Lam Diễm Minh bị diệt, Huy Hoàng Môn là công thần lớn nhất. Đặc biệt là Chung Vũ, hắn ở trong mật thất một mình đấu với Lam Diễm Minh minh chủ, đem kẻ kia đánh tới thi cốt vô tồn, câu chuyện được xào đi nấu lại truyền khắp cả đại giang Nam Bắc, trở thành huyền thoại được người người trên giang hồ say sưa kể lại. Bài danh hắn ở trong Cao thủ bảng cũng tiến vào hàng thứ mười, gần với Kỷ Vô Địch.

Thế nhưng Tả Tư Văn tìm riêng Chung Vũ nói qua.

Lời hắn nói rất khách khí, “Với thân phận của ngươi, vốn có thể tiếp tục chiếm lấy vị trí thứ hai trong Cao thủ bảng.” Lam Diễm Minh minh chủ vốn là Cao thủ bảng đệ nhị, “Bất quá để không khiến người khác nghi ngờ, đành phải ủy khuất ngươi rồi.”

Lời hắn nói có chút châm chọc.

Dù sao bị đồng môn đồng bọn lừa dối che dấu lâu như thế, có là Phật cũng phải nổi giận.

Chung Vũ hờ hững. Từ sau trận Lam Diễm Minh trở về, biểu tình trên mặt hắn càng ngày càng ít, thậm chí ánh mắt nhìn người khác cũng rất phiêu hốt lãnh đạm, phảng phất trên đời này không còn chuyện đáng để hắn quan tâm nữa.

“Bất quá có chuyện ta vẫn muốn biết.” Tả Tư Văn dừng một chút, ánh nhìn mang theo một chút tra xét, “Nếu trước đây môn chủ không vạch trần thân phận của ngươi, ngươi định sẽ làm gì Thượng đường chủ?”

Hàn băng ngàn năm không đổi trong đáy mắt Chung Vũ rốt cuộc cũng bị phá, hiện lên một tia rung động.

Tả Tư Văn ngồi ở sau bàn, chậm rãi nhấc bút lên, ra vẻ tùy tiện nói: “Ta nghĩ, Thượng đường chủ cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi này đấy.”

Tay Chung Vũ nắm chặt lại.

Đáp án này hắn không phải không biết, chỉ là không thể đối mặt mà thôi.

Không thể phủ nhận, một trong những nguyên nhân khiến hắn ghét Kỷ Vô Địch là vì y đoạn tụ.

Thân là con trai của Kỷ Huy Hoàng, là truyền nhân duy nhất của Huy Hoàng Môn, y sao có thể là đoạn tụ chứ?

Huy hoàng của Kỷ Huy Hoàng sao có thể chôn vùi trong tay y như thế?

Cho nên trong tiềm thức hắn bài xích đoạn tụ.

Thế nhưng khi điểm huyệt đạo của Thượng Thước, nhìn người kia chậm rãi ngã vào lòng mình thì, hắn không thể không thừa nhận, trong lòng có cảm giác vui vẻ, thật giống như bảo vật một đời tìm kiếm cuối cùng cũng đã tới tay, lại hình như là trống rỗng cả đời được lấp đầy. Tay hắn ôm lấy Thượng Thước thậm chí còn run nhẹ.

Hắn tuy không rõ là tại sao, nhưng đáp án này hắn không muốn biết. Vậy nên hắn cũng không nghĩ nữa.

Chung Vũ lấy lại bình tĩnh, xoay người đi ra ngoài.

“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật Thượng đường chủ.” Tả Tư Văn nhấc mực lên, phảng phất như nói chuyện phiếm.

Chung Vũ một chân đã ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại, “Nghe nói Trương viên ngoại muốn thay nữ nhi hắn cầu hôn.”

Tả Tư Văn nhíu mày. Chung Vũ không phải là kẻ thích hỏi thăm mấy tin đồn như thế, hắn nói vậy nhất định có mục đích.

Quả nhiên, Chung Vũ nói tiếp: “Nghe nói đối tượng là Hữu hộ pháp.”

Khuỷu tay Tả Tư Văn run lên.

Chung Vũ đi ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.

Tả Tư Văn cúi đầu.

