“Tất nhiên là tờ báo nhìn không đẹp rồi, nhưng mà nó có thể cho chúng ta biết một ít tin tức hữu ích.” Carlisle đặt báo xuống, ngồi đối diện Harry, “Thời tiết hôm nay rất tốt, cậu không thể ra ngoài. Con có biết cậu dưới ánh mặt trời sẽ khác đi không?”

“Hửm? Khác thế nào?.” Harry nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Carlisle

“Muốn biết?” Carlisle nhìn Harry, Harry gật đầu thật mạnh.

Carlisle cởi áo sơmi ra,đem làn da lộ ra ngoài không khí rồi mở lớn cửa sổ, khi ánh nắng chiếu trực tiếp lên làn da y, Harry kinh ngạc mở to hai mắt.

Cơ thể rắn chắc hữu lực thật hoàn mỹ của Carlisle, Harry chưa từng thấy qua thân thể nào đẹp như thế nhưng làn da tái nhợt kia lại chói lóa như kim cương. Harry bất tri bất giác chạy tới trước mặt Carlisle, vươn ngón tay nhỏ bé trắng nõn chạm vào da Carlisle.

Khóe miệng bởi vì uống sữa mà chưa lau nên còn dính chút trắng trắng.Carlisle nâng tay phải nhẹ nhàng lau khóe miệng Harry.

Harry thu tay mình về,nói thầm “Carlisle,cậu quyến rũ con!!” Sau đó trừng mắt mắt nhìn Carlisle,biểu đạt sự phẫn nộ của mình nhưng nhìn thấy làn da như kim cương của Carlisle, thật sự còn muốn kiểm tra.

“Thì ra con dễ bị quyến rũ như vậy a.” Carlisle chọc Harry, “Harry giận sao?Ngay cả cậu cũng không thèm kêu”

Harry không nói gì nhưng oán giận nhìn liếc qua Carlisle rồi quay đầu đi, phản kháng trong im lặng.

“Được rồi. Tùy con.” Carlisle cài nút áo xong rồi lấy tiền đưa cho Harry, “Con cầm số tiền này đi, nhớ mang điện thoại.Cậu ghi tên khách sạn cho con,con nhớ mang theo.Nếu lạc thì gọi cho cậu.” Carlisle nói xong liền đi lấy bút viết.

Lúc này Harry mới vui vẻ cười, Carlisle quả nhiên là quan tâm mình nhất.

Carlisle để tên vừa viết xong,tiền và điện thoại vào trong một cái ba lô nhỏ rồi giúp Harry đeo trên người, “Nhớ rõ, không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ.”

“Cậu Carlisle, con không phải con nít. Con có thể tự mình về.Con mới không cho cậu gọi.” Harry cầm lấy cái cặp Carlisle đã dọn xong đeo lên lưng,tức giận bỏ đi.

Carlisle cười cười, quả nhiên,đối với Harry thì phải từ từ mà đến.

Cậu đeo cái cặp mà Carlisle đã chuẩn bị lên lưng,Harry gọi một chiếc taxi.

“Phiền bác, quảng trường Grimmauld.” Harry bất an nói địa điểm cho bác lái xe, tim đập liên hồi,sợ bác lái xe sẽ nói là không có nơi này.

“Được.” Câu nói của bác lái xe làm Harry dấy lên một tia tin tưởng,dù sao bây giờ mình không có ma lực,không thể nhìn thấy Leaky Cauldron,vả lại trước khi chiến tranh dì dượng đã cất bước đi, nếu tìm được số 12 quảng trường Grimmauld thì nói không chừng sẽ có cách trở lại thế giới pháp thuật.

“Carlisle, không nghĩ sẽ thấy anh ở đây.”

Lúc này,trong phòng của Carlisle và Harry ở khách sạn,ngoại trừ Carlisle còn có một người nữa, xác thực là vampire.

Carlisle không đáp lại hắn, chuyển động cái ly, làm rượu đỏ bên trong quay tròn theo chiều kim đồng hồ rồi nghe.

Người nọ nhìn hành động của Carlisle,uống ly rượu đỏ rồi nói, “Carlisle,tôi đã gặp cậu bé kia.Anh xác định đó là bầu bạn của anh?”

