[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 30: 30 Cậu Cũng Là Một Slytherin

Không có nhiều thời gian, lấy lý do lo lắng Dumbledore có thể sẽ phát hiện hai người bọn hắn không ở trên khán đài, Tom thuận lợi hoãn việc đặt tên cho con Tử Xà vô kỳ hạn.

Dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối sẽ không gọi con Tử Xà mà thân xác của nó có thể đè chết người là rắn nhỏ!

Nghiến răng, Tom dẫn đầu bước nhanh ra khỏi Phòng Chứa Bí Mật, sau đó thuận lợi nhập vào đám người náo nhiệt, lắng nghe bàn luận sôi nổi về trận bóng.

Xem ra trận đấu này Slytherin đã thắng đậm Gryffindor?

Khóe môi nâng lên nụ cười hài lòng, Tom đi thẳng đến sân bóng Quidditch, Harry ở phía sau lớn tiếng gọi: "Tom, anh chờ tôi với, đừng bỏ tôi một mình..."

Hai người vốn không hề để ý đám học trò chung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm.

Mà Tom, ngay cả tâm trạng để ý đến Harry cũng không có.

Bởi vì bên dưới lớp áo chùng rộng thùng thình của Harry có một con Tử Xà sống hơn nghìn năm đang giả bộ đáng yêu nói những lời mà chỉ có hắn và Harry nghe được.

"Chủ nhân, sao ngài lại có thể đổi xử với tôi như vậy? Đừng gọi tôi là Tử Xà, Tử Xà! Hay là ngài cũng như Chủ nhân cũ, gọi tôi là rắn nhỏ cũng được..."

Hắn sai rồi, thật sự sai rồi! Lúc trước sao hắn không nghĩ đến chuyện một con rắn bị nhốt hơn một nghìn năm sẽ có tính cách thế nào chứ?

Hít một hơi thật sâu, Tom đi vào phòng thay đồ của đội Quidditch Slytherin, thấy Abraxas đang khen ngợi đám cầu thủ, nhẹ gật đầu với đối phương một cái.

"Trận đấu rất tuyệt vời..." Qua những lời khen ngợi của Abraxas, Tom cường điệu biểu dương tinh thần cố gắng của đội Quidditch, sau đó tỏ vẻ hy vọng họ không ngừng cố gắng, có thể tiếp tục đánh bại Gryffindor trong trận đấu chung kết, đoạt được cúp Quidditch năm nay.

Đợi đến khi tất cả các thành viên của đội Quidditch đều đã rời đi, Abraxas mới đi đến bên cạnh Tom, tay khoác hờ lên vai hắn, nói: "Không tới xem trận bóng, lẽ nào là vụng trộm hẹn hò với người tình mới của cậu?"

"Người tình mới của tôi?" Tom sửng sốt, sau đó theo ánh mắt Abraxas nhìn Harry không biết từ lúc nào đã theo hắn vào trong phòng thay đồ, "Nếu như cậu muốn nghe giải thích," Hắn nhỏ giọng nói, "Cậu cũng biết, Slytherin đã để lại một thứ trong Hogwarts.

Cuối cùng ta đã tìm ra được thứ đó!"

"Cái gì?" Abraxas vốn đang lười biếng nghiêng người tựa lên tủ quần áo, nghe thấy thế lập tức đứng thẳng người dậy, dùng ánh mắt đầy sửng sốt quét qua quét lại giữa Tom và Harry, sau đó mới dần trầm tĩnh lại.

"Thật bất ngờ đấy, Tom ạ! Không ngờ cậu lại dẫn thằng nhóc này đi mà không phải tôi." Abraxas thâm ý nói: "Xem ra người tình mới này của cậu không đơn giản."

"Nếu như tôi nói cậu ta là một Slytherin chân chính khác, cậu có thể hiểu được lựa chọn của tôi?" Tom giả cười vời Harry lại, "Abraxas, giới thiệu với cậu, người này chính là một trong hai Xà Khẩu duy nhất còn tồn tại, một hậu duệ khác của Slytherin..."

"Bịch, bịch!" Abraxas từ trước đến giờ vẫn luôn bày ra phong thái vô cùng ưu nhã, sau khi nghe Tom giới thiệu Harry được một nửa chợt ngã dúi lên tủ quần áo, sau đó một đống quần áo bẩn đầy mùi mồ hôi mà đám Gia Tinh chưa kịp lấy đi giặt liền chồng hết lên người y.

"Cậu...!Khụ...khụ khụ...!Chết tiệt...!Đây là mùi gì vậy...?" Abraxas thoát khỏi đống quần áo bẩn thỉu liền trợn lớn đôi mắt màu xám nhạt không thể tin được nhìn Harry, "Cậu cũng là một Slytherin?"