Mực nước đen tuyền trên ngòi bút theo lang hào (bút lông sói) nhỏ xuống, rơi vào trên giấy, chậm rãi lan ra.

Chung Vũ từ thư phòng Tả Tư Văn đi ra, đang muốn trở về phòng, đột nhiên nghe được tiếng cười sang sảng trong sân, cước bộ không khỏi chậm lại.

“Giết thật là thống khoái!” Hạ Hối ngồi trong sân vỗ đùi, hét lớn, “Đáng tiếc môn chủ cùng Tả hộ pháp không cho ta đi theo! Nếu không ta đã đem hơn mười tên Lam Diễm Minh kia đánh cho tan nát, thật là tốt!”

Thượng Thước phe phẩy quạt, “Hạ Đường chủ muốn giết hơn mười tên sao?”

Hạ Hối nói: “Hắc hắc, nếu ta có vận khí của lão Chung thì tốt rồi. Giết một tên Lam Diễm Minh minh chủ là đủ!”

Dáng cười của Thượng Thước cứng đơ.

Chung Vũ đứng ở ngoài sân.

Một thân trường bào đen tuyền.

Ánh trăng chiếu lên người hắn, hắc bạch phân minh.

Hạ Hối cảm giác được bầu không khí cứng ngắc, quay đầu lại thì thấy hắn, thoáng cái nhảy dựng lên, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Lão Chung, ta đang nói đến ngươi đó!”

Ánh mắt Chung Vũ chậm rãi từ trên mặt Thượng Thước dời đến mặt hắn.

Hạ Hối bị lãnh ý trong mắt hắn dọa, “Ngươi nhìn người khác như thế là sao hả? Khiến ta lạnh hết cả người luôn.”

Thượng Thước bỗng nhiên đứng dậy, “Ta mệt mỏi, về phòng trước đây.”

“Đừng mà.” Hạ Hối ôm lấy cánh tay không cho hắn đi, “Còn chưa nói hết mà. Các ngươi cùng môn chủ cùng đi tiêu diệt Lam Diễm Minh, để một mình ta ở lại giữ nhà, có biết ta sống buồn chán thế nào tịch mịch ra sao không!” Hắn càng nói càng ủy khuất, “Thật vất vả mới trở về, không kể cho ta nghe thêm một chút được sao?”

“Ngươi muốn nghe cái gì?”

Hạ Hối sửng sốt, mới phát hiện Chung Vũ đã đi tới, ánh mắt từ trên mặt hắn chuyển tới cánh tay đang nắm lấy Thượng Thước.

Tay Hạ Hối bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, ngượng ngùng mà rụt về lại: “Gì cũng được. Tốt nhất là nói ngươi làm sao đánh bại được Lam Diễm Minh minh chủ đó.”

Thượng Thước ngược lại không đi nữa, phe phẩy quạt ngồi xuống nói: “Ta cũng rất muốn nghe.”

Chung Vũ nói: “Ta chỉ nói một chữ.”

“Một chữ? Chữ gì?” Lòng hiếu kỳ của Hạ Hối bị câu lên.

Ngay cả ánh mắt Thượng Thước cũng lộ vẻ hồ nghi.

“Biến.” Chung Vũ lạnh lùng nói.

Tâm tình Hạ Hối rất kích động, “Sau đó thì sao?”

“Hắn biến.”

. . .

Hạ Hối nói: “Lão Chung, ngươi dù không muốn kể chuyện cho ta nghe, cũng không cần gạt ta như thế chứ?”

Chung Vũ nói: “Vậy ngươi ngươi muốn ta gạt ngươi thế nào?”

Hạ Hối: “. . .”

Thượng Thước không nặng không nhẹ nói: “Không bằng bắt đầu từ đánh lén?”

Hạ Hối nhìn hắn, lại nhìn Chung Vũ một chút, gãi đầu nói: “Hai người các ngươi thật là xấu. Không mang ta đi giết Lam Diễm Minh thì thôi, trở về còn nói toàn những câu người ta nghe không hiểu.”

Ngón tay Thượng Thước chầm chậm vuốt lên phiến cốt (thân quạt), “Hạ đường chủ không hiểu, Chung đường chủ hiểu không?”

Hạ Hối có trì độn hơn nữa cũng nhìn ra được giữa hai người đã có bão nổi rồi.

