Carlisle cảm thấy tim mình đột nhiên co rúm lại, cho dù trái tim y đã ba trăm năm rồi chưa đập qua nhưng y tin vừa rồi nghe thấy cái tên ấy,tim y quả thật co rúm lại.

Carlisle do dự, y không biết cái tên này đôi với Harry là gì, có ý nghĩa gì nhưng y muốn biết. Chỉ là một cái tên mà đã đủ để làm cho cậu lúc ngủ mỉm cười vui vẻ, người này quan trọng đến thế nào,Carlisle muốn biết. Carlisle không thể nói rõ được cái loại ghen tuông này có bao nhiêu khó chịu, y biết mình sẽ trở nên hung dữ vì cái tên từ trong miệng Harry phát ra. Hơn nữa theo bản năng của y cho rằng người này tuyệt đối là người mà Harry đã quen được ở London.

“Tôi đây.” Carlisle nhẹ giọng đáp lại, y muốn biết Harry sẽ nói gì, y thừa nhận hành vi này của mình có chút không hay nhưng y vẫn làm như thế, y không muốn bị một cái tên chết tiệt nhiễu loạn mình.

“Sirius.” Harry đáp lại y.Carlisle cúi đầu nhìn cậu, chính xác hơn mà nói thì chính là theo dõi cậu, theo dõi cậu thật gần, y thậm chí còn có thể ngửi được hơi thở ngọt ngào từ hai cánh môi hé mở của cậu.

“Đúng vậy, tôi ở đây.” Carlisle tiếp tục dẫn dụ Harry nói câu kế tiếp.

“Con yêu cha.” Harry nói tiếp rồi trở mình một cái, nghiêng người với Carlisle mà ngủ.

Carlisle nắm chặt tay, không ai biết sức mạnh kia tột cùng có thể hủy diệt thứ gì nhưng ta khẳng định sẽ không có ai muốn tiếp một quyền kia đâu.

Carlisle kìm nén xúc động của mình, y nhìn thoáng qua Harry rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Sau khi Carlisle nhảy ra, một thân ảnh khác cũng đuổi theo y, chạy như bay.

Alice nắm tay Jasper, “Carlisle sao vậy?Sao mà Edward cũng đi thế?”

Jasper nhíu chặt lông mi “Carlisle tức giận.Hoặc nói là phẫn nộ.” Rồi cậu nhìn về phía Esme, “Có lẽ Edward đã nghe được suy nghĩ của Carlisle nên đã đuổi theo.”

Esme thở dài, quả là Carlisle đã nhận định Harry, thế nhưng chỉ bởi vì câu nói của harry mà đã phẫn nộ rồi. Phải biết rằng cô đã quen Carlisle hơn một trăm năm nay còn chưa thấy y tức giận nhiều,đừng nói là phẫn nộ.

“Sirius mà Harry nói là aii?”Emmett hỏi còn lầm bầm lầu bầu.

“A,tôi nghĩ là tôi biết đấy.” Mắt Alice sáng rực, “Nhất định là tình địch của Carlisle.”

“Điều đó không có khả năng, ” Rosalie đã lâu chưa phát biểu mà giờ lại nói, “Lúc Harry đi London thì Carlisle cũng ở bên mà,làm sao mà yêu người khác được.Vả lại,Carlisle còn không biết nữa.”

Esme thở dài, “Được rồi. Đừng đoán.Tự chủ của Carlisle tốt lắm.Anh ấy sẽ điều chỉnh tốt nhanh thôi.”

“Carlisle!” Edward gọi y.

Carlsile dừng lại, đánh một kích hung hãn vào đại thụ, đại thụ phanh một tiếng rồi ngã xuống.

“Ha.Carlisle cha động tĩnh quá.”

“Xin lỗi. Edward.” Carlisle dựa vào cái cây rồi ngồi xuống,phẫn nộ vừa mới phát tiết xong cũng dần tiên tán.

“Carlsile, lần đầu con thấy cha tức giận đó.” Edward ngồi kế y chọc ghẹo.

“Xin lỗi.Cha nghĩ là cha đã dọa đến mọi người.Thật xin lỗi.” Carlisle uễ oãi nói, giọng nói có chút khàn,không giống như y bình thường ôn hòa.”Harry,em ấy ảnh hưởng cha quá.” Carlsile nắm chặt tay lại, toàn bộ căng thẳng và bất an đều giấu dưới đồng tử màu vàng kia, không thể phát hiện.

