Đám cưới của Khởi Hiên và Lạc Mai được cử hành lại, và phòng cưới của hai người được dời sang Lạc Nguyệt Hiên.

Bão táp, sóng gió qua rồi. Giờ mới thật sự là ngày hạnh phúc. Không khí vui vẻ ngập đầy Hàn Tùng Viên.

Vạn Lý được chọn là người xướng lễ, Tử Yên và Tiểu Bội được cử làm phù dâu. Khởi Vân và Giai Huệ phụ trách phần tiếp tân. Hùng Đạt có vai trò không kém. Đốt pháo khi lễ cưới bắt đầu.

Quan khách quan trọng được sắp xếp ngồi thành hai hàng dài trong tòa đại sảnh. Người người cười nói vui vẻ. Khách mời phần lớn là họ hàng thân thích của hai họ. Tức là những người đã chứng kiến từ khổ đến ngọt bùi. Ai cũng gật gù bảo. Đúng là ý trời. Cuộc hôn nhân đã được trời đất đặt để nên có thử thách thế nào, thì tình yêu chung thủy vẫn có chuyện thủy chung.

Và trong cái không khí đầy tiếng cười, tiếng chúc phúc đó Kha lão phu nhân chợt có ý kiến. Mọi người vội hướng mắt về phía đầu bàn lắng nghe.

Kha lão phu nhân không vội phát biểu ngay, bà vẩy tay về phía Tử Yên.

- Tử Yên nào? Lên đây con!

Tử Yên đang vui vẻ, nghe lão phu nhân gọi. Sợ hãi đột ngột kéo đến. Vậy là... Nhưng Tử Yên không kém ngạc nhiên hôm nay là ngày vui của Khởi Hiên và Lạc Mai mà. Không lẽ Kha lão phu nhân lại hạch tội Tử Yên trong lúc này? Tử Yên dù đã chuẩn bị tinh thần trước đó. Nhưng nếu là trong hôm nay thì thật quá là bất ngờ.

Tử Yên rụt rè bước tới, chờ đợi.

Kha lão phu nhân chậm rãi lên tiếng.

- Kính thưa quý vị. Chắc quý vị cũng rõ là, từ nào đến giờ tôi rất quý Tử Yên. Ở nhà này, tuy chỉ có một a đầu nhưng không bao giờ coi nó như vậy. Hôm nay nhân dịp ngày vui lớn. Tôi muốn thông báo với quý vị một tin vui khác trong nhà họ Kha.

Lời của Kha lão phu nhân làm Tử Yên ở trong trạng thái phập phồng tán tín bán nghi, Kha lão phu nhân lại ngoắc tay bảo Vạn Lý đến gần, rồi bà nắm tay Tử Yên đặt vào tay Vạn Lý.

- Tôi xin tuyên bố với mọi người là tôi đồng ý gả Tử Yên cho Vạn Lý.

Vạn Lý quá bất ngờ, vừa kinh ngạc vừa mừng, nhìn Tử Yên rồi nhìn Kha lão phu nhân.

- Dạ thưa lão phu nhân...

- Dạ thưa...

- Đừng nói gì cả!

Kha lão phu nhân kéo Tử Yên vào lòng mình, kề tai Tử Yên nói nhỏ:

- Con chẳng biết gì ư? Trời đất đã xóa hết tội lỗi của con rồi. Cả ta cũng vậy. Bây giờ ta tuyên bố: “Con Vô Tội!”

Rõ là quá bất ngờ. Nước mắt Tử Yên trào ra, Kha lão phu nhân tiếp tục nói.

- Chỉ tiếc một điều là ta không được đích thân xin lỗi mẹ ngươi. Ta chỉ có thể chuyển lời đó qua con. Ta muốn nói: “Hãy tha lỗi!” Tử Yên! Con có đồng ý tha lỗi cho lão già lẩm cẩm này không?

Tử Yên cảm động xiết mạnh bà lão.

- Vâng, con đồng ý! Cần xóa hết mọi thứ!

Rồi hai người, một già một trẻ, lòng tràn đầy nhẹ nhõm ngước mắt nhìn nhau, .

Sự khoan dung là nhân tính. Không gì quý hơn hiểu biết và tha thứ... Đám đông bên dưới không nghe được chuyện chỉ nhìn và nghĩ là vì ân tình chủ tớ quá sâu đậm, khắng khít thôi, họ cảm động theo.

