chặn hết bọn họ được, quá đông, quá hung hãn.”

Bạch Hạo Trì bất đắc dĩ nói, từ trong túi móc ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô.

“Vốn dĩ muốn hẹn gặp em ở nơi khác bí mật hơn để tránh phiền phức, nhưng anh không có nhiều thời gian, chiều nay phải vội bay về Mỹ một chuyến.”

Hứa Nhan cầm lấy hộp quà trên tay anh, trong lòng có chút phiền muộn nhưng không biết nên nói thế nào để an ủi anh. Người đàn ông này vì cô mà hi sinh sự nghiệp, hơn nữa còn rất nhiều lần giúp đỡ hai mẹ con cô, không cho bất kì kẻ nào động tay động chân vào công ty cô. Ấy vậy mà cô về nước xong lại hàn gắn tình cảm cùng Phỉ Ngạo, cô phụ tấm lòng của anh. Đời này người mà cô nợ nhiều nhất có lẽ là anh đi?

Cô cẩn thận đem hộp quà nhét vào trong túi xách, không vội mở ra nhìn, khẽ thở dài một hơi, chỉ có thể nhỏ giọng nói:

“Thật xin lỗi.”

“Em đã xin lỗi anh rồi, không cần phải áy náy, là anh tự nguyện yêu em.”

Bạch Hạo Trì khẽ cười, màu tóc đen nhánh lại càng khiến khuôn mặt vốn mang nét hiền hòa của anh trở nên vô hại hơn bao giờ hết. Anh không muốn cô dây vào trong rắc rối của giới giải trí, nhưng trước khi rời đi vẫn muốn tự tay đưa cho cô món quà kia.

“Cảm ơn anh, Hạo Trì.”

Hứa Nhan cúi đầu, không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh. Trong lòng cô hiểu rõ tình cảm mà Bạch Hạo Trì dành cho cô có bao nhiêu chân thành, cuối cùng vẫn không thể đáp trả. Lựa chọn ở lại bên cạnh Phỉ Ngạo đã làm tổn thương anh rất nhiều, nhưng cô thật sự không có cách nào.

Bạch Hạo Trì ngẩng đầu lên, đưa tay về phía cô, năm ngón tay thon dài đẹp mắt, da thịt cũng trắng trẻo như bạch ngọc.

“Anh sắp phải về rồi, có thể cho anh nắm tay em một lần cuối cùng được không?”

Hứa Nhan chần chờ một lát, nhưng ngẫm lại có thể sau này sẽ không còn nhiều cơ hội gặp nhau, nhẹ nhàng vươn tay ra ra đặt vào lòng bàn tay anh.

Bạch Hạo Trì nắm chặt tay cô, cảm giác mềm mại ấm áp khiến trong mắt anh nổi lên xúc động muốn chiếm hữu, lúc này đột nhiên không muốn buông cô ra. Tình cảm của anh từ lúc mới bắt đầu là cuồng nhiệt, dần dần đã biến thành cố chấp. Anh từng hi vọng có thể ở bên cạnh cô suốt nửa quãng đời còn lại, có thể ân cần chăm sóc cô mỗi ngày, nhưng tất cả cơ hội tốt đẹp như thế đều bị người đàn ông kia chiếm hết. Anh tự hỏi nếu anh gặp cô trước Phỉ Ngạo, liệu người cô chọn sẽ là anh sao?

Tuy hai người ngồi ở trong góc của một tiệm cà phê nhỏ, Bạch Hạo Trì cũng ăn mặc rất bình thường, còn cố ý che đậy diện mạo của mình, nhưng là vẫn có người nhận ra anh, vội vàng cầm điện thoại lên chụp một tấm.

Tách.

Hứa Nhan nhạy cảm nhận ra camera của chiếc điện thoại kia đang chỉa về phía mình, vội vàng rụt tay về, lo lắng nhìn nam nhân đối diện:

“Anh bị chụp lén…”

“Không sao. Anh cũng đã giải nghệ, một tấm ảnh sẽ không gây nên sóng gió gì.”