“Carlisle, con nghĩ con nghe được suy nghĩ của Harry.” Edward nói thử, anh không xác định chuyện này sẽ giúp đỡ Carlisle hay tăng phẫn nộ trong lòng y đây, “Sirius.Cái tên này đã xuất hiện trong lòng cậu ấy nhiều rồi.Con nghĩ cái tên này rất quan trọng với cậu ấy.”Edward rõ ràng cảm thấy được hô hấp của Carlisle đang bắt đầu bất ổn khi cái tên Sirius này xuất hiện..

“Nhưng mà con cho rằng, yêu mà Harry nói không phải là loại yêu của tình nhân.” Edward giải thích,anh đã từ tâm lý của Harry mà cảm nhận được nhưng cái loại yêu xen lẫn tín nhiệm này cảm giác rất nhỏ bé,anh cũng không biết nên diễn đạt ra sao nữa. Vì thế, anh có chút bất an, anh nhắn hai hàng lông mày lại, cúi đầu,ngoại trừ đôi mắt thì tất cả các cảm quan khác đều đi đến Carlisle.

“Con có thể cảm giác được vui sướng trong lòng cậu ấy,nhưng đó chỉ là ấm áp,thân tình còn có tình bạn chân thực.” Edward ngẩn đầu nhìn Carlisle, nhìn y chân thành, “Con nghĩ cha sẽ nguyện ý tin con, Carlisle.”

Carlisle đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phương xa, “Edwatrd, đứa con của cha,cha đương nhiên là nguyện ý tin tưởng con.” Y tạm dừng một chút, sau đó kiên định nói: “Vampire làm sao có thể dễ dàng buông tha cho bạn đời mà mình đã nhận định.”

“Carlisle.” Edward nhìn y, có chút kinh ngạc, có chút mê hoặc.

“Trước đó là cha sai,cha cho rằng cha đã nhận định em ấy thì em ấy nhất định phải là của cha.Cha quá độc đoán. Không ai nói cha nhận định em ấy thì em ấy nhất định phải thuộc về cha.” Carlisle cười tự giễu, “Cha còn muốn cố gắng tranh thủ. Edward,con có muốn đứng ở bên cha hay không?”

Edward nén giận trừng mắt nhìn Carlisle, “Con luôn nghĩ Carlisle là một tiên sinh phong khinh vận đạm.Không nghĩa tới y cũng hám lợi đen lòng đến vậy.”

Carlisle vẫn ôn hòa như trước, làm cho người ta cảm thấy dạt dào ấm áp, Edward vì thề mà vui vẻ.

“Cha đói.Con muốn đi cùng không?” Carlisle mời Edward đi săn bắn.Y nghiêng thân mình nghe thanh âm của động vật trong rừng..

“Đương nhiên.”

Hai thân ảnh thoăn thoắt nháy mắt một cái thì đã biến mất sau lùm cây.

Hôm sau,ánh nắng chiếu vào khe hở sương mù trong rừng, vệt nắng loang lổ trên mặt đất, để lại một mạt ánh sáng.

Nắng sớm mờ mờ làm cho Harry đang ngủ phải mở mắt, nghiêng cái lổ tai nghe tiếng choi đùa của mấy con động vật nhỏ trong rừng, Harry hơi hơi nhếch môi nở nụ cười, một ngày mới thật đẹp.

Đánh tỉnh một cái, Harry đứng lên, bành bành bạch, chạy đến nhà vệ sinh bắt đầu rửa mặt chải đầu.

“Harry dậy rồi.” Esme từ ái nhìn phòng Harry rồi mỉm cười nhìn Carlisle đang đeo tạp dề ngồi tham khảo cách nấu ăn trên TV, “Carlisle, anh khẳng định là không cần giúp?”

“Đương nhiên, Esme tin anh đi.” Carlisle nháy mắt với Esme,cười mềm nhẹ.

Harry vừa xuống dưới,cái đầu tiên cậu thấy chính là Carlisle đang cười dịu dàng với Esme. A,mình quả nhiên vẫn thích bộ dáng ôn nhu của Carlisle. Harry chạy đến bên Carlisle, “Cậu Carlisle. Cậu đang làm gì vậy?”

“Bữa sáng theo kiểu England,cậu nghĩ con sẽ thích.” Carlisle không ngẩng đầu nhìn Harry,chỉ nhìn chằm chằm vào thịt xông khói trong nồi, lật xem nó có chín chưa.

Harry sửng sốt một chút, “Cậu Carlisle làm cho con?” Thanh âm Harry có chút run rẩy còn nồng hậu cảm động..

“Đương nhiên.Con sẽ không cho rằng cả nhà thích thức ăn của con người đi.” Carlisle không để ý đến ngữ khí của Harry, ngược lại tiếp tục lật thịt xông khói.

