Trận đấu vừa mới bắt đầu nên Draco không có gì để làm, trái Snitch vàng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Tầm Thủ McGonnagal của Gryffindor cũng không có mục tiêu, chỉ đơn giản vòng quanh sân đấu và tránh đi trái Bludger để tìm trái Snitch vàng.

Draco khống chế cây chổi dừng lại ở trên không, tầm mắt không ngừng đảo quanh sân đấu để tìm trái Snitch nhưng có vẻ nó trốn đi chỗ nào rồi, Draco căn bản không thấy nó.

Tình hình trong sân lại lần nữa thay đổi, Gryffindor vừa nãy còn chiếm ưu thế bất ngờ bị dẫn trước 30 điểm, bởi vì Marcus dùng gậy đánh trái Bludger trúng phải thủ môn của Gryffindor.

Draco bụm mặt lại theo bản năng, cậu thậm chí còn thấy dưới mũi của thủ môn kia còn chảy ra máu, bị trái Bludger đánh trúng đau cực kì như sắp chết luôn đấy.

Thủ môn của Gryffindor choáng váng tới hoa mắt, hoàn toàn không bảo vệ được cột gôn, Slytherin một lần nữa ghi bàn.

Bỗng dưng, Draco di chuyển vì cậu thấy McGonnagal đang bay chậm thì đột ngột tăng tốc và lao thẳng xuống phía dưới, mà cách cô nàng không xa có một thứ vàng vàng đang bay nhảy.

Chổi của McGonnagal không biết là phiên bản gì nhưng khẳng định không phải là phiên bản mới nhất như Sao Chổi 180, Draco dần đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ của McGonnagal cũng không hề chậm, cô vươn tay và trái Snitch đã ở trước mắt cô nàng.

Draco cắn chặt răng, cưỡi chổi đâm mạnh vào McGonnagal, cô lập tức bị lệch khỏi quỹ đạo, xoay hai vòng trong không trung mới giữ vững được thăng bằng, nhưng trái Snitch vàng cũng biến mất ở trước mặt họ.

"Này, phạm luật!" Gryffindor ở trên khán đài gầm lên.

Có điều Draco chỉ nhếch mép không thèm để ý, cậu đã làm chuyện này trong bốn năm, làm sao lại bận tâm tới tiếng gầm của Gryffindor? Đến cả giáo sư Skeeter cũng không có bay qua cảnh cáo Draco, điều này làm cậu càng thêm đắc ý.

Nhưng rất nhanh, Draco vì sự đắc ý này mà phải trả giá, trái Bludger không ngừng chăm sóc cậu nhưng đều bị cậu né đi thành công.

Có điều cách làm này đã khơi lên sự bất mãn của Slytherin, biểu ngữ trên khán đài Slytherin đã thay đổi, trên đó viết "Gryffindor bại trận!".

Nhìn Draco lại né thêm một trái Bludger, lông mày của Tom nhíu lại càng sâu hơn, Ellis ở kế bên đã nhắm chặt mắt lại, đến cả nhìn cũng không dám nhìn một cái, phần chụp ảnh là do Walden gánh vác.

Tom không hiểu, cái môn thể thao nguy hiểm này rốt cuộc có sức hút tới cỡ nào có thể làm cho Draco không màng tới nguy hiểm để tham gia thi đấu Quidditch.

Giống như đọc hiểu được vẻ mặt của Tom, Abraxas quay đầu nhếch mép nói: "Từ bỏ đi Tom, kể cả Draco có ngã gãy tay đi nữa, thằng bé cũng sẽ không từ bỏ Quidditch đâu, huống chi thằng bé tuyệt đối không để chuyện gãy tay xảy ra đâu."

Phải, như lời của Abraxas, mỗi một trái Bludger đánh về phía Draco đều bị cậu né đi, hơn nữa cậu còn thành công phá đám McGonnagal chụp lấy trái Snitch vàng một lần nữa và đâm cô nàng bay ra ngoài, tuy McGonnagal vẫn nắm chặt cây chổi nhưng người đã bị treo trên không, căn bản không thể tiếp tục đuổi theo trái Snitch.

Draco tận dụng cơ hội này đuổi theo, trái Snitch không ngừng bay nhảy giữa không trung, cậu nghiến răng đá mạnh vào cây Sao Chổi 180 của mình, nếu đây là cây Nimbus 2001 của cậu, trái Snitch đã sớm rơi vào lòng bàn tay rồi.

Trái Snitch bỗng nhảy xuống phía dưới, Draco theo sau cũng vội lao xuống, lúc sắp nhào xuống mặt đất, Draco nhanh chóng đưa tay ra, cậu ngăn việc bổ nhào xuống bằng cách giữ thật chặt cây chổi để duy trì cân bằng.

