“Trưởng lão Marcus. Ngài.” Thân là quản gia vampire, ông là một phần tử của Volturi, vẻ mặt ông có chút khó xử, “Ngài đang ở trong phòng ngủ với một cậu bé.”

“Nga, được rồi. Thật sự là làm kẻ khác hâm mộ.” Marcus miệng nói hâm mộ, nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình hâm mộ gì cả, hắn châm chọc,có một thức ăn, “Như vậy,mai ta đến. Nói cho hắn.” Dứt lời, Marcus phất áo choàng rời đi. Hắn không thể chịu nỗi âm thanh mà Aro tạo nên, Carlisle đã ném hắn đi.Carlisle chết tiệt!

“Van anh. Đừng.” Joey la lên sợ hãi khi ngón tay của Aro đã bỏ ra và muốn tiến vào.

“Hư. Bảo bối. Tin tưởng ta.” Tiếng nói tình dục đủ để mê đảo chúng sinh, Aro kiên định dùng sức, tiến nhập vào Joey.

Trong phòng ngủ xuân sắc phơi phới, Aro vẫn ngưi không được mùi của Joey như trước, điều này làm cho hắn phát tiết cảm thụ của chính mình, chết tiệt, thân thể tuổi trẻ này thế nhưng đẹp như thế.

Aro thoải mái rên rỉ một chút, “Joey, bảo bối của ta. Chúng ta đến điểm kích thích.”

“A. Không, ” Joey trong dục vọng, cố gắng khắc chế, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng,làm Aro càng dùng sức hơn.

“Nga, chết tiệt nhỏ tiếng.” Aro cúi đầu, lộ ra răng nanh mà hắn đã chủ mưa, không chút lưu tình cắn cổ Joey.

“A! Không!” Joey bắt đầu kịch liệt run rẩy, Aro vận động nhanh,máu và thân thể mỹ vị.Dục vọng uống và thân thể đồng thời đều được thỏa mãn, phóng ra chính mình.

Chậm rãi đem độc mà mình giữ lại lâu ngày rót vào Joey, Aro không buông ra nam hài sớm đã đắm chìm vào trong thống khổ kịch liệt..

Nắm tay nam hài, Aro tinh tường nghe thấy trong tiếng lòng của nam hài có một cái tên, Sirius.

“Quản gia. Đi chuẩn bị đồ ăn mới. Hoan nghênh người mới sinh của chúng ta.” Aro nói cho quản gia qua điện thoại.

Quản gia gần năm mươi hơi sửng sốt, lập tức khôi phục thái độ chuyên nghiệp, “Vâng, thưa ngoài.” Tắt điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười chua sót. Ai!

“Hoan nghênh em, Joey thân ái của ta.” Aro lộ ra nụ cười hắn thường mang trên mặt,hắn thưởng thức này nam hài, bởi vì cậu ta thế nhưng sau đó liền hiện ra thiên phú. Là ẩn tàng sao? Aro chờ mong năng lực này, cậu ta thuộc về gia tộc Volturi.

Joey mở mắt, màu lam trong suốt biến thành màu đỏ thị huyết, yết hầu ngứa ngáy làm cậu khó chịu nuốt nước miếng.Cậu thấy cặp mắt xâm phạm cậu hôm qua thế nhưng biến thành màu đỏ, cậu đã quên màu trước đó của ánh mắt kia, nhưng cậu tin cậu cả đời sẽ nhớ rõ ánh mắt đó.Đỏ như máu.

“Nga.Joey.Em thật sự là rất đẹp.” Aro đứng đối diện nhìn Joey, hắn vì người mới sinh tuổi trẻ này mà kiêu ngạo, cậu ta thế nhưng không biểu hiện ra khát vọng với máu, “Thích ứng với thân thể mới chưa?” Aro lắc lắc cái chuông trong tay.

Phía sau có một người đi theo quản gia, ánh mắt người nọ lộ ra quang mang sợ hãi.Dưới ý bả của quản gia, hai tay bỏ xuống qua chỗ Joey ở trên giường, đưa cái cổ sạch sẽ ra, sau đó cúi đầu.

Hương vị máu nồng đậm theo đường hô hấp truyền đến dạ dày cơ khát, Joey theo bản năng cúi đầu,cắn cái cổ trắng nõn kia.

Tiếng nuốt ừng ực trong tai Aro thật là tốt. Một người tuổi còn trẻ, tốt đẹp, mà lại biểu hiện ra thiên phú chính trong Volturi làm hắn sinh cơ bừng bừng. Nga, đây chẳng lẽ là niềm vui của cha? (Ellie: thật không thế?!) Aro oán thầm một chút.