Carlisle dừng chuyển động lại một chút rồi nhìn người đó, kêu một tiếng nhẹ nhàng còn mang theo tia khẩn cầu, “Marcus.” Rồi đợi hắn nói tiếp.

“Được rồi.Em đi đây.Nhớ nhanh lên thay đổi cậu ta.”Marcus nói xong,đội nón của mình vào còn kéo xuống dưới,rồi xoay người đi.

Lúc hắn mới bước một bước thì Carlisle đã cầm tay hắn lại, thanh âm mang theo tia khẩn cầu vang lên lần nữa, “Marcus.”

Marcus không xoay lại nhưng cũng không bước đi, “Chuyện gì nữa.Đừng nói cho tôi biết là anh muốn.”

Carlisle cúi đầu, tay nắm chặt cổ tay của Marcus, thanh âm trầm thấp lần thứ hai mang theo khẩn cầu, “Đừng nói cho Aro.”Carlisle dừng lại một chút, “Tôi sẽ nhanh thôi.”

Marcus gật đầu nhẹ,kéo tay Carlisle ra, “Tôi sẽ cân nhắc trước khi nói.” Rồi rời phòng đi.

Carlisle ủ rũ ngồi trên ghế, tay phải xoa trái tim đã hơn ba trăm năm chưa từng đập qua, nhẹ nhàng gọi, “Harry.”

“Tới quản trường Grimmauld rồi, quý khách.”

Tiếng của bác lái xe làm suy nghĩ của Harry quay về, “Ưm,được rồi.”

Sau khi xuống xe,Harry đi tới dãy nhà, số 1 quảng trường Grimmauld. Tim Harry đột nhiên nhảy lên kịch liệt dường như còn muốn chui ra khỏi miệng.

Harry sốt ruột đi về phía trước, số 2, số 3,..., số 11.Harry dừng lại, cậu thấy căn nhà thứ 12 nhưng cậu không xác định đó có phải là số 12 hay không. Hít sâu vài lần,Harry đi tiếp.

Khi Harry nhìn thấy cái bảng số 12, dường như cậu hít thở không thông, khóe mắt cậu đo đo, im lặng thật lâu,cậu cố gắng lấy dũng khí mở cửa.Harry chờ mong người mở cửa cho dù đó có là Kreacher già nhặn xấu đi chăng nữa.

“Cốc cốc cốc” Cuối cùng Harry cũng gõ lên cách cửa.

Trong nhà truyền đến bước chân bịch bịch,tim của Harry càng đập nhanh hơn.

Cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi thanh lịch xuất hiện,Harry nhìn mái tóc màu đen trước kia,rồi đến đôi môi xinh đẹp và cặp mắt màu xám đậm. Harry không thể kìm lòng mà kêu một tiếng, “Sirius.”

“A? Cậu quen tôi?”Người đó kinh ngạc nhìn Harry, không thể tin cậu bé mới gặp lần đầu tiên đã kêu tên mình

Nghe thấy thanh âm trẻ tuổi, Harry mới phát hiện bề ngoài người này dường như giống với Sirius nhưng lại trẻ hơn Sirius nhiều, vả lại, rất rõ ràng, họ không phải cùng một người,Sirius sẽ không kín đáo,lạnh lùng như vậy.

“Xin lỗi, tôi chỉ thấy anh rất giống một người bạn của tôi nên nhận lầm.”

Mắt Sirius lóe ra một tia mê mang, “Vậy thì cậu tới đây làm gì?”

Harry bừng tỉnh đại ngộ,thì ra người cùng tên với Sirius thế nhưng lại ở số 12 quảng trường Grimmauld, “Xin lỗi,tôi đến tìm bạn. Nhưng chắc là tôi đã nhớ lầm địa chỉ.” Harry đỏ mặt. Không phải xấu hổ, mà là kích động.Khuôn mặt của hắn có bảy phần giống như Sirius.Merlin,sao lại khéo vậy chứ.