Nhưng tiếc là cây chổi này không phải cây Nimbus 2001 mà cậu quen dùng, Draco trực tiếp văng ra khỏi cây chổi, lăn trên mặt cỏ vài vòng mới dừng lại.

"Ôi......!Merlin, Draco!"

"Trò ấy không có việc gì chứ? Nhìn qua đau lắm đấy."

"Này, mau lên Draco, trò còn phải đi bắt trái Snitch nữa đấy!"

Toàn bộ học sinh trên khán đài Slytherin đều đứng dậy và hét lớn với Draco, nhưng ngay sau đó, tiếng hét của họ biến thành tiếng ăn mừng và tiếng huýt sáo, Draco nằm ở trên cỏ giơ tay trái lên, trong tay là trái Snitch đang không ngừng giãy giụa để thoát ra ngoài.

"Cậu ấy làm được rồi, cậu ấy bắt được trái Snitch trước McGonnagal! Mau nhìn đi, Walden." Ellis kích động dùng tay túm lấy cổ áo của Walden, suýt nữa xé rách luôn áo chùng của Walden.

Trận đấu kết thúc khi tiếng còi vang lên, tuy Gryffindor vẫn còn phẫn nộ vì Draco đã phạm luật, do cậu đâm vào McGonnagal nên mới cướp được trái Snitch vàng, nhưng sự phàn nàn đó hoàn toàn là vô nghĩa.

Slytherin giành chiến thắng trong trận đấu, lấy tỉ số 210-120 giành được thắng lợi trong trận Quidditch.

Những thứ đó Draco không có nghe thấy vì cậu đã bị Tom mạnh bạo kéo lên và sau đó bị Ellis và Walden theo sau ôm chặt lấy, cậu thậm chí còn hoài nghi liệu xương mình có bị họ ôm nát rồi không chứ cậu đau sắp chết rồi.

Xung quanh đều là tiếng reo hò của học sinh Slytherin, Draco vừa thoát khỏi cái ôm của Ellis với Walden thì lại bị đồng đội Quidditch ôm lấy, mùi mồ hôi trên người họ xông vào mũi Draco nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu được vì thắng được trận đấu.

"Ôi, con yêu."

Chờ khi tất cả mọi người đều buông Draco ra, cậu được phu nhân Malfoy chạy xuống từ khán đài ôm lấy, sau đó để bà cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, tới khi xác định là Draco không có bị thương chỗ nào thì bà mới khen: "Ôi con yêu, làm tốt lắm, con thắng được nữ sinh năm 3 kia."

Phu nhân Malfoy dĩ nhiên không nhớ tên của McGonnagal, nhưng điều đó cũng không ngăn được bà khen ngợi Draco, nếu không phải chổi bay trong tay Draco đã là phiên bản mới nhất, e là bà cũng sẽ thưởng cho Draco một cây chổi mới.

Phu nhân Malfoy không có ở trong Hogwarts lâu lắm, sau khi xem xong trận đấu không lâu, bà liền rời khỏi Hogwarts cùng với lão Malfoy.

Sau đó, phòng sinh hoạt chung của Slytherin mở một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ, Abraxas cùng bạn tốt Dexter Fortescue đem thức ăn từ trong phòng bếp ra, Marcus mời luôn cả bia bơ, thậm chí còn có cả Whiskey lửa, Delitha lấy ra kẹo do mẹ cô gửi cho.

Draco bị mọi người vây quanh, cậu ngồi trên ghế sô pha nghe Marcus không ngừng thổi phòng việc mình hất văng một Gryffindor ra khỏi cây chổi, rõ ràng là chuyện mà mọi người đều thấy khi nó diễn ra ở trên sân, nhưng không ai đi cản Marcus cả, dù sao hôm nay họ là người hùng của Slytherin.

Draco không có uống Whiskey lửa, nếu là hồi trước, cậu không ngại uống một chút đâu bởi không khí tốt thế này mà, nhưng từ khi ở cùng một phòng ngủ với Tom, cậu đều bắt mình giữ tỉnh táo trước mặt Tom, ít nhất là không say khướt tới mức nói mê nói sảng.

Nếu cậu lỡ để lộ ra sự việc xảy ra không thuộc về dòng thời gian này, cậu sợ là về sau sẽ càng thêm phiền phức.

Tiệc mừng kéo dài tới khuya, không một ai định tan tiệc cho tới khi giáo sư Slughorn đi vào phòng sinh hoạt chung, bắt bọn họ nhanh chóng đi ngủ mới ngăn được đám học sinh tiếp tục quẫy.