Theo bản năng nuốt sau đó khó có thể chịu được mà nôn khan, đó là máu của nam hài nô lê kia, người mới sinh cơ khát không thể nắm tự chủ trong tay, mất đi sinh mệnh.Ánh mắt tuyệt vọng của cậu mở to ra.

“Không.” Joey thả nam hài muốn mất đi toàn bộ máu ra, trốn về sau, Aro mất đi toàn bộ hơi thở của Joey, trừ phi hắn dùng ánh mắt nhìn cậu, nếu không hắn không – cảm giác được sự tồn tại của Joey.

Khóe miệng Aro cho một độ cung lớn hơn, “Nga.Joey thân ái, ta nghĩ em đã biết được thân phận mới của em.” Giọng nói cao nhã sao lại chói tai như thế.

“Không! Đây không phải sự thật.”Joey che lỗ tai, gắt gao vùi đầu vào đầu gối, không để ý tới nam hài đã chết đi và tiếng kêu của Aro.Cậu hoàn toàn đắm chìm trong không gian của bản thân.

“Nga, thật sự là một năng lực cường đại. Thế nhưng có thể ngăn cách hơi thở.” Aro bước qua, kéo Joey vào trong lòngg, “Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu.”

Máu phục tùng máu. Aro ôm người này, vô luận Joey trẻ tuổi, cường đại thế nào,cũng không có sức mạnh phản kháng. Tiếng khóc nức nở, nhưng không có một giọt nước mắt chảy ra, cậu nắm chặt áo Aro. Cậu nhớ Sirius. Cậu cần hắn.

“Joey thân ái của ta. Quên bạn trai kia của em đi. Chẳng lẽ em muốn ăn hắn?” Tiếng Aro mang theo ý cười, nhưng cũng có thản nhiên uy hiếp, “Nhận thân phận mới của em đi. Joey. Em chỉ có thể thuộc về Volturi.”

oOo

Marcus nhớ lại, hắn nhìn Carlisle, “Được rồi,chuyện trên cơ bản chính là như vậy.”

“Sao Aro không mang cậu ta về Volturi?” Carlisle khó hiểu.

“Bởi vì,cậu ta cự tuyệt hút máu người. Mà Aro quả thật thích đứa nhỏ này, cho nên dung túng cậu ta. Nhưng mà cậu ta phải đợi cho màu mắt biến hóa, mới có thể trở về.” Marcus nhún vai.

“Anh xác định sẽ không mang phiền toái đến gia tộc tôi?!” Carlisle nghi ngờ Marcud khinh thường.

“Đương nhiên.Năng lực giám bảo của Aro,anh còn không rõ ràng sao không?” Marcus nhìn Carlisle khẩn trương, trong lòng không quá thoải mái, “Joey có thể ngăn cách tất cả xung quanh, trừ phi cậu ta muốn, nếu không không có vấn đề.”

“Tôi nghĩ tôi cần trở về thương lượng với tụi nhóc một chút. Mới có thể quyết định.” Carlsile không xác định trả lời Marcus, theo bản năng y không muốn nam hài đó lưu lại, nhưng nam hài kia kiền trì đồ chạy, y quả thật phi thường đồng ý.

“Đương nhiên.” Marcus đáp lại.

Lúc Carlisle về, Esme cũng đã trở về, cô dường như vô cùng thích Joey, đó là một nam hài đáng yêu nhu thuận, còn mang theo điểm kiêu ngạo. Esme thực thích cậu.

“Edward,đưa Harry đến đây.Cha nghĩ chúng ta cần sự đồng ý của em ấy.”Carlisle thấy Joey ở chung vớ bọn nhỏ rất tốt liền quyết tâm. Nhưng y không xác định Harry có thích hay không.

Harry chậm rãi theo Edward xuống,mắt cậu liền nhìn thấy nam hài đứng cạnh Carlisle đầu tiên, y nói giỡn với nam hài đó, trong lòng có chút khổ sở,mình không thích cậu ta!

Carlisle thấy Harry đi tới, giữ chặt tay Harry, “Khỏe không?”

Harry gật gật đầu,cho Carlisle kéo tay mình.

“Chính là cậu ta?” Marcus chưa nói hết, đã bị Carlisle đánh gảy.

“Marcus,đừng nói lung tung.” Carlisle trừng hắn.