Hắn khẩn trương nói: “Có chuyện gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng có động thủ.”

“. . .” Thượng Thước liếc mắt nhìn hắn, “Ta lúc nào nói muốn động thủ?”

Hạ Hối đáp: “Chờ ngươi nói thì đã trễ mất rồi.”

Thượng Thước hừ lạnh nói: “Ta cũng không dám. Hắn là Chung đại hiệp mà ngay của Lam Diễm Minh minh chủ cũng không địch lại được kia mà.”

Lãnh ý trên mặt Chung Vũ hình như có thể đem mọi vật bốn phía đóng thành sương.

Giữa lúc Hạ Hối cho rằng sự tình đang xấu thêm một bước thì, Chung Vũ đột nhiên xoay người đi mất, nhanh tới mức ngay cả tiếng ngủ ngon hắn cũng không có cơ hội nói.

“Ngươi với lão Chung. . .”

Hắn mới nói được phân nửa, Thượng Thước cũng đi không còn ảnh nữa rồi.

. . .

“Ta thực sự khiến người khác ghét đến thế sao?” Hạ Hối rất phiền muộn mà xét lại chính mình.

Bởi ma giáo kiêu ngạo, rất nhiều bạch đạo muốn mời Kỷ Vô Địch xuất sơn lần nữa để chủ trì đại cục.

Thế nhưng Kỷ Vô Địch ra ngoài mãi không về, Tả Tư Văn lại sớm cùng Minh tôn đạt thành nhận thức chung, mặc kệ chuyện này, vì thế tinh anh của Huy Hoàng Môn lại tổ chức một chuyến xuất ngoại lữ hành.

. . .

“Tại sao ta luôn bị bỏ lại? !”

Ngày thứ hai sau khi các tinh anh xuất phát, đường chủ nào đó ở trong đại đường vắng vẻ phẫn nộ mà rống lớn.

Trả lời hắn, chính là tịch mịch vô biên.

Trốn tránh như thế hiển nhiên không thể dập được ngọn lửa hừng hực của các đại môn phái.

Bọn họ tiếp thu ý kiến quần chúng, nghĩ ra một biện pháp mới. Không bao lâu sau, võ lâm đại hội hừng hực khí thế mà tổ chức.

Để ăn cơm chực, Kỷ đại môn chủ vung tay lên, quyết định đem người đến tham gia.

Dựa theo phương châm của Kỷ đại môn chủ, là dẫn theo trên dưới Huy Hoàng Môn, cả tổng bộ phân đường tiến hành một trận đánh cướp thật hoành tráng. Thế nhưng Tả Tư Văn nghĩ đến việc làm ăn của Huy Hoàng Môn, rốt cuộc nhịn đau mà phủ quyết đề án này.

Cuối cùng ra đi, lại là các tinh anh.

Thế nhưng lần này Hạ Hối sống chết không chịu ở lại trông nhà một lần nữa. Để biểu thị quyết tâm, hắn không tiếc nửa đêm canh ba chạy đến phòng ôm đùi Tả Tư Văn mà ngủ, đề phòng mình trong lúc bất tri bất giác lại bị bỏ lại nữa.

Bất quá còn chưa được nửa canh giờ, hắn đã bị Hữu Khổng Vũ xách đến luyện võ tràng, dụng quyền thủ để nói chuyện về vấn đề chỗ ngủ cùng với tư thế ngủ.

Nói chung, mặc kệ trải qua chuyện gì, kết quả vẫn là như ý nguyện của hắn.

Lúc chuẩn bị rời khỏi cửa lớn của Huy Hoàng Môn, Hạ Hối mừng đến phát khóc, “Lão tử rốt cuộc cũng ra được rồi!”

. . .

Tả Tư Văn nói: “Cần nấu lá bưởi tắm không?”

Hữu Khổng Vũ hừ lạnh nói: “Đúng là tư văn bại hoại, ngay cả người khác có tắm hay không mà cũng quản.”

Tả Tư Văn tới bên cây, một chưởng bổ về phía thân, “Cho ngươi không có thường thức!”

Thân cây lay động mấy cái, lá cây rơi hết.

