Lướt~ lướt~ lướt~ để ăn đường~~~

Edit: Thủy Tích

"Hạo Hạo càng lớn càng đẹp trai nha." Sở Tiếu thấy Lý Tân Hạo, thích cực kỳ.

"Cảm ơn bác gái đã khen, bác gái cũng còn rất trẻ tuổi xinh đẹp mà." Lý Tân Hạo mỉm cười, là một đứa trẻ ngoan.

Sở Tiếu thích nghe lời này: "Cứ xem đây là nhà mình, sau này tới chơi nhiều chút nha." Đứa nhỏ Lý Tân Hạo này, ngay cả chồng bà cũng phải khen là một người có tài.

Lúc bọn họ mới vừa nghe tới chuyện cậu định xây trường bổ túc trong thôn, cùng giải nhất cuộc thi Olympic hè thì đã khϊế͙p͙ sợ ngay lập tức. Trước đây chỉ thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, lại không ngờ rằng đó là một thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã biết dạy thêm kiếm tiền, sau khi lớn lên chắc chắn là một người tài giỏi.

Hàn Thiên Hào còn nói giỡn rằng, chờ Lý Tân Hạo tốt nghiệp rồi sẽ mời cậu tới Hàn thị giúp đỡ Hàn Đông Lỗi.

"Dạ vâng, con biết rồi."

Cơm tối chỉ có bốn người Sở Tiếu, Lý Tân Long, Hàn Vân Phỉ cùng Lý Tân Hạo mà thôi. Hàn Thiên Hào đã đi xã giao, còn Hàn Đông Lỗi mới vừa về nước đã bị đám hồ bằng cẩu hữu kéo đi chơi rồi. Cho nên Lý Tân Hạo ăn bữa cơm này rất thoải mái.

Đây là lần thứ hai Lý Tân Hạo đến nhà họ Hàn, lần đầu tiên tới là vào năm cậu bốn tuổi.

Tuy là khách, nhưng không cần chuẩn bị phòng cho khách, bởi vì Lý Tân Hạo ngủ cùng phòng với Lý Tân Long.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, thì đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Lý Tân Hạo có thói quen ngủ nướng, cho nên Lý Tân Long cũng không gọi cậu. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu ra khỏi phòng tìm Lý Tân Long. Lúc đi ngang qua phòng đọc sách, cậu nhìn thấy Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ đang làm bài tập trong đó. Thiếu chút nữa cậu đã quên năm nay anh trai mình đã học lớp mười hai rồi, rất là bận rộn.

"Tiểu Hạo Hạo đang nhìn trộm cái gì đó hả?" Đột nhiên có người ôm lấy cổ Lý Tân Hạo từ phía sau, giọng nói của Hàn Đông Lỗi cũng đẹp đẽ như con người của hắn vậy.

Toàn thân nổi lên một tầng da gà. Lý Tân Hạo vội đẩy Hàn Đông Lỗi ra, nhíu mày lại: "Nóng, đừng tới gần như vậy."

Hàn Đông Lỗi nhướng mày, nóng? Đứa nhỏ này đang trừng mắt nói dối.

Tiếng động trước cửa đã thu hút sự chú ý của Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ.

"Hạo Hạo," Lý Tân Long ngoắc ngoắc cậu, "Anh Đông Lỗi dậy rồi hả?"

"Ừ, hôm qua uống rượu nhiều quá, bây giờ vẫn còn đau đầu, anh đi lấy đồ ăn đây." Hàn Đông Lỗi xoa xoa mặt, say rượu rất hại sức khỏe.

Lý Tân Hạo đi tới bên cạnh họ, nhìn một đống tài liệu học tập ở trêи bàn, quả nhiên là lớp mười hai rất đau trứng, mà không có trứng cũng đau.

"Ngữ pháp câu này có vấn đề." Hàn Vân Phỉ đang làm bài tập tiếng Anh, Lý Tân Hạo chỉ về phía đề bài của cô rồi nói.