Hiển nhiên Harry hiểu lầm ý của Carlisle, cậu cho rằng có quan hệ với nam hài không quen kia.

Marcus cau mày, quả nhiên không có nói nữa, “Vậy giao Joey cho anh.Carlisle.” Tâm tình khó chịu, làm hắn quyết định tạo phiền toái cho Carlisle.

Carlisle hỏi Harry nên Marcus không thể thực hiện được, “Được rồi, Harry, quen bạn mới đi.Joey Volturi.”

“Xin chào, Harry.Tớ biệt cậu, vừa rồi Carlisle đã nói cho tớ. Tớ là Joey.” Joey cười với Harry.

Harry nhìn ánh mắt màu đỏ của Joey có chút không vui, “Ân, xin chào.” Sau đó cậu quay lại nhìn Carlisle tìm kiếm giải đáp của anh.

“Joey là vampire mới sinh. Cậu ấy giống với chúng ta, cho nên phải ở nhà của chúng ta trải qua tân sinh kì.Cậu ấy sẽ không thương tổn em. Harry.” Carlisle ôn hòa giải thích với Harry.

Joey nhìn Carlsile rồi nhìn Harry, ở trong lòng nói với Edward, Edward, Carlisle thích Harry?

Edward cười cười,gật đầu với cậu.

Nga, Harry thật đúng là một tiểu ngu ngốc. Xem ra tôi phải giúp Carlisle rồi. Harry rõ ràng là hiểu lầm tôi với Carlisle. Hắc hắc. Joey trong lòng nói với Edward.

Harry ủy khuất liếc mắt nhìn Carlisle, gật gật đầu, sau đó kéo tay Carlisle không buông ra.

Carlisle bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên đoán trúng.

Marcus liếc mọi người một cái, “Joey,đừng có làm chuyện gì phiền toái.”Sau khic ó được cam đoan của Joey, hắn nhìn về phía Carlisle, cuối cùng là không nói gì thêm,ly khai.Carlisle nhìn hắn, cũng không có đuổi theo.

Ngày đó trở thành vampire nên rõ ràng, dài đến nỗi không thấy sinh mệnh cuối cùng, cô tịch là khó tránh khỏi, bạn đời, sao dễ dàng tìm được chứ.

Alice chạy đến trước mặt Carlisle, “Có lẽ, chúng ta có thể mở một bữa tiệc săn bắn buổi tối?” Nó kéo tay kia của Carlisle, “Nga, chúng ta chỉ là vì chúc mừng đồng bọn mới.”

Carlisle gật gật đầu, “Được rồi.” Sau đó y cúi đầu nhìn về phía Harry, “Ta nghĩ ngươi mệt mỏi?”

Harry ngẩng đầu nhìn Carlisle, cậu muốn nói cậu không phiền, nhưng là, cậu vẫn gật đầu, sau đó lại cúi đầu.

“Đi thôi, chúng ta đi lên.Ta nghĩ ngươi phải ngủ.” Carlisle kéo Harry,dẫn cậu lên lầu. Harry ở trong phòng rõ ràng nghe được tiếng cười của Edward, cậu ta dường như cũng thích Joey.Chưa thấy cậu ta cười vậy với mình qua.

“Hắc. Harry.Ngủ đi nào.” Carlisle thay Harry đắp chăn, sau đó ngồi ở bên giường, nắm tay Harry, có lẽ phải nói là Harry nắm tay Carlisle.

Harry lắc đầu, có chút ủy khuất, “Carlisle.” Cậu thấp giọng kêu, thanh âm nho nhỏ giống như là tiếng nức nở của mèo con.

“Sao vậy?” Carlisle ôn nhu xoa mặt Harry, “Ngủ đi. Ta ở đây với ngươi.”

Có nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Carlisle, Harry chậm rãi nhắm hai mắt lại,cậu thật sự có chút mệt. Thật lâu lúc sau, Carlsile chậm rãi rút tay từ tay nắm của Harry ra, y chậm rãi bỏ hai tay nhỏ bé của Harry vào trong chăn. Ngồi ở bên giường nhìn Harry.

“Carlisle.” Joey nhỏ giọng kêu y, “Chúng ta phải ra ngoài săn bắn nga. Cùng đi thôi.Harry lát nữa sẽ tỉnh đó.” Cậu nháy mắt với Carlisle, “Nếu anh không ra,tôi sẽ rước phiền toái cho anh đó.”

“Được rồi.” Carlisle phất tay với cậu, sau đó liếc mắt nhìn Harry, lén lút đi ra ngoài.