“Cám ơn cậu, cậu Carlisle.Thật sự chưa từng có ai làm cơm vì con.”Harry rưng rưng nước mắt nhìn Carlisle,Sirius cũng chưa từng. Đương nhiên, chúng ta đều biết, không ai có thể trông mong Sirius làm cơm có thể ăn.

Edward thâm ý nhìn thoáng qua Harry rồi nói lầm bầm hai tiếng.Carlisle tính thắng ván này sao?

Về phương diện này thì đáng nhắc tới chính là Harry, thức ăn của Harry ở nhà Cullen lúc trước đều là mua ở ngoài, mà Esme đang trộm luyện tập nấu ăn, cô vẫn muốn cho Harry thấy được cô là một người mẹ tốt tài đức vẹn toàn,lại bỏ qua việc Harry có khả năng sẽ cảm động.Nhưng giờ thì cô cũng không thể dùng.

“Được rồi.” Carlisle đem thức ăn đã làm xong bưng lên bàn ăn mà Harry đã sớm ngồi ở đấy cầm dao nĩa chờ đợi.

Harry cẩn thận đưa thịt xông khói vào miệng, chậm rãi nhai kĩ,biểu tình thỏa mãn trên mặt làm người ta thấy buồn cười.”Carlisle,ăn ngon lắm.” Harry mở to cặp mắt xanh biếc hàn chứa sương mù nhìn Carlisle.

Carlisle ngồi kế Harry,thấy cậu nói thế liền cưng chiều xoa đầu cậu, “Ăn đi. Không cần nói cảm ơn.” Rồi y nhìn bốn phía, phát hiện nhóm Cullen đều đã ở đây, “Cha nghĩ chúng ta phải chuyển nhà.Cảnh sát trưởng Charles đã gọi đến đây hỏi chúng ta khi nào đi.Các con biết là ông ấy luôn rất nhiệt tình mà.”

Alice hoan hô, “A, Carlisle,tụi con đã dọn đồ xong rồi.Có thể đi bất cứ lúc nào.” Mấy người khác cũng gật đầu phụ họa..

Carlisle thấy Harry nghi hoặc nhìn mình, “Carlisle, chúng ta phải chuyển nhà sao?”

“Đúng vậy, Harry.Con biết là hình dạng của chúng ta mãi mãi cũng không biến đổi cho nên không thể ở một chỗ lâu được. Lúc này chúng ta muốn đi một trấn nhỏ xinh đẹp,nó kêu là Forks.Con sẽ thích thôi.” Carlisle kiên nhẫn giải thích cho Harry.

Harry trát trát nhãn tình, gật gật đầu, “Ân.”

“Đồ của Harry khỏi dọn rồi. Chúng ta tới đó sẽ mua cái mới.” Alice nhìn Carlise nói nhưng khi thấy ánh mắt Carlisle nhìn mình mang theo tia dung túng và bất đắc dĩ liền nói một câu, “Có thể chứ?”

“Được rồi, nghe lời ngươi, Alice.” Carlisle bất đắc dĩ nhìn Alice, nó luôn có yêu cầu cao với trang phục rồi y nhìn về phía Harry, “Harry, không cần dọn quần áo. Nếu con muốn mang gì đi thì chúng ta sẽ đem đi.Được không?”

“Ân.Con về nhìn xem.” Harry đứng lên, muốn tới phòng nhìn.

“Con xách định là con đã no rồi?” Carlisle thấy dĩa của Harry còn nhiều, có chút thất vọng hỏi.

“Chưa, con chưa no.Con sẽ ăn.” Hary che dấu tâm tư mình muốn về lấy điện thoại, ngồi xuống,ăn một miếng lớn.

Carlisle bất đắc dĩ nhìn cậu, “Con sẽ có thời gian dọn đồ mà,tin cậu.”

“Ân.” Trong miệng Harry có một miếng thịt lớn, ậm ờ đáp ứng.

Ăn xong bữa sáng,Harry dưới ánh mắt chọc ghẹo của Carlisle chạy về phòng.

“Không trong thời gian Harry ở đây ngắn như vậy lại có thứ gì làm cậu ấy thích vậy.” Esme phẫn nộ nói

Harry mở tủ quần áo, lấy cái cặp mà Carlisle đã đưa cho cậu ở trong va li ra, mở ra xem,di động và danh thiếp đều ở đây. Harry thả lỏng thở ra một hơi,mìh nhất định sẽ trở thành bạn tốt với Sirius..

Rồi cậu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, “Sirius, xin chào, tôi là Harry.Tôi phải chuyển nhà rồi,ở một trấn nhỏ tên là Forks đấy.Vậy,hy vọng anh có thể khỏe mạnh.”