Sirius cười thờ ơ, đối với cậu bé nhỏ hơn mình một cái đầu xấu hổ có điểm đáng yêu này có chút hiểu ý, “Cậu tìm một người bạn tên là Sirius ở số 12 quảng trường Grimmauld?.”

Harry cúi đầu do dự không biết nói sao,ha tay nhỏ bé nắm chặt túi đeo vai, nhưng hai mắt hướng vào trong phòng, rất muốn vào xem “Ưm, xin lỗi.”

“A.” Sirius đè đầu Harry làm đầu của cậu càng thấp hơn, “Vào đi, trong nhà chỉ có mình tôi.”

“Ân, được.” Harry ngẩng đầu nhìn hắn cảm kích, “Cám ơn anh.”

“Đừng khách khí, vào đi.” Sirius nhường đường cho cậu vào nhưng hắn không vạch trần Harry.

Harry đi vào,lòng đầy thất vọng, hiển nhiên nơi này nhà của phù thủy hắc ám của Sirius tuy ở đây cũng có một Sirius.

Đi vào phòng khách,Sirius ấn vai Harry cho cậu ngồi trên sô pha,còn mình thì đi vào phòng bếp.”Ngồi đi,tôi rót cho cậu tách trà.”

“A, cám ơn anh.” Một lát sau, Harry cầm tách trà trong tay.

“Sao? Vừa lòng với chỗ này không?”Sirius nâng tách trà lên,nghiêng người tựa vào sô pha nhìn Harry phía đối diện.

“Ân, được lắm. Nhà anh rất đẹp.” Harry có chút ngượng ngùng khi bị hắn nhìn chăm chú nhưng trong lòng vẫn muốn nhìn khuôn mặt có bảy phần giống Sirius kia, nó làm cậu thấy an tâm. Tuy nhà Cullen rất ấm áp nhưng không thể thay thế được cảm giác an toàn mà cha đỡ đầu Sirius đã cho cậu, Harry một mực tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Tiên sinh,chúng ta có thể làm bạn không?Nếu anh không chê tôi.” Harry cúi đầu, hai tay nắm chắt, hai chân cũng không an phận mà lộn xộn trên mặt đất.

“Đương nhiên.Tôi tên Sirius Black.” Sirius vương cái tay không kia ra.

Harry lập tức vươn cái tay rãnh rỗi nắm lấy tay Sirius, “Harry, Harry Potter, ừm, Cullen.” Harry vẫn do dự nói ra họ Cullen này dù sao ở đây cũng không có Harry Potter.

“Nga, Cullen,đúng là một dòng họ đặc biệt.”Sirius thu tay mình lại, hiển nhiên, hắn nhìn ra cảm tình tốt của Harry với hắn, thậm chí còn có một tia ỷ lại, tại sao, chẳng lẽ bởi vì tên của mình.Sirius tự hỏi, hiển nhiên, hắn cũng sinh ra hứng thú khác với Harry.

“Ân,tôi có thể gọi anh là Sirius không? Đương nhiên,nếu anh không ngại thì cứ gọi tôi là Harry.” Harry thấy khuôn mặt có chút lười nhác của Sirius kia, lúc Sirius trẻ cũng như vậy sao?

“Đương nhiên là có thể, Harry.Cậu nhớ lại gì sao?” Thấy Harry ngẩn người với hắn, thực rõ ràng là cậu đang nghĩ tới người cùng tên với hắn.

“Nga, không. Không có.” Harry có chút kích động, cậu không muốn để lại ấn tượng không tốt đối với vị Sirius tiên sinh này, “Tôi chỉ là đang lo một chuyện.”

Sirius hiển nhiên không nhận đáp án của cậu, cúi đầu thấp rồi giọng nói có chút trầm thấp: “Cậu có chuyện để suy nghĩ thì tôi sẽ không quấy rầy cậu.Vậy cậu có cần tôi tiễn cậu đi không?”

“Á. Không có. Tôi không có nghĩ gì cả. Nga, không.” Harry nhìn Sirius rồi im lặng, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.” A không,mình lại làm loạn hết cả lên. Harry tức giận gãi gãi đầu, không thể, không thể cứ rời đi như vậy, sẽ mất liên hệ mất,sau đó cậu lấy cái cặp trên người mình.