Chương 61: Thất vọng.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Snape nhắm mắt lại.

Anh đã chết dí ở trong hầm tròn năm ngày liên tiếp rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng đi đến phòng hiệu trưởng vài lần thì anh gần như chẳng đi đâu, mệt mỏi thì cũng chỉ chợp mắt cạnh vạc độc dược vài giờ. Nhưng trời không phụ người có lòng, anh đã ngao chế thành công độc dược mà Chúa tể Hắc ám yêu cầu, sớm hơn mong đợi hai ngày.

Ngay lúc anh đang thả lỏng thì cảm giác mỏi mệt đã nhanh chóng ập tới, bao phủ từng dây thần kinh.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi. Anh lê thân thể mỏi mệt đi vào phòng tắm, dòng nước lạnh kích thích thần kinh, cố gắng vực dậy tinh thần đã cạn kiệt.

Anh ngâm mình trong làn nước.

Anh cảm thấy lồng ngực rét run.

Không biết Harry sao rồi, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh như thế.

Rồi anh đột nhiên mở mắt ra.

Đêm nay có cuộc họp của hội Phượng Hoàng, anh có thể thấy Harry.

Nghĩ đến đây, anh nhu nhu mi tâm, cảm thấy sự đau đớn kịch liệt trong đầu chỉ còn lại âm ỉ. Anh triệu hồi Thần hộ mệnh_một chú hươu nhỏ sừng còn chưa lớn cọ cọ bên trán anh, rồi chạy đi như một cơn gió.

Snape lại nhắm mắt, ngâm mình vào làn nước lạnh băng khiến từng bọt nước trong suốt nổi lên.

"Đêm nay có cuộc họp của hội Phượng Hoàng." Voldemort đứng cạnh cửa sổ, áo chùng đen ngả ra một chiếc bóng thật dài, ánh hoàng hôn xuyên qua cánh cửa sổ dài sát đất làm lộ ra dưới mũi của Snape một bóng đen.

"Vâng, chủ nhân." Anh quỳ trên sàn, cúi đầu ngày càng thấp.

"Độc dược đâu?" Voldemort không quay đầu, nhưng hình ảnh phản chiếu qua cửa sổ có thể cho thấy đôi mắt của hắn hơn nheo lại.

"Chỉ còn một phần nhỏ nữa thôi." Người Snape run lên "Bề tôi cam đoan sẽ nộp lên đúng hạn, thưa chủ nhân." Anh nói.

"Tốt, hy vọng mi sẽ không khiến ta thất vọng, Severus, cho đến giờ ngoại trừ chuyện của Lily Potter, mi chưa từng làm ta thất vọng bao giờ." Ngữ khí của Voldemort đặc biệt nhẹ nhàng.

"Vâng thưa chủ nhân của tôi, nguyện vọng của ngài cũng chính là kim chỉ nam cho phương hướng của tôi." Snape lặp lại câu trả lời tiêu chuẩn không mang chút cảm xúc nào.

"Vậy bây giờ, ta nghĩ nên để mi gặp một người." Voldemort quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.

"Người nào?" Có lẽ vì hiếm khi thấy Voldemort vui vẻ như vậy, nên Snape thốt ra nghi vấn rồi mới vội vàng bổ sung thêm một câu: "Thưa chủ nhân."

"Rất ngạc nhiên sao?" Voldemort ngồi xuống cạnh bàn, nhìn vị giáo sư độc dược tóc dài quỳ trên sàn.

"Không, thưa chủ nhân." Snape liếc nhanh sang Voldemort một cái "Tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của ngài, thưa chủ nhân."

"Vậy vào đi." Voldemort lấy đũa phép ra gõ lên bàn.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra.

Snape không ngẩng đầu, từ tầm mắt của anh có thể thấy được một đôi giày da rồng, quen mắt một cách kỳ lạ, đặc biệt là hai đường thêu phía sau nó.

Rồi đến tà áo chùng màu đen, tuy không đắt tiền nhưng đơn giản và thanh lịch.

Vẫn quen thuộc như trước, quen thuộc đến nỗi khiến lòng Snape ớn lạnh.

"Không, sẽ không phải." anh tự nói với bản thân, không dám ngẩng đầu lên.

"Severus, mi không ngẩng đầu nhìn thử sao?" giọng nói của Voldemort vang lên phía trên.

Snape chưa từng cảm thấy đầu mình trĩu nặng như thế, dù cho anh có cố gắng nâng cổ đến đâu thì đầu cũng như không kiểm soát được mà hạ xuống.

Anh không cần biết nếu chống lại mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh chỉ biết nếu mình ngẩng đầu, thì những ngày từ nay về sau của anh sẽ — vạn kiếp bất phục!

"Làm sao thế?" Ngay khi trong lòng Snape đang dày vò dữ dội thì thiếu niên đã mở miệng trước, giọng nói thản nhiên cùng ngữ điệu điềm nhiên như chẳng chứa đựng bất cứ điều gì.

Snape cảm thấy tim mình như lập tức bị kéo đến cổ họng rồi bị người ta cường ép trở về, trong cả thân thể đều bốc lên một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Anh cúi đầu đứng dậy, rồi lấy hết tất cả dũng khí của mình ép buộc cổ phải thẳng lên.

Thiếu niên mắt xanh mỉm cười nhìn anh.

Từng đường nét khuôn mặt, và trên người đều tản ra một loại khí tức anh không quen thuộc.

Là khuôn mặt của Harry Potter, là thân thể anh quen thuộc, ma lực quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc.

Nhưng cũng xa lạ.