Bạch Hạo Trì có chút mất mát siết chặt nắm tay, sau đó lại nói:

“Sau này nếu bị bắt nạt, không ngại cứ nói với anh. Mặc dù cách nửa vòng trái đất nhưng em cũng biết thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, có thể bay qua bay lại vài chuyến chơi.”

“Anh phung phí như vậy không tốt đâu.”

Cô bật cười, nhưng là phát hiện người bên kia đã đưa điện thoại lên quay clip nên tiếc nuối đứng lên. Bạch Hạo Trì cũng hiểu ý, sau khi đặt tiền lên bàn xong liền cùng cô đi ra ngoài. Âm thanh chụp ảnh của điện thoại dần dần rõ ràng hơn, người xung quanh đã nhận ra anh, rốt cuộc không kiềm được mà kêu lên:

“Là Bạch Hạo Trì đúng không? Trời ạ! Thần tượng của tôi, bằng xương bằng thịt! Anh ấy giải nghệ là vì có bạn gái sao? Tin tức quá hot!”

“Á! Anh ấy đi rồi! Mau đuổi theo!”

Lại có người bắt đầu hô hào muốn đuổi theo bóng lưng của nam nhân, nhưng khi ra đến cửa thì chiếc xe thể thao màu đỏ đã chạy đi mất, chỉ để lại một vệt khói mờ trong không khí.

Hứa Nhan đi trước Bạch Hạo Trì một bước nhảy lên taxi về nhà, vẫn còn ngổn ngang cảm xúc. Ý thức được hành động nắm tay vừa rồi của hai người sẽ sớm bị tung lên mạng, cô chạy nhanh về tìm Phỉ Ngạo để giải thích, nhưng mới đặt chân tới cửa đã thấy anh sắc mặt âm trầm ngồi trên sofa.

Nữ nhân có chút nhức đầu đi tới, nam nhân liền dùng chất giọng chua lè nói:

“Chỉ đi gặp một chút thôi? Hử? Không làm gì hết?”

Tim Hứa Nhan đập thình thịch, nhìn thấy trên màn hình lap top hiển thị bức ảnh chụp cô và Bạch Hạo Trì mà lắp bắp không thôi:

“Bọn họ… sao lại nhanh như vậy?”

Nam nhân tuấn mỹ vươn tay liền kéo mạnh cô vào trong lòng mình, cách vài gang tay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang bối rối của cô.

“Anh cho em cơ hội để giải thích.”

“Tôi… chỉ là, Bạch Hạo Trì sắp quay lại Mỹ, nên muốn…”

“Chẳng lẽ hắn ta muốn hôn một cái em cũng gật đầu chấp nhận sao? Còn nữa, chúng ta đã là vợ chồng, em xưng hô xa cách với anh như vậy là ý gì?”

Phỉ Ngạo dùng cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, hung hăng siết chặt lại, thần sắc rõ ràng không vui chút nào. Anh hận không thể nhốt cô ở trong nhà để cô không làm loạn nữa! Đi gặp Bạch Hạo Trì anh cũng không nói, nhưng tên kia động tay động chân với cô, sao cô lại không phản kháng?

Như hiểu được suy nghĩ của anh, Hứa Nhan ngoan ngoãn đem mặt vùi vào ngực anh cọ cọ mấy cái, cánh tay vòng qua eo anh rồi ôm chặt lấy, hiếm khi làm nũng nói:

“Em xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu, đừng giận.”

“Hừ.”

Nam nhân mặc dù rất sung sướng trước hành động nũng nịu này của vợ mình nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, còn chưa đủ, đừng nghĩ chỉ cần dụ dỗ anh là được. Vừa mới nghĩ tới đó, Hứa Nhan đột nhiên ngẩng đầu hôn chụt vào gò má của anh, sau đó còn khiêu khích ở bên tai anh thổi một hơi:

“Tối nay em cho anh lên giường ngủ, ngoan, không giận nữa.”

“Ừm.”

Người nào đó không có chút sức kháng cự lập tức xìu xuống, cánh tay càn rỡ luồn vào trong áo của cô. Hứa Nhan bị nhột liền rụt người lại, đồng thời nắm chặt móng vuốt của anh mà chớp chớp mắt:

“Anh không định đón Tiểu Vũ sao?”

