Còn mười phút nữa là đến chín giờ tối, Phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin vốn náo nhiệt lúc này chỉ còn lại hai người...!Một là Tom đang cắm cúi tra cứu tài liệu để viết luận văn, người còn lại chính là Abraxas Malfoy đang ngồi bên cạnh vừa sửa móng tay vừa tủm tỉm cười.

"Ta nhớ là..." Tom vừa chấm bút lông chim vào bình mực, vừa lên tiếng nói chuyện với Abraxas, "...hôm nay anh có hẹn với cô nàng Ravenclaw xinh đẹp nào đó cơ mà, sao còn chưa đi?"

"Tom thân mến, tôi đột nhiên cảm thấy cậu hấp dẫn hơn cô nàng xinh đẹp kia nhiều." Abraxas nhàn nhã ngả người ra sau, bắt chéo chân phải lên chân trái, khẽ đung đưa, "Tom à, chưa bao giờ tôi thấy cậu đáng yêu như bây giờ." Nói xong, Abraxas liền ngửa đầu lên trần nhà, ngâm nga cảm thán.

"Thật là đáng yêu!"

Bàn tay Tom đang cầm bút lông chim đột ngột ngưng lại, làm trên giấy da dê xuất hiện một vết mực mờ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Abraxas, cảm thấy kích động muốn tranh cãi, "Abraxas, đừng dùng từ đó với ta.

Cảm ơn! Nếu không, người khác sẽ cho rằng học sinh Slytherin không biết dùng từ ngữ." Nếu y cứ tiếp tục, răng hắn sẽ bị mài mòn mất.

"Cậu muốn nói đến từ đáng yêu ấy hả?" Abraxas đặc biệt nhấn mạnh từ đáng yêu, bật cười lớn rồi dịch sát lại chỗ Tom, "Có điều không nói ra thì không để ý.

Hôm nay tôi đột nhiên nhận ra cậu thật sự rất đáng yêu đấy, Tom à..."

Tom nhìn ngón tay trắng nõn của Abraxas chậm rãi tiến lại cằm mình, hết sức đè nén sự kháng cự bản năng khi cảm nhận được ngón tay lạnh băng kia chạm vào da thịt mình.

"Làm khó dễ một học sinh năm nhất như vậy vốn không phải phong cách của cậu." Ngón tay của Abraxas lướt dọc cái cằm bóng nhẵn của Tom, rồi men theo làn da tái nhợt mà trượt xuống, dừng lại một chút nơi yết hầu hơi nhô lên, sau đó mới thu tay lại, "Thằng nhóc Harry Potter thật sự rất thú vị.

Dù cậu muốn chơi đùa, cũng hà cớ gì một lần chơi đã làm hỏng như vậy?"

"Người chơi đùa là ta, không phải anh." Tom lui về sau một chút, "Cho nên chơi đùa thế nào là do ta quyết định."

"Được thôi." Abraxas không chút tao nhã nhún vai, thậm chí còn bày ra dáng vẻ vô lại, "Tôi chỉ muốn nhào vô giúp vui mà thôi.

Tom, cậu không nhỏ mọn đến mức không cho ta chơi cùng đấy chứ?"

"Nếu anh muốn chơi..." Tom cân nhắc câu chữ, thậm chí không chút suy nghĩ đến việc tại sao vừa nghe Abraxas nói có hứng thú với Harry, hắn liền theo bản năng muốn loại bỏ suy nghĩ đó của y, "Tặng luôn cho anh cũng được.

Dù sao, trong lâu đài này ta có rất nhiều đồ chơi, ta tìm một người khác là được."

"Không không không, tôi không có ý định đoạt đồ chơi của người khác." Abraxas lắc đầu, ngón tay nhẹ vuốt mái tóc của mình, "Với sự quyến rũ của mình, tôi đâu cần cậu nhường một thằng nhóc năm nhất cho cơ chứ.

Nói thật, tôi vẫn thích..." Ngón tay y vạch một chữ S trong không khí, "...nữ sinh, cho nên, cậu cứ giữ lại thằng nhóc Harry Potter đó đi! Hà hà.

Tom thân mến, ngủ ngon.

Tôi đi hẹn hò với tình nhân ngọt ngào bé bỏng đây.

Đến muộn nửa tiếng là phải nhức đầu giải thích rồi."

Sau khi Abraxas rời đi, Tom cười lạnh một tiếng, rút đũa phép cúi đầu khiến vết mực trên tấm giấy da dê biến mất.