"Xin chào, anh Malfoy." Harry ngượng ngùng cười, "Thật ngại quá, lúc trên Tàu Tốc hành chưa kịp nói với anh về thân phận của tôi."

Thực ra là lúc đó không ngờ sẽ dùng thân phận này đi! Tom nhìn Harry diễn trò với Abraxas mà thầm cười khẩy.

Mặc dù hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng thằng nhóc càng ngày càng trở nên khó hiểu này, hơn nữa còn có vẻ như đang giấu diếm rất nhiều chuyện – tỷ như nó vẫn không chịu nói rốt cuộc là ai đã đặt cuốn sách Trường Sinh Linh Giá ở khu sách cấm để hấp dẫn hắn – nhưng dù sao hai người bọn hắn cũng đã lập Lời Thề Bất Khả Bội, thằng nhóc này đã thề sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho hắn, tối thiểu, hắn an toàn.

Mà chính vì điểm này, hắn mới dùng cách nói để người có địa vị cao trong Slytherin như Abraxas đề cao Harry.

Mà chính hành động này đã vô tình khiến khoảng cách vô hình giữa bọn hắn rút ngắn lại.

*

Cùng với lễ Giáng Sinh đang đến, liên minh mà Harry lập ra chậm rãi thể hiện mặt tốt của nó.

Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, cả trường học chỉ có hai học trò là Tom và Harry ở lại Hogwarts, ngay cả Myrtle cũng về gia đình Muggle của mình.

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng.

Tom ngồi ở một đầu dãy bàn được tạm thời xếp lại với nhau, trộm liếc nhìn Dumbledore đang ăn bánh ngọt gì đó, không tự chủ nhớ tới thứ mà hắn và Harry đang nghiên cứu – chế tạo một tấm bản đồ có thể hiện ra bất cứ người nào ở trong địa phận Hogwarts! Có tấm bản đồ như vậy sẽ giúp bọn hắn tránh gặp phải những người không nên gặp vào không đúng lúc.

Harry Potter?

Tom lơ đãng đút một miếng gà nướng vào miệng, vừa lẳng lặng liếc sang Harry đang không ngừng nhét thức ăn vào miệng, vừa nghĩ muốn chế tạo được một tấm bản đồ như vậy cần phải nghiên cứu những pháp thuật, bùa chú gì.

Có điều, sao Harry lại nghĩ đến chuyện chế tạo một tấm bản đồ như vậy?

Liên tưởng đến chuyện trước kia bị Harry theo dõi, thậm chí nó còn phát hiện ra cuốn sách hắn giấu trong khu sách cấm, Tom không khỏi hoài nghi có phải thằng nhóc đang ngẩng đầu nhìn Dumbledore cười ngốc kia từng có một tấm bản đồ như vậy.

Chuyện có liên quan đến Dumbledore đến bây giờ nó vẫn không chịu nói thẳng ra, chỉ nói nếu nói bây giờ sợ sẽ bị hắn dè bỉu.

Hắn từ từ tìm kiếm đáp án? Tom nhấc ly nước cam bên cạnh lên, nhẹ nhấp một ngụm, cảm nhận vị chua lan khắp miệng, rồi nhẹ nở nụ cười.

Vậy hắn sẽ tự tìm kiếm bí mật của lão ong mật Dumbledore! Đây chính là khiêu chiến! Trước kia hắn chỉ đơn thuần cho rằng lão già kia chỉ là một Gryffindor giả nhân giả nghĩa, nhưng bây giờ thì khác.

Dù sao mỗi lần gặp hắn, lão ong mật đều luôn tỏ rõ thái độ xa cách, xem thường, khác hẳn với cái vẻ công bằng vô tư trên lớp học.

Vốn tưởng Dumbledore có thái độ như vậy là vì biết hắn xuất thân từ cô nhi viện, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng Tom thoáng dâng lên cảm giác khó chịu.

Giống như Harry nói, có những bí mật phải tự mình tìm ra mới cảm thấy thú vị.

Nhất là tìm ra bí mật của Dumbledore!

Nuốt miếng thức ăn cuối cùng, Tom đứng dậy, lễ phép chào các giáo sư trên bàn ăn, sau đó liếc nhìn Dumbledore đang thích thú ngắm nhìn túi pháo Pháp thuật từ đống quà tặng không chút hữu dụng của Harry, xoay người rời khỏi Đại Sảnh Đường náo nhiệt, đi đến thư viện mượn những cuốn sách có thể tham khảo để chế tạo ra tấm bản đồ mà hắn đã nghĩ sẵn trong đầu, rồi lên Phòng Cần Thiết trên lầu tám mà hắn mới biết đến kể từ sau khi kết đồng minh với Harry.

Hắn chưa từng biết, Hogwarts có một căn phòng kỳ diệu như vậy..