Ngày hôm sau, không khí của toàn Hogwarts đều không thích hợp, lửa giận của Gryffindor dành cho Slytherin đã chạm tới đỉnh điểm, bọn họ đều nhìn không vừa mắt từng người bên Slytherin, đặc biệt là sau khi họ thua trận Quidditch, từng người bên Slytherin đều ngẩng cao đầu và mang theo thái độ chế giễu càng khiến bọn họ giận dữ hơn nữa.

White là người chìm trong lửa giận nhiều nhất, hắn vốn đã không vừa mắt cái tên nhóc kiêu căng Draco, huống chi là sau khi cậu đánh bại Gryffindor.

Cho nên khi Draco bị một lời nguyền tấn công, cậu không hề suy nghĩ đáp trả White bằng Bùa Giải Giới, hơn nữa còn thuận lợi giữ đũa phép của đối phương trong tay mình.

"À, hóa ra là mày, mày tên gì thế hả, tên ngu đần của Gryffindor kia?" Đối với một thằng nhãi tấn công mình từ sau lưng và không có đũa phép, Draco không hề che giấu đi sự khinh miệt của mình.

Tom ở bên cạnh nhíu mày, đứng ở trước mặt Draco, nhìn một đám Gryffindor đối diện mà chất vấn: "Gryffindor mấy người chỉ biết tấn công người khác từ sau lưng thôi à?"

"Dĩ nhiên là không phải, Tom." McGonnagal tức giận trừng mắt với đàn em của mình mà giáo huấn hắn, "Trò làm cái gì thế hả, White? Sao trò có thể dùng lời nguyền với người khác ở sau lưng hả? Đã vậy còn là ở trên hành lang?"

Thái độ cùng giọng điệu làm Draco nghĩ tới tiểu thư Biết-tuốt của Gryffindor.

"Trò sẽ bị giáo sư cấm túc, White, tôi sẽ đi nói với giáo sư Dumbledore."

"Này, chị không thể, đàn chị McGonnagal, em là muốn dạy dỗ tên Malfoy này, nếu không phải cậu ta đâm vào chị......" Nhưng không chờ White nói xong, McGonnagal đã ngắt lời hắn, "Đủ rồi White, đó là ở trên sân đấu và được cho phép! Bây giờ hiện tại coi trò làm cái gì đi!"

Mắt của cô trợn trắng, túm lấy tay của White không để hắn chống cự, "Bây giờ, chúng ta đi tìm giáo sư Dumbledore." Đi được hai bước thì McGonnagal quay đầu lại, "À, dĩ nhiên là tốt nhất hai trò cũng nên đi cùng."

Hiển nhiên là hai người không đời nào bằng lòng đi gặp Dumbledore, nhưng rốt cuộc thì White đã tấn công Draco, cho nên cậu không thể không đi theo McGonnagal và White tới văn phòng của Dumbledore để kể lại tình hình, dĩ nhiên là lôi theo cả Tom.

Giáo sư Dumbledore và giáo sư McGonnagal giống nhau ở chỗ là công bằng ở một số thứ, khi ông hiểu được tình hình từ McGonnagal đã không ngần ngại trừ Gryffindor hai mươi điểm, hơn nữa buổi tối White còn phải đi theo giúp Pringle làm lao động trong ba ngày bởi vì tấn công bạn học ở hành lang.

Draco hài lòng, vừa trừ điểm còn phải đi lao động, đối với tên thiếu đòn như White thì hình phạt này rất tốt.

Nhưng Draco rất nhanh cười không nổi nữa vì Dumbledore bảo cậu ở lại một mình, bảo là bàn về bài tập của cậu.

Mẹ nó, môn Biến Hình của cậu toàn là O, còn có cái gì để nói hả?

Tom đặc biệt không chút tình nghĩa vứt cậu lại, trước khi đi còn tặng cậu cái vẻ mặt mang hàm ý bảo trọng.

Draco ngồi ở trước bàn làm việc của Dumbledore, trước mặt cậu còn có một cái ly không biết là đựng thứ nước thứ gì.

"À, đây là đồ uống mới nhất của Công Tước Mật, có lẽ trò sẽ thích." Dumbledore chớp mắt với Draco, sau đó lấy viên kẹo từ trên dĩa bỏ vào miệng, sau đó mặt của ông nhăn nhó lại, coi ra ăn trúng phải kẹo có vị kì lạ nào rồi.

"......!Không cần khách sáo, thưa giáo sư, em không có thích uống đồ ngọt." Draco đẩy cái ly về trước, kiên quyết từ chối ly nước Dumbledore đề nghị..