Hư Lộ

Chương 7: Âm mưu thâm độc - Tử cục

- Lấy cho hắn xô nước lạnh để tỉnh ngủ đi

Phàm đại úy cười lạnh, giở trò với ta sao? Mười năm trong nghề phải lấy cung biết bao tên tội phạm cộm cán lì lợm, cho dù mày diễn trò thế nào cũng không thể qua mặt được tao đâu.

Hai tên cai ngục rối rít vâng dạ rồi đem ra một xô nước lạnh dội thẳng vào Nguyên Hạo. Chưa hết, một tên lại túm lấy cổ hắn giật mạnh lôi dậy.

"Chát"

Một bạt tay nảy lửa bất ngờ giáng vào mặt tên cai ngục khiến gã trừng mắt lên cảm thấy không tin được.

- Dám phá giấc ngủ của lão tử, lũ gia nhân Triệu gia các người đối xử khách quý vậy à.

Lúc này, Nguyên Hạo lờ mờ tỉnh dậy giận dữ. Hắn còn tính bồi thêm vài chiêu karate nữa thì tên cai ngục đã thẳng tay ném hắn như giẻ rách vào vách tường.

"Không"

Khương Thiên hét lên vội lao đến đỡ hắn dậy.

- Nguyên Hạo ca, chúng ta bị bắt vào lao ngục rồi. Huynh mau tỉnh lại đi, bọn người này rất hung dữ a.

Nguyên Hạo ngơ ngác, hắn dụi mắt nhìn Khương Thiên, rồi lại quay sang đám cai ngục, cuối cùng là ngắm nghía tổ trọng án, xong hắn phá lên cười haha lớn tiếng.

- Mày cười cái gì đó thằng kia.

Tên cai ngục với một bên mặt sưng phù in hằn dấu ấn của Nguyên Hạo quát.

- Ta say quá rồi hix, giấc mơ cứ y như thật đấy nhỉ? Haiz mà tại sao lại mơ thấy một đám cơ bắp đầu trâu mặt ngựa thế này, mỹ nữ đâu sao không thấy chứ.

Nguyên Hạo kinh đạm phong vân mỉm cười lắc đầu bâng quơ rồi lại nhắm mắt chìm vào mộng đẹp. Ca phải đi tìm mỹ nữ tiếp nha. Thấy hắn như vậy, tên cai ngục thiếu điều muốn ói máu, mỹ nữ cái đầu ngươi. Bị tình nghi giết người sắp bị tra khảo mà còn tìm tiên trong cõi mơ sao, thật là trâu quá mà.

- Đưa tụi nó vào phòng

Phàm đại úy đứng dậy ra lệnh cụt ngủn.Hắn không quan tâm cù nhây với tên kia, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi.

-

Bệnh Viện Nam Kinh.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, viện trưởng Điền Bá dẫn đầu đi ra. Đội ơn trời, gã cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.

- Ông nội tôi đã qua cơn nguy hiểm chưa viện trưởng, kết quả thế nào rồi?

Triệu Khánh Tuyết vội vàng nhất, cô đã khóc suốt đêm, tinh thần rối loạn. Bây giờ chỉ cần một tin tức không tốt thôi cũng sẽ đánh gục cô ngay.

- Tiểu thư Triệu, Lão gia... không....

Triệu Tử Phi và Tư Dao cũng bước đến bên cạnh con gái

- Anh cứ nói đi Viện Trưởng, chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

Triệu Tử Phi thở dài nói, giọng của ông có vẻ căng thẳng và mệt mỏi.

- Không phải, Triệu ủy viên, Triệu lão gia không có vấn đề gì cả. Chỉ là...chúng tôi không tìm ra độc tố mà bọn tội phạm ám hại trong người ông mặc dù đã làm mọi cách rồi. Điều kinh dị nhất là căn bệnh lạ nan y của lão gia cũng tự dưng biến mất rồi, thật là kỳ tích a.

Viện Trưởng run run nói, ông ta hiểu việc này kinh động đến mức nào. Một năm trước, ông đã mời toàn bộ bác sĩ giỏi nhất tỉnh Hà Giang về để cùng nghiên cứu căn bệnh của Triệu lão gia nhưng cuối cùng đều không có kết quả. Theo suy đoán đang tin cậy, Triệu lão gia e là không thể sống hết năm nay nhưng hiện giờ căn bệnh đó lại tiêu thất như chưa từng tồn tại vậy.

Triệu Khánh Tuyết nhảy lên mừng như điên, nhưng sau đó cô sực bừng tỉnh. Không lẽ thằng nhóc đó thật sự chữa khỏi cho ông mình rồi sao? Vậy... Vậy mình đã trách oan người tốt mất rồi. Hoảng hốt, cô vội quay lại níu tay cha mình.