"Chỗ nào có vấn đề?" Lý Tân Long nhoài người tới, đè lên thân thể của Hàn Vân Phỉ, khiến cho nhịp tim cô mất khống chế mà tăng nhanh lên, khuôn mặt cũng dần đỏ lên.

Lý Tân Hạo cầm bút chì lên, viết câu trả lời xuống bên cạnh đề bài.

Dầu gì đây cũng là nghề của chàng mà. Năm đó, Lý Tân Hạo học chuyên ngành Tiếng Anh cùng tiếng Nhật thương mại.

Ánh mắt của Lý Tân Long mang theo không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía em trai mình, đứa em trai này của hắn đã thông minh từ nhỏ, chuyện này ai cũng biết: "Hạo Hạo, anh rất muốn đánh nhóc." Em trai của hắn là người ngoài hành tinh.

"Ai dám đánh Hạo Hạo phải bước qua xác của tôi." Ngoài cửa vang lên tiếng trêu ghẹo của Hàn Đông Lỗi, chỉ thấy hắn đang cắn một trái táo, một tay khác cũng cầm một trái đưa tới trước mặt Lý Tân Hạo.

Lý Tân Hạo đang đói bụng cho nên liền không khách sáo, nhận lấy ăn ngay.

Mới vừa đụng tới răng, hình như trái táo ăn vào có mùi vị hơi kỳ lạ. "Anh hai, chị Vân Phỉ, ăn cơm trưa xong em phải về trường, em đã hẹn trước với bạn học rồi." Tới ở một đêm là vì không muốn quét đi sự hứng thú của anh trai, nhưng cậu lại cảm thấy mất tự nhiên.

"Được, lát nữa anh đưa nhóc tới trạm xe." Lý Tân Long không hỏi lý do. Từ lúc còn nhỏ thì một người làm anh trai như hắn cũng đã không thể nhìn thấu tâm tư của đứa em trai này rồi. Hắn chỉ biết là cậu không thích anh Đông Lỗi, nhưng lại không biết vì sao.

Nguyên nhân Lý Tân Long thích Hàn Đông Lỗi là vì Hàn Đông Lỗi có bề ngoài tốt, năng lực tốt, phải nói hắn là rất kính trọng Hàn Đông Lỗi. Lúc mới tới nhà họ Hàn, hắn rất ngại ngùng, nhưng Hàn Đông Lỗi lại dẫn hắn đi khắp nơi làm quen, cho dù là chơi bóng rổ hay đá banh, cũng sẽ dẫn một người có thân phận đặc biệt như hắn theo cùng.

"Đi trạm xe cái gì, anh đưa Hạo Hạo đi cho." Hàn Đông Lỗi tự nguyện ôm việc.

Lý Tân Long có thể cảm giác được Lý Tân Hạo không thích Hàn Đông Lỗi, nhưng hắn cũng cảm thấy được Hàn Đông Lỗi thích em trai hắn, loại quan hệ này rất là kỳ lạ.

"Không cần, phiền phức lắm." Lý Tân Hạo từ chối ngay lập tức.

"Không phiền, phục vụ Hạo Hạo là niềm vinh hạnh của anh." Hàn Đông Lỗi gặm táo tiếp, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh.

Hàn Đông Lỗi hai mươi tuổi, cao 183cm; Lý Tân Hạo mười bốn tuổi, cao 163cm. Chênh lệch 20cm, đúng là đòi mạng.

Hàn Đông Lỗi hơi rũ mắt xuống, ngắm gò má xinh đẹp của thiếu niên, lại nhìn xuống nữa là cần cổ trắng nõn, vì còn ít tuổi cho nên trêи cần cổ nhẵn bóng chưa thấy rõ hầu kết. Lại dời mắt lên nữa, là đôi môi đỏ mọng đang nhai táo, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.

Đột nhiên, Hàn Đông Lỗi cảm thấy cổ họng mình khát khô, ɖu͙ƈ niệm quen thuộc trào dâng, khiến cho Hàn Đông Lỗi rất muốn tự cho mình một bạt tai. Hắn là đồng tính luyến ái, từ rất lâu rất lâu trước đây, hắn đã biết rồi.