Giang sử bí thư truyền lại. Hơn một ngàn năm trước từng xuất hiện các thế lực cường đại. Mỗi thế lực xưng bá mỗi phương chia nhau cai quản. Phương trời rộng lớn đất rộng nhưng đâu phải cứ an nhàn. Tranh đua đấu đá lẫn nhau khiến trời đất nhuốm màu đỏ tương. Cá ăn thịt người cây lá lấy thân người làm phân bón. Quả là một mớ hỗn độn đại phương. Khắp thế gian không còn nơi nào có chữ hòa bình. Thế gian bấy giờ chia làm chín phương gọi là cửu thiên ( mỗi phương oi như là một cái trời. Cửu thiên = chín trời). Đó là phương lớn trong phương còn chia ra các thế lục to nhỏ khác nhau. Chủ tái phương là người có thực lực và tham vọng đối chọi các phương. Các thế lực đại phương trung phương tiểu phương và tái đoàn trong phương đó lại đối đá không ngường. Cửu phương lớn mạnh chấn nhất không ai nhường ai đấu đá tranh chấp liên miên sợ không có hồi kết. Vậy mà chỉ sau một đêm toàn bộ tất các phương thế đều bị tiến diệt. Nhất nhân phương thái duệ huyết cừu toàn cấp các cường giả đưa thế giới đang hỗn độn đưa vào hòa bình như ngày nay

Thúc thúc??? Vậy cho con hỏi cái " nhất nhân phương thái duệ" là tên người đó hả

Ngươi thật là tò mò đó. Nhưng ta thích. Thật ra cái tên đó người ta đặt cho người đó mà thôi chứ tên thật thì toàn trường không ai biết

Vậy người đó sau thế nào ạ?

Tiểu tử nhà ngươi thật lanh lạnh. Có cho ta nói hết đã không_ lão niên tử ngồi xếp bằng vuốt chòm râu già trách cứ

Dạ

Nếu ta nhớ không lầm thì trươca đây người ta thường gọi người đó là TẠ TẤN. Xong huyết cừu tất phương ông ta cũng bị thương nặng nhưng sau đó không ai biết ông ta thế nào. Thật ra câu chuyện này đối với ta mà nói thì cũng như ngươi. Được gia ta kể lại chứ thật sự thực hư ta căn bản ko biết

Lão niên vuốt chòm râu âm lãng đưa chén trà lên nhấp môi. Đã nhiều năm lão làm công nô trong nhà tiểu tử này công vọng không hề nhỏ. Nhưng vì già nên trang chủ cho lão lui ẩn có việc đại sự mới ra mặt. Lão niên che dấu thực lực ở nội trang làm thầy chữ cho các thế hệt con cháu trong gia tộc cũng lâu lắm rồi. Sự thật về lão cường giả này sợ chỉ còn trang chủ và một số lão vị còn biết. Còn lại tất cả đều không biết. Ngoài gia tộc lại lan tin lão giả này thất tử. Hiện là phải làm thế. Một gia tộc chí ít cũng phải có một vài con bài chưa lật mới có thể vữ vàng trên đấu lục này

Đứa bé nãi giờ nán lại nghe lão kể chuyện là một đứa trẻ mơ mộng suốt ngày về cường giả. Hiển này rất nhiều người có thể chấp nhận. Cậu ta là cô nhi được lão chủ nhận nuôi khi mới lọt lòng. Cha mẹ nó bị sói rừng ăn thịt. Một tay lão cứu nó và nuôi nó tới bấy giờ. Nhương trước giờ lão không cho nó gọi lão là gia gia ( ông ) tại vì sao thì không ai hiểu được.

ĐƯỜNG NHAI/ lão giả gọi đứa bé

Dạ thúc thúc

Con biết vì sao ta lại không cho con gọi ta là gia gia mà gọi là thúc thúc không

Con thật sự không biết. Nhưng đó là j đi nữa thì con cumgx không quan tâm. Dù sao thì có việc j sau này nếu thúc thúc muốn nói sẽ nói thôi

Con hiểu vậy là tốt. Thật ra thì.../ lão nhân trần ngâm một lúc/ ta và cha mẹ con có chút quan hệ

.../ đứ bé này hơi xúc động. Nhưng vẫn giữ lòng. Cho dù là gì đi nữa nó cũng muốn im lặng nghe thúc thúc này nói. Nó là một đứa trẻ thông minh thiên phú cũng không hề nhỏ///