Lục Vị Miên không ngủ được.

Có lẽ là do trong lòng đang kêu gào.

Có lẽ là do tim đập loạn nhịp.

Sau khi về đến nhà, Lục Vị Miên nhận được cuộc điện thoại an ủi của tên cuồng show ân ái Lâm Ngải Hàn, trong lúc nói chuyện hắn vô tình nhắc tới sự kiện “mất ví tiền” lại bị người bên đầu dây bên kia giáo dục một phen.

“Cậu bị đần à.”

“......” Ông chủ Lục đầu óc mơ hồ.

“Giả dụ như cậu là một thẳng nam lại độc thân, vô tình làm mất ví tiền, mà người nhặt được ví tiền lại là một mỹ nữ, cậu không phải là nên mời cô ấy đi ăn rồi thuận tiện trò chuyện, phát triển một mối quan hệ sao?”

“...... Đó chỉ là giả thiết không thực tế.”

“Làm sao lại không thực tế, phải nắm bắt cơ hội a, Ông chủ Lục.” Lâm Ngải Hàn gần như là cắn răng nghiến lợi nói.

“...... Nhưng chưa chắc cậu ấy cùng chúng ta là một dạng”

“Có phải là đồng dạng hay không thì chính cậu ăn cơm trò chuyện là biết ngay ư? Không phải cậu đã nói đối phương là một cậu bé xinh đẹp?”

“Tôi nói đối phương là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi.”

“Tôi hỏi cậu, người trông như thế nào, cậu nói được. Lúc trước hỏi cậu đối với Bùi Dĩ Trúc nhà tôi cậu thấy sao, cậu chỉ nói cũng được. Nên tôi đủ biết người ta phải đẹp xuyên biên giới luôn rồi ấy chứ.”

“......”

“Hơn nữa người ta cũng đã nhặt ví giúp cậu, không phải cậu nên biểu hiện một chút sao?”

“Tôi đã có cân nhắc qua. Nhưng nhìn quần áo cậu ta mặc giá cả cũng không thấp, ý tưởng đó tôi liền vứt bỏ.” Ông chủ Lục nghiêm túc giải thích.

“......” Lần này đến phiên Lâm Ngải Hàn câm lặng.

[*] giải thích một chút đoạn này là anh Hàn kêu Lục công trả ơn Ngụy tiểu thụ bằng tiền ý. Mà Ông chủ Lục lầy quá =)) nhìn người ta mặc đồ hiệu cái không thèm trả ơn người ta nữa luôn ㄟ( ▔∀▔)ㄏ

Kỳ thực Lục Vị Miên không nhớ rõ khuôn mặt của cậu thanh niên, dường như trong nháy mắt xuất hiện sự kinh diễm [*], sau đó cứ từ từ mơ hồ đi.

[*] kinh diễm là bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp

Chỉ lưu lại dưới ánh đèn đường một dáng người thon dài mơ hồ.

Ông chủ Lục nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cực kì chán nản thu được một kết luận: người như hắn, có lẽ cả đời cũng sẽ không xuất hiện loại “tình yêu bất ngờ” như vậy.

13

Ông chủ Lục tuy có chút bi quan nhưng không phải là chưa từng trải qua luyến ái [*].

[*] yêu đương

Tuy không yêu đến mức chết đi sống lại, nhưng cũng từng có cảm giác tim đập loạn nhịp. Chỉ là cảm giác kia quá ngắn ngủi. Từ lúc bắt đầu yêu thích đến khi tình cảm dần vô vị cũng chỉ trong hai, ba tháng.

Vào thời điểm mới gặp nhau, hắn cũng cảm thấy đối phương có thể là người sau này bên cạnh hắn.

Nhưng trải qua một thời gian ở chung mới phát hiện, là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, thực tế thì không được như vậy.

Giống như hắn muốn hai người có thể cùng nhau làm cơm, lại phát hiện đối phương ngũ cốc cũng không thể phân biệt được. Muốn hai người cùng làm tổ trên sô pha xem phim kinh dị, lại phát hiện đối phương chỉ thích những bộ phim hài khiếm nhã.

Ông chủ Lục không tin vào tình yêu, lý trí nói cho hắn biết tình yêu chỉ là sản phẩn của sự tưởng tượng.

Nhưng hắn tin vào tình yêu của người khác, ba cặp đôi đồng tính đã cho hắn thấy được họ có thể yêu một người trước sau như một và vẫn tiếp tục yêu cho đến khi chết đi.

14

Cuối cùng ông chủ Lục cũng tiếp nhận đề nghị xem mắt của mẹ Lục.

Nam Nam xem mắt! Lục Vị Miên trong lòng vẫn là cự tuyệt. Nhưng hắn không thể nghĩ ra biện pháp nào khác để nhanh có bạn trai.