Ngay khi hắn tiếp tục vừa viết luận văn, vừa đợi Harry trở lại, liền nghe thấy tiếng chào hỏi của Abraxas vang lên ngay trước cửa Phòng Sinh Hoạt Chung.

Hắn ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy hai dáng người nhỏ gầy tương tự nhau, mà một trong hai là thằng nhóc tóc đen đi vào Phòng Sinh Hoạt Chung.

Hừ, đầy mùi thuốc tẩy rửa! Tom nhíu mày, cũng không tiếp tục làm viết luận văn của mình nữa.

"Alphard, ta thấy Dorea (bà nội Harry) đang ở ký túc xá chờ cho trò tham khảo luận văn Độc Dược đấy." Tom đứng lên nhìn chằm chằm cậu bé vội vàng bất an cúi đầu, "Đây chỉ lời nhắc nhở của Huynh trưởng đối với học sinh năm nhất mà thôi.

Đừng vì không hoàn thành luận văn mà khiến Slytherin bị trừ điểm, đặc biệt còn bị chính Chủ nhiệm của chúng ta trừ điểm."

"Vâng, anh Riddle.

Chúc anh ngủ ngon." Alphard kéo nhẹ tay áo Harry một cái ra ám hiệu rồi đi về phòng ký túc xá của mình.

"Tôi nghĩ tôi cũng cần về làm luận văn để mai nộp đây." Harry cười lui về sau một bước, "Nếu như tôi lại bị giáo sư nào đó cấm túc, sợ rằng một tháng tới tôi không có thời gian để nghỉ ngơi.

Tom này, hẳn anh không thể ngờ được Hogwarts lại có nhiều nhà vệ sinh như thế đâu!"

"Bữa tối cũng không cần ăn mà đi làm luận văn ngay sao?" Tom lờ đi câu nói cuối cùng của Harry, lấy bọc đồ ăn từ trong cặp sách trên ghế sofa ra, "Ta cố ý lấy bánh và nước bí đỏ, hy vọng cậu thích...!Dù có lẽ bây giờ chúng nguội hết rồi."

"Đương nhiên rồi!" Harry vốn đang lùi về sau lập tức đi tới trước, không chút phòng bị nhận lấy túi đồ ăn trong tay Tom, "Dù nóng hay lạnh tôi đều thích hết! A..." Nó cắn một miếng hết nửa cái bánh bí đỏ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tom, "Xin lỗi, hôm nay lúc dọn nhà vệ sinh tôi không nên mắng anh hẹp hòi, ngang ngược, lạnh lùng, tàn bạo lại ích kỷ..."

Vì để hàm răng của mình có thể sử dụng nhiều năm nữa, Tom dằn xúc động muốn mở miệng tranh cãi, giật giật khóe miệng nhìn Harry.

"Ồ, Huynh trưởng ta trong ấn tượng của cậu lại là một người hẹp hòi, ngang ngược, lạnh lùng, tàn bạo lại ích kỷ sao?" Hắn nhắc lại nguyên vẹn những từ Harry vừa nói, sau đó vươn tay giật lại nửa miếng bánh bí đỏ trên tay Harry, "Nếu đã xấu xa như vậy, ta cũng không nên để dành những thứ này cho cậu."

Tom vừa nói vừa dùng sức giật miếng bánh, nhưng Harry tuy nhỏ gầy sức lại không hề yếu, nửa miếng bánh bí đỏ hai người giật qua kéo lại chia thành hai nửa.

"Này...!Anh cũng đói sao?" Harry ngẩng đầu vô tội nhìn Tom, "Thật đáng thương! Đói đến mức ăn cả món bánh bí đỏ mình không thích nhất..." Nó nói xong, vẻ mặt như đang đấu tranh dữ lắm, "Được rồi, cho anh cả miếng bánh này.

Nhưng anh không giật của tôi nữa!"

Chuyện này hình như không phải trọng điểm câu chuyện?

Harry Potter chết tiết, nhãi con chết tiệt! Nhất định là nó cố ý! Chắc chắn là như vậy!

Tom không nói gì nhận lấy miếng nửa miếng bánh Harry tiếc rẻ đưa tới trước mặt hắn, cứng nhắc nói cảm ơn, sau đó mới nói ra nguyên nhân khiến hắn đuổi hết bạn bè vây xung quanh cùng đám học trò Slytherin đi.

"Potter, giáo sư Slughorn dường như rất có cảm tình với cậu.".