Hữu Khổng Vũ đi tới bên cây, dùng cùng một tư thế với hắn, chưởng bổ vào cùng một vị trí trên thân cây.

Cây rắc một tiếng rồi gãy đôi.

“Cho ngươi không học võ!”

“. . .”

Võ lâm đại hội cử hành ở Tung Sơn, người tham dự rất nhiều, các đại môn phái đều xắn tay áo lên, ai ai cũng tín thệ đán đán (lời thề son sắt), phảng phất như minh chủ võ lâm đã là vật trong lòng bàn tay.

Thế nhưng kết quả lại ngoài —— mà không, phải loại trừ Huy Hoàng Môn ra, suy đoán của mọi người.

Vốn Huy Hoàng Môn chỉ định đến để ăn chực uống chực lại lần nữa trở thành diễn viên chính. Chung Vũ thay Huy Hoàng Môn xuất chiến, đánh bại mọi đối thủ, độc lĩnh phong tao, bắt lấy vị trí minh chủ võ lâm.

Kế hoạch đầy dã tâm của bạch đạo cuối cùng biến thành vì người làm áo cưới, thảm đạm mà kết thúc.

Thế nhưng ai đó vừa trở thành minh chủ võ lâm tựa hồ không coi đây là quang vinh, đối với thuộc hạ mới nhận được chỉ sai một câu mà thôi.

“Đem mấy thứ hỗn tạp trên mặt đất thu thập sạch sẽ, về nhà!”

Cuối cùng, võ lâm đại hội oanh oanh liệt liệt mở màn, cứ thế mà xám xịt kết thúc.

Tinh anh của Huy Hoàng Môn thì chỉ làm tinh anh của Huy Hoàng Môn mà thôi.

Thượng Thước ngồi trên nóc nhà, nhìn bầu trời đêm.

Từ Tung Sơn trở về, Chung Vũ lúc nào cũng làm như vô ý đi ngang qua phòng hắn, tuy cái gì cũng không nói, thế nhưng ánh mắt kia lại khiến hắn rất khó chịu —— thật giống như một con tiểu cẩu bị hắn vất bỏ.

Hắn oán hận mở quạt ra, lại mạnh tay thu lại!

Nói đến vứt bỏ, hắn mới là kẻ bị phản bội bị tổn thương kia mà!

Một đạo thân ảnh cực nhanh nhảy lên nóc nhà, lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

Thượng Thước thân thể căng thẳng, đề phòng nhìn hắn, “Ngươi tới làm gì?”

Chung Vũ ngồi xuống bên cạnh, “Tìm ngươi.”

Thượng Thước cười nhạt, “Lần này định giết ta, hay lại muốn giám sát ta lần nữa?”

“Giám sát ngươi. . .” Hắn dừng một chút, “Cả đời.”

Cơn tức của Thượng Thước thẳng hướng đỉnh đầu.

Chung Vũ tiếp tục: “Môn chủ nói qua, nếu ta có thể trở thành minh chủ võ lâm, sẽ đem ngươi gả cho ta làm phu nhân.”

Thượng Thước giận đến bật cười, “Lời như thế mà ngươi cũng tin?”

“Ta rất nghiêm túc.” Hắn nhìn Thượng Thước, vẻ mặt kiên định như bàn thạch.

Tiếng cười cứng ngắc. Thượng Thước ngoảnh mặt sang một bên, không hề suy nghĩ mà phản bác: “Đùa sao, ta là nam nhân!”

“Ta cũng vậy.” Chung Vũ nắm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo nhẹ về phía mình, “Vậy thì sao chứ?”

“Ngươi làm cái gì?” Thượng Thước hoảng hốt ngẩng đầu lên, lại gặp phải một đôi mắt ôn hòa như mặt nước.

Đây là mắt của Chung Vũ sao?

Hắn lúc nào thì ôn nhu như vậy chứ?

Không đợi Thượng Thước nghĩ xong, môi Chung Vũ đã phủ xuống.

Nghi hoặc lâu nay trong lòng Thượng Thước rốt cuộc cũng đã được giải đáp —— tuy mặt hắn nhìn qua rất lạnh, thế nhưng môi lại thật ấm.

Bất quá đây chỉ là bắt đầu ——

Một lát sau.

Ba.

Trên nóc nhà vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.