Địa điểm xem mắt là ở một quán trà yên tĩnh, quán này là do tên Lâm Ngải Hàn nhiệt tình để cử, nghe nói đây từng là nơi cậu ta và người yêu Bùi Dĩ Trúc xem mắt.

Có lẽ cũng bởi vì Lâm Ngải Hàn là một ví dụ thành công, nên Lục Vị Miên hiển nhiên nghĩ hắn cũng sẽ không gặp người quá kém, ít nhất sẽ có gương mặt cân đối, hành vi đúng mực.

Nhưng hắn đã đánh giá quá cao mắt thưởng thức của mẹ Lục.

Sau buổi xem mắt với một bạn “Hà Mã [*]” uống năm chậu trà một lần và không nói gì quá năm câu, Lục Vị Miên gần như sụp đổ.

[*] ông chủ Lục kì quá -_- chê người ta là hà mã.

Trên thương trường miệng lưỡi hắn có thể lưu loát nhưng nó lại không thích hợp trong các buổi hẹn hò, lúc đối diện với đối tượng xem mắt thứ ba hắn chỉ cảm thấy buồn bực.

“Ngại quá, tôi đi rửa tay một lát.” Lục Vị Miên đứng lên, lộ ra nụ cười xin lỗi. Xoay người, dáng vẻ có chút phiền chán nhíu nhíu mày.

Rõ ràng là chẳng hề làm gì cả, thậm chí còn không nắm tay, nhưng Lục Vị Miên vẫn đứng trước bồn rửa tay, rửa đi rửa lại rất nhiều lần.

Rửa khoảng ba, bốn lần, cuối cùng cũng coi như giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng.

Lúc thu tay về, chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vô tình trông thấy gương mặt khá quen. Mặc dù không thể hình dung ra nét kinh diễm trên khuôn mặt đó, nhưng khi gặp lại, Lục Vị Miên vẫn lập tức nhận ra.

Cậu thanh niên lần này không đeo kính, dưới ánh đèn lờ mờ của nhà vệ sinh, cậu nở nụ cười nhìn Lục Vị Miên. Đôi mắt cậu thanh niên dị thường trong sáng, phản chiếu ánh sáng màu lam mờ nhạt. Cậu mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vừa rộng rãi lại gợi cảm. Phối với quần da mỏng, khiến hình dáng đôi chân hoàn mỹ lộ ra. Không phải là khí chất nho nhã như lần trước, lần này lại toát ra vẻ nghịch ngợm, giảo hoạt.

Ngụy Lai vì lỡ hẹn mà không kịp xem mắt kim chủ.

Một bên mắng chữi tên Trịnh Hạo, cậu đúng là không nên nghe theo lời gã, không nên mặc mấy cái thứ đồ mà gã cho là sexy lên người mình, bực dọc bước vào phòng vệ sinh để rửa sạch mặt.

Mở cửa phòng vệ sinh, thật bất ngờ khi nhìn thấy một khuôn mặt.

Ngụy Lai cười cười: “Thật là khéo, anh cũng tới đây?”.

Lục Vị Miên chú ý thấy trên chân mày trái của cậu thanh niên có đeo một loại trang sức màu đen nho nhỏ [*] , hắn nhíu mày: “Cậu đoán xem?”

[*] Chỗ này là Ngụy Lai có đeo trang sức trên chân mày nha =)) tưởng tượng ra Ngụy Ngụy chất chơi ghê.

Ngụy Lai nói: “Tôi không đoán.”, bước gần hơn về phía Lục Vị Miên, híp mắt cười mang theo chút ma mị: “Lục Vị Miên, anh thật giống người có tiền.”

Về điểm này khi cậu lặng lẽ mở ví tiền của hắn ra là đã biết.

Lục Vị Miên cười nhạt, im lặng không nói.

Ngụy Lai nhẹ nhàng đi tới, lớn mật kề sát gò má hắn, âm thanh phảng phất như có dòng điện: “Nếu không...... Anh bao dưỡng tôi đi.”

Lục Vị Miên đưa mắt nhìn Ngụy Lai, sau đó hắn nghe thấy bản thân mình nói: “Được.”

Pha lẫn cùng tiếng tim đập loạn.

15

Sau khi nghe thấy Lục Vị Miên nói “Được”, Ngụy Lai mới kịp ý thức, cậu đánh cược thành công rồi.

Câu đoán không sai, Lục Vị Miên thực sự là GAY. Hơn nữa, còn sắp bao dưỡng cậu.

Ngụy Lai có chút vui vẻ, nghĩ nếu ngày hôm nay cậu đúng hẹn với kim chủ có lẽ sẽ không gặp được người chất lượng như Lục Vị Miên, anh ta vừa có tiền, lại còn điển trai, nhìn rất chính nhân quân tử. [*]

[*] là người đàng hoàng, ngay thẳng.

Trúng thưởng rồi, ha ha ha.