- Papa, con đã trách lầm hai anh em kia rồi. Chinh là hai người đã nhận điều trị cho ông nội đó, họ thật sự chữa được bệnh của ông á, papa. Người mau báo cảnh sát để thả họ ra đi, họ là vô tội á.

Ánh mắt của Triệu Tử Phi lóe lên một cái, ông mỉm cười xoa xoa đầu con gái ôn tồn:

- Tuyết nhi ngoan, đừng lo, ba sẽ nói cảnh sát không những thả họ ra còn chiêu đãi nồng hậu nữa. Giờ con và mẹ vào thăm ông nội đi, ba cần cảm ơn viện trưởng Bá đây rồi sẽ vào sau.

Dàn xếp xong đứa con gái, Triệu Tử Phi quay sang mỉm cười với Điền Bá

- Anh Bá, chúng ta vào phòng anh uống trà nói vài câu nhé.

Khóa cửa ngay khi vào phòng, gã cười đầy ý vị vỗ vỗ vai Điền Bá:

- Viện Trưởng Bá, bệnh viện anh năng suất làm việc rất tốt, tôi vốn không nghĩ cha mình lại có thể thoát khỏi căn bệnh kia.

Điền Bá cảm thấy câu nói của Triệu Tử Phi đầy rét lạnh, có điều gã cũng lăn lộn cả đời, hiểu được ít chuyện nên vội đáp:

- Triệu tiểu thư lúc nãy đã trình bày là do hai anh em lang y chữa hết bệnh cho lão gia. Chúng tôi nào có làm được gì mà dám nhận công, thật không dám nhận.

Chậm rãi dốt điếu thuốc, Triệu Tử phi tỏ ra khá hứng thú với câu trả lời của Điền Bá.

- Không, tôi không lầm, tôi chỉ biết bệnh viện các anh đã cứu cha tôi thoát khỏi bị đầu độc, đồng thời còn chữa được bệnh nan y của ông ấy nữa.

Điền Bá giật mình, hắn đã rõ ràng vị Triệu ủy viên trước mắt này không hề đơn giản. Ông ta đã nói vậy nghĩa là muốn mọi công lao đều thuộc về bệnh viện Nam Kinh của gã.

- Theo tôi được biết anh đã theo đuổi chức chủ tịch ngành y tế tỉnh Hà Giang lâu rồi, nhưng vẫn chưa được. Trong đợi tranh cử nếu tôi thành công ngồi vào ghế thị trưởng, tôi nghĩ tôi có thể ủng hộ làm một trợ lực lớn cho anh.

Ánh mắt của Điền Bá nóng rực lên, gã đã theo đuổi chức vị đó nhiều năm nhưng trong tỉnh Hà Giang quá nhiều ứng cử viên nặng ký và gã cũng không có chỗ dựa để leo lên được. Trong chốc lát, gã cúi đầu trầm tư im lặng suy nghĩ.

"Ta không thể bỏ lỡ cô hội này, ta không muốn cuối đời phải nghỉ hưu ở cái bệnh viện nhỏ bé như vậy"

Xiết chặt nắm tay lại, Điền Bá đã có quyết định cho mình. Gã cắn răng nhìn thẳng vào Triệu Tử Phi, nghiêm nghị nói:

- Anh cần tôi làm gì?

-----------

Lại một cuộc gọi giữa đêm vang lên, giọng Tiêu Tổng Trưởng uể oải bắt máy trả lời:

- Mọi việc vẫn theo kế hoạch anh Triệu, hai thằng nhóc đó có khai hay không thì Lý gia sẽ không thoát khỏi bố cục của chúng ta đâu. Anh cứ yên tâm đi.

- Hảo, tên Điền Bá kia cũng khá hiểu chuyện, thông tin sẽ được bưng bít hết, lũ bác sĩ này cũng không phải đầu đất a. Giờ tôi sẽ nhờ cánh nhà báo chuẩn bị sẵn sàng, một khi tin từ phía cảnh sát các anh tung ra là truyền thông bọn họ sẽ tấn công Lý gia ngay.

- Haha chắc tên ủy viên Lý Hoài có nằm mơ cũng không nghĩ Triệu huynh lại có thể dàn dựng kế hoạch sâu như vậy, cả Triệu lão cũng......