Chỉ có Vạn Lý là biết rõ nguồn cơn.

Kha lão phu nhân lại đặt tay Tử Yên vào tay Vạn Lý.

- Nó là cháu gái của tôi. Từ đây mi phải cư xử tử tế với nó.

- Nội hãy yên tâm.

Vạn Lý đổi thay cách xưng hô, và quay qua Tử Yên:

- Anh sẽ cố gắng, sẽ làm đúng điều nội dặn!

Thấy ai cũng đẹp đôi, Hùng Đạt mừng cho bạn, nhưng cũng tủi cho mình. Hùng Đạt nói lớn.

- Ai cũng tốt đẹp cả. Phần tôi, không chịu thua đâu, rồi tôi sẽ cố phấn đấu cho xem!

Bà Thục Bình vui vẻ nói với chồng.

- Hay lắm! Vậy thì ngày mai mình mời tiểu thư nhà họ Quách qua nhà dùng cơm nhé?

Hùng Đạt nghe quay qua.

- Lại chuyện mai mối thăm dò nữa à... Tại sao mẹ không để con một mình chọn lựa?

Rồi ánh mắt Hùng Đạt không biết tình cờ hay cố ý, lại hướng về phía Tiểu Bội, thấy mọi người nhìn mình. Tiểu Bội sợ hãi đính chính.

- Không phải tôi à nghen! Không phải tôi đâu!

Thái độ của Tiểu Bội, khiến cả đại sảnh cười ồ. Khởi Hiên và Lạc Mai không hẹn nhìn nhau. Họ cũng cười thật tươi hạnh phúc.

o0o

Khi tiệc cưới kết thúc.

Một ngày ồn ào vui vẻ đã trôi qua.

Giờ động phòng đã điểm.

Tại Lạc Nguyệt Hiên, Khởi Hiên và Lạc Mai lặng lẽ đối diện nhau dưới đôi uyên ương lạp cháy đỏ. Cô dâu trong chiếc áo đỏ, mũ mão rộn ràng. Chú rể cũng vậy, tươm tất. Trước mặt họ là tấm vải thêu hình con chồn lông trắng và cái túi đựng tiền bằng vải thêu ngày nào, dĩ nhiên là con nhiều thứ quà cưới khác.

- Em có biết không, trước trận hỏa hoạn xảy ra, anh đã vẽ trong đầu mình rất nhiều kế hoạch, hầu hết là vì em...

- Vậy à? Anh kể cho em nghe thử xem?

- Này trước tiên, anh sẽ xây một khu vườn trồng đầy hoa.

- Ồ! Tuyệt quá!

- Sau đó nuôi thêm một chú chồn lông trắng!

- Không cần thiết, em có bức tranh thêu được rồi.

- Còn nữa, anh sẽ viết một quyển sách nói về chuyện chúng mình với mọi chi tiết đã xảy ra.

- Thế anh bắt đầu chưa?

- Chưa

- Vậy thì viết đi em biết là anh là người có thiên tài văn chương. Không viết sẽ bị mai một, uổng lắm.

- Nhưng nếu anh viết cứ ngồi viết suốt ngày thì... Em buồn rồi sao?

- Em cũng có việc em, lúc đó ngoài việc gia đình sẽ phụ anh sắp xếp giấy bút, mài mực cho anh. Em nào có rỗi rảnh để mà buồn... À mà nầy. Nếu anh thích, em sẽ may thêm cho anh mấy chiếc mặt nạ bằng vải mang vào sẽ thoải mái hơn nhiều...

Nói đến đây Lạc Mai ngập ngừng rồi khẽ nói:

- Rồi sau đó cũng không rảnh rỗi đâu... Em còn phải lo chuyện con cái...

-...

Đêm trở lạnh. Bên ngoài song gió nhẹ lay cành lá như vẫy chào. Ngày mai hẳn trời lại sáng. Nhất là với những người thật sự yêu nhau. Để trưởng thành qua bao nhiêu gian khổ cách trở. Mọi thứ sẽ chỉ là kỷ niệm trở thành chuyện cổ tích để kể lại cho con cháu đời sau nghe.

HẾT