Còn chưa kịp hết vui mừng, đột nhiên cổ tay bị Lục Vị Miên nắm lấy kéo ra khỏi nhà vệ sinh.

“Cái gì? Đi đâu?”

Lục Vị Miên nói: “Cậu vừa nói là bao dưỡng?”

“Đúng a.” Ngụy Lai nghĩ thầm, lẽ nào anh ta không nghe rõ, muốn đổi ý?

Ra khỏi quán trà, Lục Vị Miên buông tay Nguy Lai ra:”Gần đây có khách sạn nào tốt không?”

“A?”

Lục kim chủ trịnh trọng thông báo: “Chúng ta đi mướn phòng.”

Ngụy Lai: “......”

Đây là chính nhân quân tử sao......

16

Ngụy Lai cảm thấy không chân thực.

Gặp được Lục Vị Miên là có chút khó tin.

Đối với lời đáp ứng bao dưỡng của Lục Vị Miên là không thể tin nổi.

Bị Lục Vị Miên kéo đi mướn phòng lại càng giống như mình đang gặp ảo giác.

Cùng Lục Vị Miên ôm ấp hôn môi có chút mơ hồ.

Lăn giường mây mưa cùng Lục Vị Miên, lăn qua lăn lại lăn đến nửa đêm thật giống như đang nằm mộng.

Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy người ngồi bên cạnh là Lục Vị Miên, đầu giường còn có một chén cháo, ánh sáng xuyên qua màn che mờ ảo khiến Ngụy Lai cảm thấy rất mơ hồ.

Lục Vị Miên hơi đỏ mặt hỏi Ngụy Lai: “Vẫn ổn chứ?”

Lần gần nhất làm chuyện đó...... có lẽ cũng là bốn năm trước. Lục kim chủ đối với kỹ thuật của bản thân có chút lo lắng. Huống chi...... Ngày hôm qua thật sự là không khống chế được, làm rất nhiều lần.

Hắn thừa nhận, cảm giác dục vọng được thỏa mãn đến tột cùng thật khiến cho người ta trầm mê, nhưng hắn không chắc đối phương cũng cảm thấy thoải mái.

Giọng Ngụy Lai có chút khàn khàn: “Vẫn ổn.”

Lục Vị Miên không kìm lòng được nghĩ đến tối hôm qua chính thanh âm này thật câu dẫn, khiến hắn như mất đi lý trí, đôi tai dần ửng đỏ.

Ngụy Lai có chút buồn cười: “Vẫn là kỹ thuật của tôi tốt.”

Lục Vị Miên cũng không phủ nhận, bưng chén cháo đầu giường lên: “Có muốn ăn một chút không?”

Ngụy Lai ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Đây là anh chuẩn bị cho tôi?”

Lục Vị Miên gật đầu: “Đúng.”

Vốn Ngụy Lai chỉ là thuận miệng nói muốn ăn một chút, nhưng nhìn Lục Vị Miên cẩn thận múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng mình, thì trong lòng thấy rất ấm áp.

Mẹ nó, vị kim chủ này, cho hẳn 100 điểm nha ha ha.

17

Dùng điểm tâm xong, hai người rời khỏi khách sạn.

Lục Vị Miên kiên trì muốn đưa Ngụy Lai về nhà.

“Anh không cần đi làm sao? Tôi tự mình về vẫn được mà.”

“Không có việc gì, công ty là của tôi.” Lục Vị Miên giải thích.

“Ha, là ông chủ nha. Vậy là phải trả phí bao dưỡng nhiều lắm nhé.” Ngụy Lai nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

Lục Vị Miên không trả lời, hỏi sang chuyện khác: “Nhà cậu ở đâu?”

“Tiểu khu Cảnh Uyển.”

“Chỗ ấy rất tốt. Lầu mấy?”

“Anh sẽ đến nhà tôi ư?”

“Là kim chủ của cậu, chẳng lẽ tôi không có quyền được tới nhà cậu sao?” Lục Vị Miên hỏi ngược lại.

Ngụy Lai lười biếng nói: “Không phải a. Chỉ là tôi cần phải mua thêm dép lê nha.”

Lục Vị Miên quay đầu chăm chú nhìn Ngụy Lai, nhịn không được bật cười.

Ngụy Lai bất đắc dĩ hỏi: “Có chỗ nào buồn cười sao?”

Lục kim chủ đưa tay xoa xoa đầu Ngụy Lai, cười nói: “Cảm giác cậu rất ngốc.”

18

Cậu rất ngốc.

Cậu thực sự rất thú vị.

Cảm giác khi ở cùng cậu rất thoải mái.

Những câu nói này có thể chỉ là lời nói suông, nhưng hiện tại tôi có thể khiến cậu hạnh phúc.

Có lẽ đây không phải là trách nhiệm của một kim chủ?