- Lão sống quá lâu rồi, thật ra tôi cũng không muốn nhưng chỉ có hạ độc lão thì mọi người mới tin tưởng mà dồn hết mũi nhọn vào kình địch Lý gia được. Cũng may mạng lão còn tốt, vậy mà cũng được hai tên ranh kia chữa được. Thôi, tôi phải đi xử lý bước tiếp theo, anh giải quyết gọn gàng rồi báo cho tôi.

Nghe Triệu Tử Phi cúp máy, Tiêu Tổng Trưởng mới ngã người xuống ghế. Lão cảm giác mình đang hợp tác với một con sói chứ không phải con người, quá ác độc rồi. Đêm nay thật quá dài, lão châm tự rót một ly rượu cho mình rồi lại nhấc điện thoại lên.

----

- Bắt đầu từ mày

Phàm đại úy cười lạnh chỉ tay vào Nguyên Hạo, gã quơ quơ con dao sắc nhọn qua lại rất đẹp mắt như cánh bướm bay vậy.

- Tao không muốn tốn thời gian, cứ tao đếm 5 tiếng mà mày không trả lời thì tao sẽ lấy đi một ngón tay của mày. Đừng sợ, con dao này rất bén, cắt xương như cắt rau cải thôi. Bắt đầu nào, mộ...t...

Gã còn chưa kịp đếm xong số một thì rầm một cái Nguyên Hạo đã sùi bọp mép ngã lăn ra xỉu rồi.

- Mày nghĩ cứ diễn trò giả chết này thì tao sẽ bỏ qua à, để tao cắt hết bàn tay mày coi mày con giả bộ đến đâu.

Khương Thiên thấy Phàm đại úy đi đến Nguyên Hạo định ra tay thật thì nội tâm kinh hoàng. Nhưng cậu vẫn bất chấp sợ hãi lao ra chặn trước người Nguyên Hạo.

- Sao ông định ra tay tàn ác quá vậy. Tôi đã nói rõ là Triệu gia gia là do tôi chữa bệnh, không liên quan gì Hạo ca hết.

Phàm Đại úy ánh mặt lặng như băng đưa tay túm ngay đầu của Khương Thiên, giọng như lang sói:

- Nếu mày và nó được tha, thì mau khai ra kẻ đứng phía sau cho tao, đừng để tao bực lên rồi hối hận không kịp.

Khương Thiên run lên, cậu có cảm giác tên trước mặt này nói được làm được. Cố nén sợ hãi, cậu vẫn kiên định phản bác lại:

- Không ai sai khiến chúng tôi hết, tôi thật sự biết chữa căn bệnh đó. Tôi muốn gặp Triệu gia gia, ông ta sẽ chứng minh chúng tôi vô tội, mau thả chúng tôi ra.

Phàm đại úy không còn kiên nhẫn nữa. Mắt hắn long lên như ác quỷ rồi bất ngờ chụp lấy tay Khương Thiên, giơ con dao xả xuống một đường sáng bén ngọt.

"Bốp"

Khi con dao chỉ còn cách bàn tay Khương Thiên trong gang tấc thì Nguyên Hạo bỗng nhiên chồm dậy và lao người ủi thẳng vào Phàm đại úy khiến gã bị ngã ra. Con dao chém xuống bị lệch đi trong nháy mắt mà thôi.

- Hạo ca

Khương Thiên đỏ mắt mừng rỡ kêu lên.

- Đứng ra sau lưng của huynh nhanh lên, tên này rất nguy hiểm.

Nguyên Hạo đang tự chửi hắn cả ngàn lần, hắn không biết ma xui quỷ khiến nào mà đang giả chết ngon lành lại lao ra giúp thằng nhóc này. Anh hùng không phải những lúc như thế này a. Nghĩ thế nhưng Nguyên Hạo vẫn cố giữ vững tư thế hiên ngang như ngọn núi chắn trước Khương Thiên. Hành động vĩ đại này khiến Khương Thiên chụp lấy tay Nguyên Hạo đầy xúc động:

- Hạo ca, anh thật dũng cảm, trừ cha em ra không ai liều mình hi sinh vì em như anh cả.

Nguyên Hạo khí khái vạn phần khoát tay:

- Bảo vệ chính nghĩa, trợ giúp kẻ yếu là định mệnh của ca mà (chết đến nơi còn làm màu)

- Hạo ca, đệ biết huynh dũng cảm hơn người, đau thương không chùn bước. Nhưng huynh để đệ xử lí vết thương giùm huynh đã, chân huynh bị con dao ghim sâu vào rồi kìa

Nguyên Hạo đang thấy mình tỏa sáng như một vị thần nghe vậy chột dạ nhìn xuống chân. Ặc... gã chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã ra xùi bọt mép ngất xỉu thật sự