Phỉ Ngạo bị cô cảnh tỉnh, vội nhìn đồng hồ, vừa vặn sắp tới giờ tan trường của con trai, đành ủy khuất dừng lại, nhưng là nhớ đến việc cô cho tên kia nắm tay thì lửa nóng liền hừng hực bốc lên, hung hăng cúi xuống cắn lên môi cô. Đầu lưỡi tham lam trượt vào trong miệng nhỏ mà đánh chiếm, cảm nhận được người trong lòng thở gấp từng hơi, rốt cuộc cũng không còn giận nữa.

“Sau này không cho phép tiếp xúc với nam nhân khác ngoài anh.”

Ặc? Hứa Nhan vừa mới hoàn hồn không khỏi trợn trắng mắt. Anh nghĩ mình là ai chứ? Cô bĩu môi thoát khỏi người anh, sau đó mới nói:

“Chỉ là chạm tay một cái, sẽ không chết người được.”

Phỉ Ngạo nheo mắt nhìn cô:

“Nhưng người ngoài sẽ hiểu lầm em là bạn gái của Bạch Hạo Trì, anh không thích.”

Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác trên ghế vắt lên vai rồi ôm ngang hông cô kéo ra ngoài. Sau khi cẩn thận gài dây an toàn cho cô xong, anh mới đem tai nghe cắm vào bên tai, nhấn nút gọi cho ai đó rồi nói:

“Chuẩn bị một buổi họp báo, ngày mai không kịp thì ngày mốt. Nhớ kĩ, mời tất cả những kênh truyền thông lớn nhất đến, cứ nói Phỉ gia có tin tốt là được.”

Cho dù không phải tin tức gì gây chấn động thì riêng việc Phỉ Ngạo tổ chức họp báo đã có đủ lí do kéo bọn người săn tin kia đến rồi. Huống chi anh còn tự mình nói ra miệng là có tin tốt!

Hứa Nhan quay sang nhìn anh, tò mò hỏi:

“Tại sao lại đột nhiên chuẩn bị họp báo? Có chuyện gì sao?”

Nam nhân chăm chú lái xe, ánh mắt không thèm nhìn cô, bá đạo trả lời:

“Muốn tuyên bố với thế giới quyền sở hữu của mình mà thôi.”

Tên Bạch Hạo Trì kia vốn có thể dùng tài lực của mình để ngăn chặn mọi thông tin trên mặt báo nếu muốn, nhưng lại cố tình để tin tức Hứa Nhan là bạn gái mình lan tràn ra, như vậy không phải cố ý khiêu khích anh thì là gì? Trước kia anh không muốn công bố ra ngoài tin tức của bản thân, bất quá một khi người nọ đã trực diện chọc đến anh thì cũng không thể nhịn được nữa.

Hứa Nhan nghe xong có cảm giác lỗ tai lùng bùng một hồi, đánh bất ngờ như vậy cô không kịp chuẩn bị tâm lý đâu! Nghĩ đến ngày hôm đó cô sẽ bị cánh báo chí dùng máy chụp ảnh “bắn” tan xác, hình ảnh về nữ chủ nhân tương lai của Phỉ gia sẽ lan tràn khắp nơi, không khỏi run rẩy hỏi:

“Không thể chờ thêm một khoảng thời gian sao?”

“Không được!”

Phỉ Ngạo trực tiếp cắt ngang ý nghĩ của cô. Vừa rồi anh đọc mấy bình luận dưới bài viết về hai người đã đủ điên rồi, cái gì mà xứng đôi vừa lứa, cái gì mà trời sinh một cặp rồi chúc hạnh phúc trăm năm chứ? Đây là vợ của anh! Làm sao lại xuống cấp thành bạn gái của Bạch mặt trắng đáng chết kia được? Dân chúng khắp nước đều phát rồ cả rồi mới bảo bọn họ đẹp đôi! Nếu hiện tại có người dám đứng trước mặt anh khen Bạch Hạo Trì một câu, nói không chừng anh sẽ trực tiếp đá người kia một cái!