Xa lạ đến đáng sợ.

Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy trong mắt cậu sự thờ ơ ấy.

Không có yêu, không có giận dữ, giống như bản thân là một sự tồn tại có thể bị cậu vứt bỏ bất cứ lúc nào.

"Severus, đã lâu không gặp." Thiếu niên cười rồi vươn tay ra với anh.

Snape như bị kinh hãi cực độ, anh hết nhìn Harry rồi lại nhìn Voldemort.

"Chủ nhân, đây là?" Anh dùng tất cả những gì có thể để kiềm chế bản thân không thốt ra lời chửi rủa "Đây nhất định là một trò đùa của Merlin, Harry sao có thể, sao có thể...không, chết tiệt, đây nhất định là sự nhầm lẫn của Merlin."

Anh cảm thấy chóng mặt, tất cả những mỏi mệt đã kiềm nén lúc này như được đặt trên sợi dây cuối cùng của anh, sợi dây được dưỡng thành từ kiếp sống gián điệp nhiều năm giúp anh khắc chế bản thân không ngã xuống.

"Như mi đã thấy, Severus." Voldemort giả cười "Harry Potter cuối cùng đã nhận ra sự vĩ đại của Chúa tể Hắc ám, nên tự nguyện phục vụ cho ta."

Snape cảm thấy hầu kết mình đang co giật, anh muốn nói gì đó, nhưng anh phải nói gì đây?

Nói Harry Potter không thể phục vụ cho Chúa tể Hắc ám ư?

"Đừng có đùa. Điều đó chẳng khác nào bức Harry vào con đường chết, nhưng chẳng lẽ Harry lại phục vụ cho Chúa tể Hắc ám sao, điều này lại càng không thể."

Snape cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi "em ấy đối mặt với những Tử thần Thực tử kia như thế nào."

Tất cả...tất cả đều vượt quá những gì đầu anh có thể thừa nhận.

Chết tiệt, chết tiệt!

"Severus." Vẫn là "giọng nói chết tiệt" của Voldemort, chẳng lẽ hắn không thể biến mất khỏi thế giới này sao? Ngay cả khi chỉ là một giây thôi cũng tốt rồi.

Snape cảm giác một sự xa lạ..., hay có thể nói là một cảm xúc chẳng hề xa lạ đang trào dâng trong lòng, đó là ngọn lửa của sự giận dữ.

Anh muốn dùng đũa phép.

Một cái Avada Kedavra là có thể giải quyết chẳng phải sao?

Nhưng anh biết điều đó là không được, anh không làm được, anh phải dừng cái ảo tưởng này lại.

Trước mặt vẫn là người yêu xa lạ và đôi mắt đỏ tươi của Voldemort.

Anh cúi đầu: "Chủ nhân, ngài còn mệnh lệnh gì không?."

Snape không dám tin thanh âm trấn định như vậy lại phát ra từ mình, hay có thể nói anh không thể tin mình còn có thể mở miệng ra nói.

Anh cảm thấy linh hồn như đã bị kéo ra khỏi cơ thể, chỉ còn lại dây thần kinh cùng mạch máu vẫn hoạt động theo thói quen.

Nhiêu đây cũng đủ mang lại một sự trống rỗng.

Sự trống rỗng khi mất tất cả mọi thứ.

Anh nhắm hai mắt lại, không chờ câu trả lời của Voldemort.

Anh cố gắng ép bản thân lui ra ngoài, để lại đôi mắt đỏ mang theo chút không hiểu của chủ nhân, và cả vẻ mặt thờ ơ từ người yêu nhỏ của mình.

Có lẽ còn có giọng điệu châm biếm.

Anh không biết.

Anh không cảm giác được.

Khi niềm tin sụp đổ thì anh còn lại gì?

Hai bàn tay trắng.

Severus Snape, ngay giờ phút này chỉ còn hai bàn tay trắng.

Anh lê bước chân nặng nề của mình, đi về nơi chính anh cũng không biết, có lẽ là cái bóng mờ của cõi bên kia, có lẽ không hề có sự cứu rỗi. Anh nghĩ đến tương lai có thể tồn tại nhưng kết quả cuối cùng lưu lại chỉ có lừa dối.

"Severus, Severus!"

Ai đang ở phía sau gọi anh?

Ai còn quan tâm...không, em ấy không quan tâm nữa.

Anh đi về phía trước, tất cả cửa sổ đều lùi lại cứ như đã đi đến một cảnh khác.

Rồi anh dừng bước, đầu không kiểm soát được mà ong ong lên.

Anh quay người lại.

Không, không phải anh không muốn tiếp tục đi về phía trước, mà là do ở đó đã bị một bức tường thật dày chắn lại.

Hiện giờ nơi này chỉ còn hai người.

Severus Snape, và.....Harry Potter.

Anh tránh cũng không thể tránh, chẳng có chỗ nào trốn được.

Anh phải đối mặt.

"Cậu Potter." Anh nói, giọng nói vẫn trầm thấp và mượt mà như trước, giống như một con rắn đang trườn trên mặt đất.

Harry đột nhiên nhíu mày.

Cậu gọi: "Severus."

Nhưng Snape không nghe thấy gì, anh chỉ thấy mặt đất đang rung lên.

Sau đó, cả thế giới biến thành một màu đen.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Toàn bộ chương này đã viết xong, không thể không nói là cực kỳ chậm, đặc biệt là nửa phía sau, có lẽ là vì đang nhìn [the song of lunch], nên toàn bộ câu trong chương đều tràn ngập khuynh hướng thơ ca hóa.